Chương 26: Thẩm Minh Yến ghen tị
- Trang Chủ
- Sau Khi Ly Hôn Tôi Cùng Chồng Cũ Trùng Sinh Về Cấp 3 - Trĩ Đường
- Chương 26: Thẩm Minh Yến ghen tị
Edit: Thỏ Ngọc.
Đường phố về đêm rất yên tĩnh.
Giản Tang nghe xong có chút sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng.
Nhưng Thẩm Minh Yến lại tưởng rằng cậu đã đồng ý, hỏi: “Em ở đây bao lâu rồi?”
Giản Tang nói: “Không lâu.”
Người dưới ánh đèn đường chỉ mặc một chiếc áo phông trắng mỏng ngồi trên ghế dài tương đối rộng, dáng người mảnh khảnh gầy yếu. Bên cạnh Giản Tang có một chiếc cặp sách, trên tay còn cầm một cuốn bài tập và bút, nhìn qua không giống như vừa mới đến. Ánh sáng từ đèn đường chiếu lên đôi vai gầy gò của thiếu niên khiến người ta có chút xót xa.
Ánh mắt Thẩm Minh Yến trầm hẳn xuống, người tinh tường nhìn thoáng qua đều biết cậu không phải vừa mới tới.
Vậy là em ấy đặc biệt đến đây để tìm mình?
Chắc là đột nhiên cảm thấy bản thân đã sai rồi.
Thẩm đại thiếu gia ban đầu đã hạ quyết tâm không bao giờ dây dưa với Giản Tang nữa, nhưng khi nhìn thấy cậu, Giản Tang còn chưa nói lời nào mà hắn đã tha thứ ngay lập tức rồi.
Đúng là có hơi mất mặt.
Thẩm Minh Yến ho nhẹ: “Sao em lại làm bài tập dưới đèn đường, lỡ mắt có vấn đề thì phải làm sao?”
Giản Tang nói: “Ánh đèn này cũng khá sáng mà.”
“Kể cả thế cũng không được!” Thẩm Minh Yến trừng cậu một cái rồi nói: “Nếu em đã đến rồi thì cùng anh vào nhà đi.”
Giản Tang nói: “Tôi vào nhà anh làm gì?”
Thẩm Minh Yến nghẹn lại.
Bà xã đến tìm mình không phải vì muốn cùng mình hàn gắn quan hệ sao?
Tuy rằng hắn đã quyết định không phạm phải sai lầm tương tự nữa nhưng thấy Giản Tang chủ động như vậy, hắn không thể không cho cậu một cơ hội.
Chẳng lẽ Giản Tang vì xấu hổ nên ngượng ngùng sao?
Trong lòng Thẩm Minh Yến thở dài một tiếng nói: “Chuyện lúc trước anh sẽ không tranh cãi với em nữa…”
Nói được nửa chừng, cánh cửa cách đó không xa mở ra.
Là nhóm người giúp việc tan làm muộn đang đi ra.
Ôn Nhã cũng đi đến bên này, từ xa nhìn thấy con trai mình dưới ánh đèn đường, cô bước tới hỏi: “Tang Tang, con đến đây làm gì thế?”
Thẩm Minh Yến sửng sốt.
Giản Tang đứng dậy, nhìn mẹ mình rồi gọi: “Mẹ.”
Ôn Nhã chậm rãi đi tới, bước chân càng ngày càng gần. Sắc mặt Thẩm Minh Yến có rất nhiều biến hóa.
Ôn Nhã đang bước tới cũng phát hiện ra người đứng trước mặt con trai mình. Hôm nay cô đã được huấn luyện nên biết đây là cậu cả nên nhanh chóng đổi giọng điệu: “Sao cậu chủ lại ở đây?”
Thẩm Minh Yến đứng ở đó, kiêu ngạo vừa rồi trong nháy mắt bị dập tắt: “Tôi, tôi, tôi đi dạo loanh quanh một chút thôi.”
