Chương 13: Anh tuyệt đối không ly hôn
- Trang Chủ
- Sau Khi Ly Hôn Tôi Cùng Chồng Cũ Trùng Sinh Về Cấp 3 - Trĩ Đường
- Chương 13: Anh tuyệt đối không ly hôn
Lâm Thiến hơi bối rối khi Thẩm Minh Yến đột ngột nói vậy.
Bởi vì cô ta không rõ ý của Thẩm Minh Yến.
Người đàn ông ngồi ở bàn đối diện nở nụ cười điềm tĩnh. Cô không nhìn ra được nội tâm của hắn. Trong lúc nhất thời, Lâm Thiến đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đã đánh giá thấp Thẩm Minh Yến. Người này kỳ thật là một người có lòng dạ âm hiểm. Chẳng qua hắn chưa bao giờ biểu lộ ra mà thôi.
Lâm Thiến ho nhẹ một tiếng, thử chuyển đề tài, cười nói: “Tôi chỉ muốn bênh vực ngài một chút thôi.”
Thẩm Minh Yến nhướng mày: “Phải không?”
Lâm Thiến gật đầu.
Đôi mắt của Thẩm Minh Yến đen như mực, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt đẹp trai: “Cô thì tính là thứ gì?”
Lâm Thiến sửng sốt một lúc, trong lòng cô dâng lên sự hoảng sợ. Thẩm Minh Yến lúc này trông rất nguy hiểm.
“Còn tôi và Giản Tang thì sao? Đó là chuyện giữa hai chúng tôi, không đến lượt cô nói này nói nọ.” Thẩm Minh Yến nhướng mày cười: “Cô còn không biết thân biết phận của mình à?”
Trán Lâm Thiến dường như đang đổ mồ hôi lạnh, cô lo lắng gật đầu: “Tôi xin lỗi.”
Thẩm Minh Yến nhàn nhã bắt chéo chân, nhướng mày nhìn cô ta, trầm giọng nói: “Tính tình em ấy khá dễ bị bắt nạt. Còn tôi thì không, tính tình tôi rất kém.”
“Vậy nên.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Minh Yến nở một nụ cười đẹp trai. Hắn thản nhiên nói một câu khiến người ta run sợ: “Cô bị sa thải.”
Lâm Thiến sững sờ, cô không thể tin được: “Vì sao chứ?”
Thẩm Minh Yến nhướng mày: “Không có lý do.”
“Tự mình đến phòng tài chính lấy tiền lương đi. Cô hẳn là biết cái gì nên nói cái gì không đúng không?”. Sắc mặt Thẩm Minh Yến rất bình tĩnh: “Không cần tôi phải dạy cho cô đâu nhỉ.”
Không cần đe dọa gay gắt.
Lâm Thiến biết hắn chắc chắn không nói đùa. Người đứng đầu tập đoàn nhà họ Thẩm, gia đình giàu có quyền thế bậc nhất thành phố A. Người không lọt vào mắt hắn, chắc chắn sẽ không có tập đoàn xí nghiệp nào muốn tuyển dụng.
Nhìn người đàn ông ngồi trước mặt, lòng tự trọng mà Lâm Thiến luôn tự hào giờ phút này đã vỡ thành từng mảnh. Cô không cam lòng, cô ta không rõ Giản Tang so với chính mình kém chỗ nào!
Mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng Lâm Thiến vẫn cố gắng mỉm cười: “Vâng.”
Thẩm Minh Yến không nhìn cô ta.
…
Hôm sau.
Thẩm Minh Yến bước ra khỏi hội nghị và nhận được một cuộc gọi.
Vương Dương nói: “Sẽ có rất nhiều người đến, đặc biệt là thằng nhãi Lý Quảng vừa mới từ nước ngoài trở về. Cũng lâu lắm rồi chúng ta không tụ tập. Tối nay vẫn chỗ cũ nhé?”
Thẩm Minh Yến nhớ lại Lý Quảng.
