Chương 3: Sao bà xã lại trở về vào lúc này
- Trang Chủ
- Sau Khi Ly Hôn Tôi Cùng Chồng Cũ Trùng Sinh Về Cấp 3 - Trĩ Đường
- Chương 3: Sao bà xã lại trở về vào lúc này
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ màu vàng, nhìn gian phòng có vẻ hơi tối. Giản Tang đang ngồi trên sô pha chìm vào trong ánh đèn không nói một lời.
Thực ra Thẩm Minh Yến biết vợ mình là một người rất tinh tế. Cho dù ở công ty hay ở nhà, Giản Tang luôn trông rất chỉn chu. Dù là tư thế hay ngoại hình đều không chê vào đâu được. Ngay cả khi ở nhà cũng rất gọn gàng ngăn nắp. Nhà bọn họ không thuê người giúp việc, chỉ là thỉnh thoảng sẽ thuê người đến dọn dẹp vệ sinh.
Thời gian còn lại, Giản Tang cũng sẽ dọn dẹp toàn bộ căn biệt thự nhỏ cho ngăn nắp, chỉnh tề.
Khi về đến nhà, anh thường thay một bộ quần áo ở nhà rồi vào bếp nấu cơm. Khi rảnh rỗi thì xem công thức nấu ăn và nghiên cứu các món canh mới. Chiếc radio bên cạnh sẽ phát những tin tức tài chính mới nhất.
Nhưng hiện tại, trong nhà lại quá yên tĩnh.
Thẩm Minh Yến đi tới bên cạnh ngồi xuống, cười nói: “Vợ à, anh về rồi.”
Giản Tang liếc nhìn anh: “Hôm nay tôi đến công ty.”
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Minh Yến dưới ánh đèn trông rất trưởng thành. Hắn có một đôi mắt đào hoa không phù hợp với tính tình hung bạo của hắn, khi cười lên rất có duyên. Đại thiếu gia khi còn trẻ đã dựa vào khuôn mặt tuấn tú này thu hút vô số ong bướm điên cuồng theo đuổi. Khi bị đôi mắt ấy dõi nhìn chăm chú, sẽ có cảm giác được đối phương ôm vào tận đáy lòng.
Thẩm Minh Yến liếc phong thư trên bàn, nhếch môi: “Sao em lại lấy được cái này. Có phải lấy từ trên văn phòng giám đốc không? Elly cô gái này làm việc cũng hay thật, những thứ lặt vặt như hóa đơn này sao lại đem đến làm phiền em làm gì.”
Giản Tang nhướng mi, có phần nghiêm khắc ngắt lời hắn: “Thẩm Minh Yến!”
Thẩm đại thiếu gia chợt dừng lại.
Giản Tang cúi xuống, lấy phong thư trên bàn rồi lấy hóa đơn ra đọc: “Kính gửi chủ sở hữu xe thể thao APOLlie- phiên bản giới hạn toàn cầu Supreme Black □□ mà bạn đã đặt hàng từ công ty chúng tôi như sau.”
Nụ cười của Thẩm Minh Yến dần biến mất.
Giản Tang ném phong thư vào tay hắn: “Ý anh là, Elly cô ấy thích mua xe thể thao sao?”
Thẩm Minh Yến mặt không đổi sắc: “Nói không chừng.”
Giản Tang vẫn im lặng. Anh cứ lặng lẽ nhìn Thẩm Minh Yến.Trong đôi mắt phượng đen sâu thẳm dường như có một cơn bão lốc nào đó. Cho dù anh không bùng phát ngay bây giờ thì cũng như đang ẩn chứa một thứ gì đó rất nguy hiểm.”
Kế tiếp.
Sau một lúc.
“Chậc.”
Thẩm Minh Yến ném chiếc phong bì trong tay sang một bên, cánh tay dài lười biếng đặt trên ghế sô pha, thừa nhận: “Là anh mua.”
Giản Tang lạnh lùng nói: “Năm ngoái anh đã hứa với tôi rằng sẽ không đua xe nữa.”
Thẩm Minh Yến nói: “Anh chỉ nói sẽ không đua xe nữa thôi. Dù sao cũng chỉ mua một cái, anh cũng không định mang đi thi đấu. Rảnh rỗi thì đi dạo một vòng thôi.”