Ôn Nhã gật đầu, không hề nghi ngờ hắn.
Tuy đây là lần đầu tiên cô gặp cậu chủ nhưng cô cũng nghe nói tính tình hắn rất xấu, rất độc đoán, cho nên khi hầu hạ hắn phải hết sức cẩn thận.
Mặc dù bây giờ đã tan làm nhưng Ôn Nhã vẫn tận tâm hỏi: “Cậu mới về sao? Có cần tôi giúp gì không?”
Đại thiếu gia đứng trước mặt không biết vì sao mà lúc đang nói chuyện với mình lại cứ liếc nhìn Giản Tang một cách khó hiểu sau đó lắp bắp nói: “Cháu, cháu còn cần giúp gì sao? Với cả, cô đừng gọi cháu là cậu chủ, cứ gọi cháu là Minh Yến là được rồi.”
Thực ra gọi là Tiểu Thẩm cũng được.
Thẩm Minh Yến nghĩ vậy trong lòng, nhưng không nói ra vì sợ bị cho là có vấn đề.
Ôn Nhã được sủng mà sợ, lên tiếng khen một câu: “Tính tình cậu chủ thật tốt.”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Minh Yến cũng lộ ra nụ cười, lúc này không cợt nhả nữa chỉ là được khen nên hơi vui vẻ: “Cũng ổn ạ.”
Ôn Nhã cười cười sau đó nhìn con trai đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Không giống Tang Tang nhà cô, đôi khi quá dè dặt, không thích nói chuyện với người khác.”
Trong lòng Thẩm Minh Yến thầm nói, không những không thích nói chuyện với người khác…
Con trai cô thậm chí còn không cho người khác cơ hội bắt chuyện!
Tính xấu này của em ấy vậy mà là do quá dè dặt sao? Mẹ à, vậy thì cũng quá dè dặt rồi!!
……
Không ai có thể biết được tâm lý phức tạp của Thẩm đại thiếu gia vào lúc này.
Giản Tang bị nhắc tới, cậu đeo cặp sách lên lưng nói: “Mẹ, chúng ta về thôi.”
Ôn Nhã đáp lại, nói với Thẩm Minh Yến: “Vậy cậu chủ mau chóng vào trong nhà đi, phu nhân đã chờ rất lâu rồi đó. Tôi đi trước đây.”
Thẩm Minh Yến nhìn Giản Tang, xác định cậu thật sự không phải tới tìm hắn, cảm xúc trong lòng rất phức tạp nhưng hắn cũng không có lý do gì để giữ người ở lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời đi.
Sau khi bọn họ đã đi xa, quản gia mới đi tới: “Cậu chủ đã về rồi.”
Thẩm Minh Yến nhẹ gật đầu, hỏi: “Hôm nay là ngày đầu tiên cô Ôn Nhã đến nhà chúng ta sao?”
Quản gia gật đầu, vừa thấy cậu chủ trò chuyện với giúp việc mới tới liền đáp lại: “Là đầu bếp mới. Có chuyện gì sao cậu chủ? Cậu không thích cô ấy à?”
Thẩm Minh Yến nhớ lại.
Ở kiếp trước, vào năm lớp 12 sau khi trở về Trung Quốc hình như Ôn Nhã quả thực đã làm giúp việc trong nhà được một năm.
Nhưng sau đó cô bị bệnh nên đã nghỉ việc, sức khỏe ngày càng kém và qua đời sau đó vài năm. Khoảng thời gian đó, Giản Tang đã phải chịu đả kích nặng nề, suýt nữa phải tạm nghỉ học.
Thẩm Minh Yến trừng mắt nhìn quản gia, giọng điệu không tốt nói: “Anh nhìn chỗ nào mà cho rằng tôi không thích cô ấy chứ?”
Quản gia: “…”
Vậy vì sao từ nãy đến giờ cậu cứ cau mày thế?