Khi còn là học sinh, trong lớp luôn có một vài đứa không bao giờ để tâm đến chuyện học tập, bị giáo viên coi là đám “tôm nhừ cá thối” lấy Thẩm Minh Yến làm đại biểu cầm đầu của nhóm công tử nhà giàu.
Hồi đó, hắn đã làm đủ thứ chuyện xấu xa.
Thẩm Minh Yến suy nghĩ một lúc: “Được, lát nữa tao qua.”
Vương Dương không yên tâm nói: “Anh, anh dâu bên kia có đồng ý không. Thằng nhãi Lý Quảng kia rất giỏi uống rượu. Chúng ta mỗi lần đều uống cả đêm, anh dâu bên này có thể không đồng ý.”
Thẩm Minh Yến thấp giọng mắng: “Mày nói cái quái gì vậy? Tao đi uống rượu cũng cần Giản Tang đồng ý chắc?”
Vương Dương vui vẻ cười nói: “Vậy thì tốt.”
Sau khi cúp điện thoại, tổng giám đốc Thẩm kiêu ngạo lại gửi cho Giản Tang một tin nhắn khác: “Vợ à, buổi tối anh cùng đám Vương Dương có hẹn. Em tự ăn tối nhé, anh không về ăn cơm đâu.”
Khi tin nhắn được gửi đi, Giản Tang vẫn đang nấu ăn trong bếp.
Buổi sáng Thẩm Minh Yến nói gần đây phải làm mấy dự án rất vất vả, dạ dày có chút không thoải mái. Cứ quấn lấy Giản Tang đòi ăn Phật Nhảy Tường, lâu rồi không được ăn.
Món này tốn rất nhiều công sức.
Vào buổi chiều, Giản Tang đã bắt đầu chuẩn bị. Anh luôn quan tâm đến yêu cầu của Thẩm Minh Yến, thậm chí còn tự mình đi chợ chọn nguyên liệu tươi ngon nhất, hai tay xách túi trở về. Chỉ là món này phải chuẩn bị rất lâu. Vì để Thẩm Minh Yến vừa về là có thể ăn luôn nên khi anh tan làm về nhà cũng không dám nghỉ ngơi.
Giản Tang nhìn tin nhắn được gửi đến trên điện thoại, ánh mắt trầm xuống, hỏi: “Vậy khi nào anh về?”
Thẩm Minh Yến: “Không rõ nữa, em không cần chờ anh.”
Những lời này vừa nói ra, Giản Tang liền biết tên này sẽ say khướt cả đêm với đám anh em của hắn.
Nhưng cách đây không lâu đã có một bữa tiệc xã giao, dạ dày của hắn không thoải mái. Anh vẫn luôn cẩn thận chăm sóc hắn. Chăm sóc vất vả bao nhiêu mà giờ hắn lại muốn ra ngoài chơi bời.
Giản Tang cau mày: “Đừng thức cả đêm, chiều mai anh có sự kiện phải tham gia. Chẳng phải chúng ta đã hẹn nhau đến cô nhi viện xem sao? Còn nữa, lần này anh lại cùng Vương Dương đi ra ngoài à? Ở đâu thế? Nếu trễ quá thì nói cho em, em báo tài xế tới đón anh về.”
Anh gửi rất nhiều tin nhắn.
Thẩm Minh Yến chỉ trả lời cho có lệ: “Anh biết rồi. Vợ à em đừng lo lắng. Anh biết rồi mà.”
…
Giản Tang biết hắn lại nghĩ mình phiền phức.
Trên bếp có rất nhiều nguyên liệu đã được rửa sạch và sắp xếp gọn gàng. Anh nhìn lướt qua, cuối cùng thu dọn từng chút một, bọc chúng trong màng bọc thực phẩm rồi cất vào tủ lạnh.