Giản Tang không tin chút nào.
Bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy. Người khác không hiểu, chẳng lẽ anh cũng không hiểu sao?
Là con trai của một gia đình tài phiệt hàng đầu, sở thích của Thẩm Minh Yến rất nguy hiểm, không ai dám theo cùng, đua xe, nhảy dù, lặn biển. Những thói hư tật xấu cá nhân cũng không ít, uống rượu, hút thuốc, đi bar. Hầu như tất cả những thói xấu của đám công tử hắn đều có. Hơn nữa, vị thiếu gia này còn chơi đến cùng.
“Nếu nói là đi chơi thì mấy chiếc xe anh thường lái ở nhà cũng có thể dùng.” Giản Tang nói thẳng: “Cái xe đua chuyên dùng để đi thi đấu này đem trả lại đi.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Minh Yến dần nhạt đi: “Em giúp anh trả lại sao?”
Giản Tang hỏi ngược lại: “Vậy anh mua nó đã hỏi ý kiến tôi chưa?”
Khi không cười, Thẩm đại thiếu gia cho người ta cảm giác bị áp bức cực độ. Đối với người hô mưa gọi gió nhiều năm như hắn, chỉ có người khác đi lấy lòng, không ai dám làm phật ý hắn. Vị đại thiếu gia thích tiêu tiền như nước giống hắn, làm gì có chuyện chỉ đi mua một chiếc xe đã bị người khác phê phán.
Thẩm Minh Yến mở miệng: “Giản Tang, em đừng đi quá xa.”
“Phải không?” Trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Giản Tang không hề có một tia sợ hãi. Thậm chí anh còn trực tiếp quay người đi: “Tôi vẫn luôn nói rồi, anh không được phép đua xe. Cái xe thể thao này anh đừng nghĩ đến chuyện đưa nó lên đường đua.”
“Em!”
Thẩm Minh Yến nổi nóng: “Em có biết cả thế giới chỉ có một chiếc này không. Sở thích của tôi chỉ có mỗi cái này thôi, em cho tôi không được sao!”
Giản Tang bưng lên bàn tách trà nóng vừa pha xong: “Vậy anh nuôi dưỡng một ít sở thích mới không được à. Tôi cảm thấy pha trà cũng không tồi. Anh muốn học không? Tôi dạy anh.”
“…”
Thẩm Minh Yến tức đến bật cười.
Tính tình xấu của đại thiếu gia từ trước đến nay không ai dám chọc. Nếu như để người khác nhìn thấy bộ dáng này nhất định sẽ sợ chết khiếp. Sợ bị Thẩm Minh Yến xé làm đôi. Nhưng có người lại không sợ, không những không sợ, còn có thể nhàn nhã uống trà.
“Giản Tang.” Thẩm Minh Yến lộ ra cái răng sắc nhọn ở hàm dưới, nhướng mày: “Tôi hỏi lại một lần nữa, em có để tôi mua cái xe kia không.”
Giản Tang như không nhìn ra hắn sắp nổi giận: “Không.”
“Trình độ lái xe của anh như thế nào đâu phải anh không biết đâu?”. Anh bắt đầu nhắc nhở: “Mấy năm trước anh lái xe quá tốc độ bị phạt tiền, phải cho đến khi đổi người lái tới trình báo thì mới không bị thu về và hủy bằng lái còn gì. Anh lái xe toàn để đi đấu đá lung tung, cứ gặp được mấy tay đua là lại muốn cùng người ta quyết đấu cho đến khi định ra thắng bại. Những lúc anh trở nên bốc đồng còn ít sao?”
Giản Tang nhắc nhở chồng mãi rồi mới hạ kết luận: “Anh vào ngày thường lái xe trong nội thành còn gây được tai nạn chứ đừng nói đến lên trên đường đua”.
Thẩm Minh Yến nghe xong thì cười khẩy một tiếng: “Tôi lái xe không tốt?”
Khuôn mặt phản nghịch của đại thiếu gia lộ ra một chút kiêu ngạo. Hắn liếc nhìn chiếc cúp thi đấu trên kệ cách đó không xa: “Phu nhân à, em sẽ không cho rằng cái cúp quán quân thi đấu F1 trên kệ kia là do tôi trộm được đấy chứ?”