“Tôi chỉ thấy cậu hình như đã nói chuyện với cô ấy được một lúc lâu.” Quản gia thăm dò hỏi: “Cậu biết cô ấy à?”
Những lời này dường như đã chạm tới điểm nhạy cảm của đại thiếu gia.
Thẩm Minh Yến đột nhiên ngước mắt lên, có hơi chột dạ mà phản bác: “Không quen biết!”
Quản gia suy tư.
Sau khi phản bác xong, Thẩm Minh Yến đi vào nhà. Đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn quản gia nói: “Hôm nay có bao nhiêu người mới đến?”
Quản gia không biết cậu hỏi chuyện này để làm gì nhưng vẫn thành thật trả lời: “Có khoảng năm sáu người.”
Thẩm Minh Yến gật đầu nói: “Được rồi, đây là lần đầu họ tới, anh chọn mấy món quà tặng cho họ xem như quà chào mừng đi.”
Trước đây hắn chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện này, quản gia tuy rất tò mò nhưng không dám phản bác lời dặn dò của cậu chủ nên vội vàng đáp lại: “Tôi biết rồi.”
Ánh đèn vàng ở lối vào trang viên rất ấm áp, chiếu lên người như mang đến một tầng ánh sáng ảo diệu.
Thẩm Minh Yến đứng trên bậc thang, khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm nghị tựa như đang suy nghĩ điều gì. Lúc hắn không nói lời nào, quanh người sẽ có một bầu không khí rất nguy hiểm.
Cuối cùng.
Thẩm Minh Yến nghiêng đầu nhìn quản gia nói: “Trong hộp quà, anh bỏ thêm mấy loại thuốc trị thương đi.”
Quản gia sửng sốt.
“Đặc biệt là quà của cô Ôn Nhã.” Giọng Thẩm Minh Yến rất nghiêm túc: “Cho nhiều loại vào, nói với bác sĩ nhà chúng ta như vậy, phải dùng loại tốt nhất.”
Ánh mắt quản gia như có thêm vài phần hàm ý sâu xa.
Sắc mặt Thẩm Minh Yến đen lại, muốn cho anh ta một cước: “Anh đang nghĩ cái gì vậy!”
Quản gia nhanh chóng bình tĩnh lại, giải thích: “Không, không, tôi thật sự không nghĩ gì cả. Cậu chủ, tính tình cậu thật tốt, lại biết quan tâm đến người làm trong nhà như vậy. Nếu phu nhân biết được chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị ngay!”
Thẩm Minh Yến nhìn quản gia rời đi với ánh mắt u ám.
…
Hắn làm sao có thể quan tâm đến Giản Tang. Đúng vậy, tuy lời nói của quản gia không có câu nào là xuôi tai nhưng có một điều anh ta nói rất đúng, hắn làm như vậy chỉ bởi vì hắn thiện lương mà thôi!
Đúng vậy!
Không phải vì hắn thấy đau lòng đâu!
……
Hôm sau.
Ở trường.
Sau nửa tháng luyện tập, đội bóng rổ của hai khu cuối cùng cũng sắp bắt đầu trận thi đấu mùa hè.
Đây cũng có thể nói là hoạt động đầu tiên được tổ chức sau khi khai giảng. Hơn một tháng trời trong lớp ai cũng buồn chán, cuối cùng một hoạt động quy mô lớn cũng đến, các bạn học sinh rất hứng thú.
Hơn nữa, đây là trận thi đấu được tổ chức bởi cả khu Đông và khu Tây nên rất được coi trọng.
Trong giờ tự học buổi sáng, các bạn nữ cùng nhau trò chuyện:
“Nghe nói đội bóng rổ khu Đông rất mạnh.”
“Tôi còn nghe nói đám thiếu gia nhà giàu đều ở trong đội.”
“Còn nữa, tôi nghe nói đội trưởng của họ chính là trùm trường đó!”