Làm xong tất cả những việc này, bận rộn cả buổi chiều chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi. Bữa tốt phong phú ban đầu toàn bộ đều bị hủy bỏ. Anh chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu canh giải rượu. Sau đó lại quay người nấu cho mình một bát mì rau xanh cực kỳ đơn giản.
…
Phong hoa lệ trí.
Trên tầng cao nhất của khách sạn đang rất sôi động.
Đâu đâu cũng là tuấn nam mỹ nữ, bữa tiệc rất sôi nổi và náo nhiệt.
Nhưng đương nhiên tâm điểm của cả hội trường là đám công tử nhà giàu đang ngồi ở sô pha phía trong cùng. Con xúc xắc trên bàn đang quay, ly rượu đều đã cạn cùng tiếng cười không ngớt.
“Anh Thẩm đỉnh quá!”
“Oa, chơi hay quá chơi hay quá.”
“Xin hãy giơ cao đánh khẽ!”
Tên tay chơi già đời Thẩm Minh Yến sẽ không bao giờ thua. Người đàn ông nở nụ cười trên mặt, mở miệng nói: “Mày lại thua rồi.”
Vương Dương đang ôm mỹ nữ uống rượu, vui vẻ cười nói: “Lý Quảng, có phải mày du học mấy năm liền mất trí rồi à? Lại dám chơi cùng Thẩm Minh Yến? Thua cũng không sợ chết sao?”.
Lý Quảng ở phía đối diện đang mặc một bộ vest màu hồng nhạt lòe loẹt, uống cạn ly rượu trong tay.
Lý Quảng có chút vui vẻ thở dài: “Vẫn là trở về tốt hơn. Rốt cuộc thì về địa bàn của mình chơi sảng khoái hơn. Nhưng mà gần đây mẹ tao lại bắt tao đi xem mắt rồi. Thật phiền phức.”
Vương Dương nói: “Kết hôn thì có gì tốt? Nhìn anh Thẩm của chúng ta xem, từ khi kết hôn đều…”
Anh ta nhận ra rằng mình đã nói điều gì đó nguy hiểm nên nhanh chóng im lặng.
Thẩm Minh Yến nhướng mày, ánh mắt rơi vào trên người anh ta: “Đều cái gì?”
Vương Dương xấu hổ ho khan một tiếng: “Đều rất hạnh phúc.”
Thẩm Minh Yến đá anh ta một cái.
Lý Quảng ở phía đối diện cũng là kiểu tính cách cợt nhả, anh ta nói: “Tao cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn nhưng mà mẹ tao nói tao cũng sắp 30 rồi. Là thời điểm nên lập gia đình. Bà ấy còn bắt tao tập đàn piano nữa. Nói là mấy cô nàng sẽ thích.”
Vương Dương không nhịn được cười: “Mày lại còn đánh đàn piano…”
“Mày coi thường ai đấy!” Lý Quảng thổi phồng: “Đàn của tao. Tao nói với mày, đấy cũng không phải loại bình thường đâu. Nó là do nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới Giản Vô Song tự mình điều chỉnh. Từ chất lượng đến tay nghề, đều là hàng thượng phẩm!”
Thẩm Minh Yến nhìn sang bên đó.
Hắn nhớ rõ Giản Vô Song. Lại càng nhớ rõ mỗi lần nghe thấy cái tên này Giản Tang đều xuất thần.
Trong nhà có một cái phòng chứa đồ nhỏ, nơi đó có một rương bảo vật. Bên trong chứa không ít đồ vật của Giản Vô Song. Người này đối với Giản Tang có lẽ rất đặc biệt.
Thẩm Minh Yến nhớ lại niềm khao khát cùng sự yêu quý của Giản Tang dành cho cây đàn piano ở trong ngôi nhà cũ.
Lý Quảng không nhận ra sự trầm tư của hắn, tiếp tục phàn nàn: “Thực ra tao cũng không thích đàn piano. Cây đàn này là do tình cờ có được.”
Thẩm Minh Yến nhướng mày nói: “Nếu thế thì, mày sửa sang cây đàn cho tốt rồi bán lại cho tao đi.”