“Được rồi. Anh biết em lo lắng cho anh.” Thẩm Minh Yến vắt chéo đôi chân thon dài, dùng tư thế lười biếng dựa vào người vợ: “Nếu không thì lần này em đến xem anh thi đấu đi?”
Giản Tang không chấp nhận: “Không được.”
Thẩm Minh Yến nghẹn lời. Việc vợ liên tục từ chối khiến hắn rất tức giận. Con người hắn vốn đã cáu kỉnh nên theo bản năng muốn đá một cái vào bàn trà. Nhưng nghĩ đến khả năng sẽ bị Giản Tang mắng, thậm chí còn có thể phải quỳ trên ván giặt. Hắn thấp giọng chửi một tiếng, hít sâu một hơi: “Được được được, không lái thì không lái.”
Ý cười không phát hiện ra được thoáng xẹt qua đôi mắt Giản Tang.
Thẩm Minh Yến nói xong lời gay gắt thì liếc nhìn anh. Kết quả một ánh mắt Giản Tang cũng không cho hắn. Hắn cảm thấy rất mất mặt.
…
M* nó.
Trước khi kết hôn hắn phong độ bao nhiêu. Ai biết sau khi kết hôn lại trở nên như thế này. Thật muốn tự tát mình một cái.
Không đúng. Nếu có thể quay về quá khứ, hắn nhất định sẽ tát chính mình – kẻ cho rằng Giản Tang vừa đẹp lại có năng lực, nhất là tính cách lạnh lùng độc lập, nhất định sẽ không nhúng tay vào việc của mình!
Chính xác thì hôn nhân mang lại cho đàn ông cái gì?!
Thẩm Minh Yến tức giận nghĩ.
…
Hôm sau.
Thời tiết rất quang đãng, bầu trời không một gợn mây, là một ngày thích hợp để lái xe hóng gió.
Sáng sớm, Thẩm Minh Yến chui ra khỏi chăn, muốn ôm vợ cùng ngủ nướng nhưng không ngờ tới lại ôm phải khoảng không. Hắn lập tức tỉnh dậy, đôi mắt đen nhánh như chim ưng vừa mở ra đã lộ sự nguy hiểm. Nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy người đang thay quần áo trong tủ quần áo cách đó không xa, ánh mắt hắn trong nháy mắt dịu đi.
Người đứng trước tủ thay quần áo không để ý người phía sau đã thức giấc.
Thân hình của Giản Tang thon dài, cân đối. Anh không thích leo núi và các loại vận động như Thẩm Minh Yến nhưng anh vẫn tập thể hình đúng giờ để giữ sức khỏe. Bản thân anh kỳ thực không hề mập, cũng bởi vì thích vận động mà thân hình cũng không ốm yếu chút nào. Ngược lại, vòng eo anh thon thả, mạnh mẽ, trắng trẻo lại cân đối. Vòng eo uốn lượn như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo. Trên đó vẫn còn một số vết bầm tím, tùy tiện lấy một chiếc áo sơ mi che đi lại càng thêm quyến rũ.
Đôi mắt của Thẩm Minh Yến vào buổi sáng trở nên tối và sâu hơn, càng ngày càng trở nên nguy hiểm.
Khi Giản Tang định quay người đi ra ngoài, anh bị người trên giường đẩy xuống. Người đàn ông cao gần 1m9 nặng như một khối sắt ôm anh khiến anh không thể di chuyển.
Giản Tang đẩy hắn một chút: “Anh làm gì vậy?”
“Vợ à…” Thẩm Minh Yến ngậm lấy môi anh hôn một cái: “Giờ đang là cuối tuần, em dậy sớm như vậy làm gì, ngủ thêm một lát đi.”
Giản Tang cảm thấy như bị lửa trong mắt hắn thiêu rụi.
Thẩm Minh Yến rõ ràng chưa ngủ đủ. Lúc hắn bắt đầu giở trò thì Giản Tang đã ngăn hắn lại: “Đêm qua anh lăn lộn đến gần sáng còn chưa đủ sao? Hôm nay em muốn đến nhà mẹ. Mẹ nói vải lụa mới đã về. Tết Nguyên Đán mẹ muốn chọn cho chúng ta vài cái để làm quần áo mùa đông. Anh có muốn đi không?”