Nói đến vấn đề này, mọi người đều trở nên rất phấn khích:
“Tôi biết, tôi biết, Thẩm Minh Yến phải không?”
“Gia đình cậu ta chính là nhà giàu nhất thành phố A.”
“Ngầu quá vậy!”
“Hơn nữa anh Thẩm còn chưa có bạn gái!”
Không khí trò chuyện của các cô gái bắt đầu tràn ngập màu hồng.
Cuối cùng, trong lớp có một nam sinh không nhịn được nữa, là đội trưởng đội bóng rổ khu Tây, Hà Dũng đi tới nói: “Này này này, các cậu theo phe nào đó hả? Thằng họ Thẩm ở khu Đông kia quả thật trông cũng được, nhưng hội trưởng của chúng ta cũng đâu có kém.”
Giản Tang tuy bình thường rất giản dị nhưng điểm số rất xuất sắc và khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng trông rất bắt mắt.
Các cô gái nói: “Mặc dù hội trưởng của chúng ta cũng rất đẹp trai nhưng hai người họ đều có phong cách khác nhau mà.”
“Hơn nữa, Thẩm Minh Yến quá hoàn mỹ. Cậu ta đẹp trai, giàu có, nghe nói chơi bóng rổ cũng rất giỏi.” Cô gái kia hoàn toàn mê mẩn: “Sau này ai có thể gả cho cậu ta sẽ rất hạnh phúc, chắc chắn là đời trước đã cứu vớt cả hệ Ngân Hà!”
“…”
Ngòi bút của Giản Tang chợt dừng lại, sau đó tiếp tục viết.
Hà Dũng không thể chịu đựng được nữa: “Các cậu có thể đừng có cổ vũ kẻ địch chê bai người nhà được không? Chuyện này liên quan đến danh dự của khu chúng ta. Đội trưởng đội cổ vũ của Khu Đông là hoa khôi của trường, các cậu cẩn thận đừng bị giật mất ánh đèn sân khấu đó nha!”
Mấy cô gái bị mắng, bĩu môi.
Cô gái tóc dài hơi dè dặt nói: “Chúng ta cũng không có cách nào cả, ai mà không biết hoa khôi trường đang theo đuổi Thẩm Minh Yến chứ?”
“Đúng vậy Hà Dũng, nếu cậu có bản lĩnh làm cho hoa khôi thích cậu, khí thế của chúng ta không phải càng được nâng cao sao?” Cô gái tóc ngắn trả lời: “Không thể trách bọn tôi được.”
Hà Dũng bị bọn họ nói đến không phản bác lại được.
Với tư cách là đội trưởng đội bóng rổ khu Tây, khát vọng chiến thắng của cậu ta rất mạnh mẽ, đặc biệt là sau khi trải qua trận chiến trên sân bóng hôm trước.
Gác lại vấn đề đội có thắng được không, thua chỉ vì khí thế của đội cổ vũ là không được, cậu ta phải làm gì đó để cứu vãn tình hình hiện tại!
Hà Dũng đang suy nghĩ, ánh mắt rơi trên người Giản Tang đang làm bài tập, nhẹ giọng gọi: “Hội trưởng…”
Giản Tang nghe vậy ngẩng đầu lên. Sống mũi thẳng tắp, đeo kính màu xám bạc nhìn cậu ta hỏi: “Sao thế, có chuyện gì à?”
Ánh nắng buổi sáng chiếu vào trong lớp học.
Cậu trai ngồi trên chiếc bàn ghế cũ kỹ đang cúi đầu làm bài, trang giấy kiểm tra sạch sẽ bị ngón tay thon dài đè xuống. Trên bàn của Giản Tang có rất nhiều sách và tài liệu, vốn phải rất bừa bộn nhưng bàn của cậu lại rất ngăn nắp. Khuôn mặt thanh tú như ngọc, ngay cả tư thế làm bài cũng trông rất đẹp đẽ.
Hà Dũng có chút xúc động nói: “Hội trưởng, cậu đến cổ vũ chúng tôi đi!”