Lời vừa nói ra, xung quanh yên tĩnh trong chốc lát.
Vương Dương hỏi: “Anh Thẩm, từ khi nào anh lại thích mấy cái nghệ thuật tao nhã như thế. Đây không phải mấy chuyện mà anh có thể làm ra!”
“Cút.” Thẩm Minh Yến lại đá anh ta, sau đó lười biếng nói với Lý Quảng: “Vợ tao thích.”
Lý Quảng ngồi trên sô pha nghe được lời này thực sự có chút kinh ngạc. Mấy năm nay anh ta không ở trong nước nên không biết. Vốn dĩ anh ta cho rằng Thẩm Minh Yến cưới người vợ này là do không chịu được lời lải nhải cằn nhằn của cha mẹ trong nhà nên mới cưới một bia đỡ đạn. Tuy rằng lúc trước, chính Thẩm Minh Yến cũng từng nói như vậy.
Nhưng nhìn hiện tại thì…
Vẫn khá quan tâm đến.
Lý Quảng cười nói: “Cây đàn đó là do mẹ em lấy được. Không tùy tiện lấy ra được đâu anh Thẩm. Nếu không thì, thứ bảy tuần này là ngày đấu giải của chúng ta. Anh cùng em chạy hai vòng. Nếu anh thắng, đừng nói đến tiền, em sẽ trực tiếp gửi sang cho anh.”
Việc này không khó.
Trên thực tế, Lý Quảng với tư cách là đàn em đã chơi cùng Thẩm Minh Yến nhiều năm như vậy chỉ là đang kiếm cớ tặng đồ thôi. Dù sao thì không phải ai cũng thắng được kỹ thuật lái xe của Thẩm Minh Yến.
Tuy nhiên, Thẩm Minh Yến cau mày: “Thứ bảy thì không được. Thứ bảy là ngày kỷ niệm kết hôn của tao.”
Lý Quảng sửng sốt, cười nói: “Không phải chứ anh à. Loại giải đấu như này người khác thì thôi đi. Anh còn định đổi ngày thi đấu. Trận đấu chính thức của giải đấu diễn ra vào thứ bảy. Xem ra không thể thay đổi thời gian đâu.”
Thẩm Minh Yến cụp mắt xuống suy tư.
Vương Dương lại gần nói: “Đến lúc đó anh nói là có việc gấp. Buổi sáng thi đấu xong rồi buổi chiều trở về cũng không muộn. Vừa lúc còn có thể lấy đàn piano làm quà kỷ niệm ngày cưới đúng không?”
Đây cũng là suy nghĩ ngay từ đầu của Thẩm Minh Yến. Hắn luôn nghĩ xem nên tặng Giản Tang quà gì. Tiền và những món đồ xa xỉ chưa bao giờ là sở thích của Giản Tang. Cây đàn piano này không chừng sẽ tốt hơn.
Lý Quảng nhìn người đàn ông đối diện đang suy tư, khẽ cười nói: “Đại ca à, anh cũng hay thật đó. Không phải chỉ là kỷ niệm ngày cưới thôi sao. Buổi tối trở về cũng được, cậu ấy còn có thể làm gì. Chúng ta đã lâu rồi không gặp, vừa đúng lúc diễn ra ngày thi đấu. Cùng nhau đi ra ngoài chơi một lúc, cậu ta lại náo loạn lên, có khi còn có thể ly hôn với anh không chừng”
Thẩm Minh Yến hoàn hồn, như thể hắn vừa nghe thấy một trò đùa nào đó: “Ly hôn?”
Rượu đỏ trong tay uống một hơi cạn sạch, hầu kết gợi cảm lăn lên xuống. Trên mặt không có chút sợ hãi, lười biếng ngồi trên ghế sô pha. Toàn thân tràn đầy tự tin, nhướng mày: “Giản Tang tuyệt đối sẽ không ly hôn với tao.”