“Quần áo mùa đông?” Lúc này trong đầu Thẩm Minh Yến không còn gì ngoài mùi thơm trên người Giản Tang, thấp giọng nói: “Năm nào mẹ anh cũng muốn làm mấy cái này, mặc kệ bà ấy đi. Ngoan, chúng ta…”
Giản Tang vung tay trực tiếp đánh vào đầu hắn.
Thẩm Minh Yến cao lớn thô kệch bị vợ đánh sang một bên. Giản Tang thắt lại cà vạt: “Em đã hứa rằng hôm nay sẽ đến. Nếu anh ở nhà thì vừa lúc đưa Vượng Tài đến bệnh viện đi. Nó nên đi triệt sản rồi.”
Lửa trên người Thẩm Minh Yến còn chưa tắt, trên mặt âm trầm đầy bất mãn: “Chậc.”
Giản Tang bất đắc dĩ cong môi, cúi xuống hôn lên môi người đàn ông. Giọng nói lạnh lùng giờ đây lại giống như đang dỗ trẻ con: “Anh nghe thấy chưa?”
Thẩm Minh Yến đè anh xuống, hôn sâu hơn, đầy bá đạo và triền miên. Cho đến khi hơi thở của đối phương không ổn định mới buông ra. Nam nhân cường tráng mang theo cảm giác áp bức ngồi trên giường. Hắn có chút bất mãn lẩm bẩm: “Anh sớm muộn gì cũng đem mấy tấm lụa ấy ném ra ngoài vũ trụ.”
Giản Tang không nhịn được cười vài tiếng.
Đôi khi tính tình chồng anh thực sự giống như một đứa trẻ. Đã là một người đàn ông trưởng thành rồi mà vẫn còn nhỏ nhen như thế.
“Mẹ cũng chỉ là đang quan tâm đến chúng ta thôi.” Giản Tang vỗ vai anh: “Buổi tối em về nấu lẩu cho anh. Anh đưa Vượng Tài đến công viên dạo một vòng rồi về đi.”
Thẩm Minh Yến lười biếng nằm trên giường. Làn da màu đồng và vòng eo tràn đầy sức mạnh tạo thành một bữa tiệc thị giác xuất sắc. Chỉ là trên đó có vài vết xước khá bắt mắt, hắn gật đầu: “Anh biết rồi, em về sớm một chút. Nếu lại bị lý do quái gở gì giữ lại, anh sẽ đến chỗ mẹ bắt người về đấy.”
Giản Tang mỉm cười: “Ừ, em biết rồi.”
Chờ sau khi vợ hắn đi, không lâu sau, điện thoại ở đầu giường vang lên.
Thẩm Minh Yến đứng dậy mở cửa để con chó lớn màu vàng đang nhảy nhót bên ngoài vào, xoa đầu con chó rồi nghe điện thoại: “Alo, có chuyện gì?”
Đầu bên kia vẫn là ông bạn xấu Vương Dương đó: “Anh Thẩm, sao rồi, cuối tuần này anh và anh dâu đều không định xuống giường sao?”
“Chậc.” Thẩm Minh Yến cười nhạt một tiếng: “Tính tình của Giản Tang mày cũng đâu phải là không biết. Làm gì có chuyện nhàn rỗi như thế. Sáng sớm đã bị mẹ tao gọi đi rồi. Nói là đi chọn quần áo.”
Vương Dương vui vẻ nói: “Hết biện pháp rồi, cô không phải rất thích cậu ấy à. Ai nói chỉ có anh dâu có thể khống chế mày?”
Thẩm Minh Yến thấp giọng chửi một tiếng: “Mày m* nó đánh rắm à, Giản Tang có thể kiểm soát được tao chắc?”
“Phải không?” Vương Dương rất vui vẻ: “Hôm nay thời tiết tốt nhỉ. Nghe nói mày vừa mua một chiếc xe thể thao mới đúng không. Đến đây đến đây, anh em đều đang ở đây, vừa vặn Giản Tang không có ở nhà, đường đua cũng vừa mở. Ra làm vài vòng không?”
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Bộ truyện này còn có tên: Một người đàn ông làm thế nào buông bỏ được cuộc sống của mình, làm vợ mình biến mất.