Giản Tang cau mày, một tia cảm xúc hiện lên trong đôi mắt thường ngày điềm tĩnh của cậu như muốn nói: “Cậu mất trí rồi à”.
“Cậu không cần phải đến nhảy múa cổ vũ gì đâu.” Hà Dũng cũng nhận ra mình có hơi lỗ mãng, ngượng ngùng sờ sờ sau đầu: “Cậu chỉ cần cầm biểu ngữ cho đội chúng ta thôi, ngồi ở chỗ nào cũng được!”
Giản Tang không phải nghĩ ngợi gì cả: “Xin lỗi, ngày hôm đó hội học sinh có việc rồi.”
Hà Dũng thử hỏi: “Tôi có thể giúp cậu trực nhật một tuần, đồng thời giúp đỡ hội học sinh của các cậu được không?”
Giản Tang dùng ngón tay thon dài đẩy kính lên, vẻ mặt bình tĩnh, không nhanh không chậm nói: “Đây không phải vấn đề cậu có trực nhật hay không.”
Hà Dũng liều mạng: “Một tháng!”
Giản Tang: “Thành giao.”
“…”
Buổi chiều, trận đấu bóng rổ chính thức bắt đầu.
Học sinh cả hai khu đã khởi động chuẩn bị thi đấu.
Cờ đỏ tung bay trên sân, còn có cả biểu ngữ. Giấy đỏ chữ trắng viết bốn chữ “Thi đấu giao hữu”, tuy nhiên mùi thuốc súng giữa hai đội chẳng liên quan gì đến chữ giao hữu này cả.
Hà Dũng ở khu Tây mặc đồng phục màu xanh lam còn bên khu Đông mặc đồng phục màu đỏ.
Thẩm Minh Yến cũng mặc một bộ đồng phục màu đỏ. Thân hình thiếu niên cân đối, quanh năm luyện tập đấm bốc và võ thuật để ngăn chặn vụ bắt cóc và những sự cố khác xảy ra lần nữa, gia đình họ Thẩm đã thuê huấn luyện viên cá nhân cho hắn, họ đều là những người có năng lực trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Ngày thường hay mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình nên không thấy được gì nhưng một khi khoác lên mình bộ đồ bóng rổ thì vòng eo săn chắc, làn da màu lúa mì khỏe mạnh đầy nam tính được lộ ra.
Tiếng trầm trồ nhỏ truyền đến cách đó không xa từ các nữ sinh.
Vương Dương thay quần áo đi ra, cười nói với Thẩm Minh Yến: “Anh Thẩm, anh chơi trận này chắc ngày mai lại lên trang đầu diễn đàn trường mất thôi!”
Lý Quảng uống nước, cười ám muội nói: “Anh Thẩm của chúng ta còn cần dùng trận thi đấu này để lên trang đầu diễn đàn sao. Mày không thấy hoa khôi Lâm Xán Xán luôn nhìn qua đây à? Cô ấy là vì anh Thẩm của mày nên mới đến làm hoạt náo viên đó!”
Khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Minh Yến không có biểu tình gì, cười lạnh nói: “Liên quan gì đến tao.”
Đám người đi đến hàng ghế sau để chờ chuẩn bị lên sân đấu.
Quả nhiên, một cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ sơ mi trắng đi tới. Gương mặt Lâm Xán Xán đỏ bừng lên, trong tay cầm một chai nước đi về phía Thẩm Minh Yến, có chút ngượng ngùng nói: “Bạn Thẩm, trận đấu lát nữa cố lên nhé. Chai nước này cho cậu đó.”
Sự xuất hiện của hoa khôi khiến mọi người phải chú ý.
Dưới ánh mặt trời, cô gái xinh đẹp mang nước đến cho chàng trai anh tuấn, hàm ý như thế nào ai cũng hiểu.
Lý Quảng thậm chí còn nhẹ huýt sáo.
Đầu ngón tay của Lâm Xán Xán có chút run rẩy, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, vẻ mặt ngượng ngùng.
Thẩm Minh Yến lười biếng ngồi trên ghế, nhìn màn hình điện thoại di động trong tay, tựa như cô gái xinh đẹp trước mặt không hấp dẫn bằng trò Anipop(*) trên điện thoại di động. Nghe được giọng nói, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: “Tôi không khát.”
(*) Anipop (开心消消乐): Một tựa game mobile nối-3-màu của Trung Quốc giống như Candy Crush với hình ảnh những loài động vật dễ thương.
Sắc mặt của Lâm Xán Xán chợt tái nhợt.
Hoa khôi cảm thấy mặt mũi của cô đã mất sạch rồi, nhưng Thẩm Minh Yến lại có chút mất kiên nhẫn: “Còn chuyện gì nữa không?”
Đôi mắt của Lâm Xán Xán đỏ hoe: “Không…”
Lý Quảng từ phía sau đi tới hòa giải, nhận lấy nước cười nói: “Ôi trời, Xán Xán cậu không biết đâu. Anh Thẩm của chúng ta trước lúc chơi bóng sẽ không thích uống nước. Không liên quan đến cậu đâu.”
Lâm Xán Xán cảm thấy tốt hơn một chút, lúc này mới gật đầu.
Tuy có chút mất mặt nhưng cô rất thích Thẩm Minh Yến. Bởi vì có thể yêu một người như vậy sẽ khiến cô rất nở mày nở mặt nên cô lấy hết can đảm mỉm cười nói: “Tôi sẽ dùng hết sức mình cổ vũ cho các cậu!”
Lý Quảng nói: “Cảm ơn, có hoa khôi cổ vũ chúng ta nhất định sẽ thắng!”
Các thành viên khác cũng rất phấn khích.
Người nhàn rỗi nhất ở đây lại chính là Thẩm Minh Yến. Hắn chơi điện thoại di động rất nhàm chán, không hề có cảm giác căng thẳng trước trận đấu.
Đột nhiên…
Có tiếng ồn từ khán đài phía Tây cách đó không xa truyền tới.
Các cầu thủ của khu Tây đều có mặt ở đây, bao gồm cả đội cổ vũ của họ. Mọi người đã sẵn sàng, trận đấu sắp bắt đầu.
Lý Quảng nheo mắt lại, nói với Thẩm Minh Yến bên cạnh: “Anh Thẩm, khí thế của bọn họ cũng lớn thật đấy, không biết có tuyệt chiêu gì không?”
Thẩm Minh Yến không quan tâm: “Sao cũng được.”
Hắn vốn chả đặt bọn họ vào trong mắt.
Vương Dương kêu lên: “Ồ, đó không phải là Giản Tang sao? Cậu ấy vậy mà lại vào đội cổ vũ để cổ động cho bọn họ!”
Thẩm Minh Yến vốn đang lười biếng chợt ngồi thẳng dậy, nhìn sang phía bên kia, ánh mắt xuyên qua đám người dừng chính xác trên người Giản Tang. Thiếu niên mặc đồng phục trắng xanh lúc này thật sự đang ngồi ở chỗ đội cổ vũ của đội xanh.
Lý Quảng nói: “Chắc là không phải đến cổ vũ đâu, cậu ấy đâu có mặc đồng phục của đội xanh.”
Vương Dương lúc này mới hiểu ra: “Phải ha.”
Trận đấu được chia thành ba vòng, tương đối đơn giản. Thắng hai trên ba trận là chiến thắng.
Tất cả các cầu thủ đều đang khởi động, Lý Quảng quay lại nói với Thẩm Minh Yến: “Anh, anh có lên sân không?”
“Bọn mày đánh hai trận trước đi.” Tâm trí Thẩm Minh Yến đã lớn hơn 10 tuổi so với cơ thể bây giờ, không còn tính cạnh tranh như lúc còn trẻ nữa. Dù sao hắn cũng đã trưởng thành hơn, chỉ nói: “Nếu không thắng, tao sẽ đấu trận cuối cùng.”
Mọi người còn lại đều gật đầu đồng ý.
Sau khi hai bên ra sân, Hà Dũng phát hiện ra đội trưởng kiêu ngạo của đội đỏ thậm chí còn không tham gia trận đầu, có chút tức giận.
Lý Quảng lộ ra nụ cười kiêu ngạo: “Không muốn xem bọn cậu thua quá khó coi.”
Hà Dũng nghiến răng: “Ai thua còn chưa chắc đâu!”
Sau khi trận đấu bắt đầu, đội cổ vũ của hai bên cũng vào sân. Trọng tài thổi còi, trận đấu bắt đầu. Khẩu hiệu của đội cổ vũ cũng vang lên:
“Khu Đông toàn thắng! Khu Đông tất thắng!”
“Đội khu Đông là giỏi nhất!”
Các cô gái ở khu Tây cũng không chịu thua kém:
“Hà Dũng cố lên!”
“Cố lên, cố lên, đánh bại bọn họ đi!”
“Khu Tây tất thắng!”
Nhưng đối đầu với người chơi bóng quanh năm như Lý Quảng và Vương Dương thì quả thực có chút khó khăn và vất vả. Thực tế đội họ đã ghi được hai bàn thắng liên tiếp ngay từ đầu, mặc dù bọn họ đã cố gắng cản phá nhưng thật sự rất khó khăn..
Đặc biệt là ở khu Đông còn có cả hoa khôi đến cổ vũ nên khu Tây của bọn họ đang rơi vào thế yếu.
Vậy nên khu Đông khá tự tin:
“Chúng ta rất có hy vọng sẽ giành được thắng lợi.”
“Nắm chắc phần thắng rồi.”
“Tốt quá, khởi đầu rất thuận lợi!”
Mọi người ở khu Đông đang thảo luận về tình hình trận đấu. Chỉ có Thẩm Minh Yến ngồi trên ghế vẫn lơ đãng nhìn về phía đài tiếp ứng ở đối diện, nhìn người đang xem văn kiện công tác.
Mặc kệ hoa khôi đang cố gắng cổ vũ rất khí thế trên sân, ánh mắt hắn lại vẫn luôn dừng trên người thiếu niên yên tĩnh phía bên kia khán đài.
……
Theo một tiếng huýt còi, khu Đông lại ghi thêm một bàn thắng nữa.
Lúc này mọi người ở khu Tây không thể ngồi yên được nữa. Đội trưởng đội cổ vũ cảm thấy khí thế của hoa khôi đối diện quá mạnh, cuối cùng tiến về phía Giản Tang nói: “Hội trưởng, cậu mau đến cổ vũ đi!”
Giản Tang từ trong báo cáo của hội học sinh nhìn lên: “Tôi á?”
Đội trưởng gật đầu rất mãnh liệt: “Đúng vậy!”
Giản Tang không để ý, gật đầu nói: “Được thôi.”
Dù sao thì cũng chỉ là cầm biểu ngữ mà thôi, cũng không mất gì.
Khi biểu ngữ được mang đến, lại cảm thấy có chút xấu hổ, trên đó viết: “Khu Tây tất thắng, Hà Dũng giỏi nhất!”
Giản Tang trầm mặc một lát: “Có thể đổi cái khác được không?”
Đội trưởng có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi hội trưởng, đây là cái duy nhất còn sót lại.”
“……Thôi được rồi.”
Giản Tang cũng không muốn truy cứu nữa, dù sao chỉ giơ lên một lúc thôi, không sao cả.
Lúc tấm biển được giơ cao lên ở khán đài đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là Thẩm Minh Yến ngồi đối diện vốn lười biếng không tập trung sắc mặt chợt trở nên u ám.
Bọn Lý Quảng cũng nhìn thấy tấm biển, không khỏi phân tâm.
Chính sự mất tập trung này đã tạo cơ hội cho Hà Dũng và những người khác quay lại cướp bóng. Các thành viên trong đội đã phối hợp liên tục và ghi được một bàn thắng hoàn hảo.
Mọi người ở khu Tây cổ vũ reo hò!
Đội cổ vũ không ngờ lại có hiệu quả, cô cảm thấy mình đang đi đúng hướng nên nói với Giản Tang: “Hội trưởng, cậu lợi hại quá. Không ngờ cậu lại có lực uy hiếp mạnh mẽ đến vậy. Cậu đi lên phía trước đi, như thế dễ thấy hơn, phía đối diện cũng nhìn rõ hơn.”
Giản Tang khẽ cau mày: “Tôi không có tác dụng thần kỳ như cậu nói đâu.”
Cô gái trong đội cổ vũ nói: “Tin tôi đi hội trưởng!”
Hơn nữa cô còn cảm thấy Giản Tang đẹp trai như vậy, khi đứng cùng cậu cô bất giác bị lu mờ hẳn đi. Nếu không có Thẩm Minh Yến, Giản Tang hẳn phải là hot boy nổi nhất toàn trường.
Bọn họ có hoa khôi thì sao nào, chúng ta cũng có hot boy chứ bộ!
Vậy nên đội trưởng đội cổ vũ vội vàng nói: “Hội trưởng cậu thử một lúc đi, chỉ cần đứng đó một lát là được rồi.”
Giản Tang không giỏi đối phó với sự làm nũng của con gái. Quả thật trước đó cậu đã hứa với Hạ Dũng nên đứng dậy nói: “Thôi được rồi.”
Vào buổi chiều đầy nắng, hai bên tranh đấu quyết liệt trên sân bóng rổ. Đội cổ vũ hai bên qua lại, ngầm tranh đấu cũng rất khốc liệt.
Giản Tang đứng ở phía trước cầm một tấm biển to lớn rất bắt mắt, trên đó ghi: “Hà Dũng cố lên!”
Lâm Xán Xán không ngờ rằng Giản Tang sẽ đến đó, cô hơi giật mình, theo thói quen liếc trộm Thẩm Minh Yến. Cô phát hiện ra Thẩm Minh Yến vốn luôn ngồi trên ghế buồn chán và tẻ nhạt lúc này lại có vẻ mặt âm u. Đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn chằm chằm phía đối diện.
Không biết lý do tại sao.
Lâm Xán Xán dường như cảm nhận được sự thù địch trên người hắn.
Tại sao?
Tim cô đột nhiên hụt một nhịp, chẳng lẽ là do đội xanh của bọn họ vừa ghi được một điểm sao?
……
Nửa đầu trận đấu đã kết thúc.
Trận này đội xanh của Hà Dũng bên khu Tây toàn thắng.
Nhưng khí thế của đội đỏ bên này vẫn chưa giảm sút, Lý Quảng và Vương Dương thở hổn hển, uống nước xong rồi nói: “Cách chơi của bọn họ chúng ta đã quen rồi. Anh Thẩm anh yên tâm, cứ cho thằng nhãi Hà Dũng đó đắc ý trước, trận tiếp theo chúng ta chắc chắn sẽ…”
“Không cần.”
Lời nói của cậu ta bị gián đoạn.
Lý Quảng có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Minh Yến, người lúc nãy còn thờ ơ bây giờ khí thế trên người đã hoàn toàn thay đổi. Khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, đó là dấu hiệu cho thấy hắn đã trở nên nghiêm túc. Hắn đứng dậy từ trên ghế, nhặt quả bóng lên tùy ý xoay nó trên ngón tay. Đôi mắt nguy hiểm của hắn dừng trên sân cổ vũ của đội đối diện, cười lạnh một tiếng, thanh âm hàm chứa sự tức giận: “Tao sẽ tự làm.”