Chương 108
*
Sau khi hết kỳ kinh nguyệt, Vân Khê dẫn Thương Nguyệt chạy vào rừng tre.
Cô dự định làm một chiếc bè tre để chở đồ trên biển.
Nền rừng tre phủ đầy lá tre vàng úa khô héo, bước lên mềm mại, không khí tràn ngập mùi ẩm ướt của đất, so với những nơi khác, có chút mùi tươi mát của lá tre.
Gió thổi qua, lá tre đung đưa, phát ra tiếng xào xạc, ánh nắng xuyên qua khe hở giữa cành lá, chiếu xuống mặt đất, quang ảnh lốm đốm trên mặt đất cũng lay động theo gió.
Thương Nguyệt ôm một cây tre, vây đuôi tung bay theo quang ảnh, rung chuyển trên mặt đất, hỏi Vân Khê: “Cái này?”
Trước mắt là một màu xanh mướt, rất dễ chịu cho mắt, nhìn những cây tre xanh biếc này, Vân Khê bỗng muốn xây một ngôi nhà gỗ hoặc nhà tre ở gần đó.
Chẳng trách người xưa từng nói: “Thà không ăn thịt còn hơn sống không có tre”. Không một loại cây nào có thể có khung cảnh yên tĩnh và đẹp đẽ như vậy.
“Đúng vậy, em chỉ cần rút cái trong tay ra là được.” Vân Khê quay lại nói với Thương Nguyệt.
Những cây tre dày hơn một chút rất khó chặt bằng rìu đá, nhưng Thương Nguyệt rất khỏe, Vân Khê đào đất để nới lỏng đất, Thương Nguyệt có thể nhổ cây tre bằng tay không.
Chuyện Vân Khê phải làm là dùng rìu đá chặt bỏ phần rễ ở phía dưới, cắt bỏ những cành thừa, cắt chúng theo chiều dài tương tự.
Tổng cộng có bảy tám cây tre to bằng cái bát được kéo ra xếp thành một khối, rộng gần một mét, dài mười mét, dư dả cho một người nằm.
Vân Khê chỉ có thể kéo được một cây tre, phần còn lại, Thương Nguyệt nhặt lên kéo trở lại hang.
Cả ngày sau, Cá kiệt sức, về đến hang không thể cử động được nữa, ngâm mình dưới thác nước, ôm một hòn đá bên bờ ao thở hổn hển lấy lại sức.
Vân Khê đi theo, ôm hôn nàng, an ủi nàng, nói rất nhiều lời khen ngợi nàng, sau đó tiếp tục xử lý cây tre.
Hai đầu tre phải được nung trên lửa, sau khi mềm sẽ có hình vòng cung nhất định, chính là đầu và đuôi của chiếc bè, sau đó dùng dây leo dai để buộc chặt từng đôi một, sau đó dùng ba cây tre ngắn, một cây ở đầu, một cây ở cuối và một cây ở giữa, dùng cây tre dài buộc vuông góc.
Khi làm xong chiếc bè tre này, đã là đầu tháng 9, nhiệt độ giảm đáng kể, trời mưa liên tục trong nhiều ngày.
Trái cây dại trên đảo đã lớn hơn, quả mọng ở cửa hang cũng ra quả xanh, có vẻ như sẽ chín vào cuối tháng.
Một số khu rừng không còn màu xanh đậm nữa, trên ngọn cây có những đốm vàng nhạt.
Như có thể ngửi được mùi vị của mùa thu, Vân Khê ý thức được mình cần phải tăng tốc dự trữ lương thực, thu dọn động mùa đông.
Vân Khê không thể di chuyển chiếc bè tre đã hoàn thành, nhưng Thương Nguyệt có thể dùng một tay kéo nó từ cửa hang đến tận bờ biển.
Sau khi chiếc bè tre được hạ thủy xuống biển, nó bồng bềnh trôi trên mặt biển.
Vân Khê leo lên, đứng lên, thử một lần, nhảy xuống, chiếc bè tre chìm trong nước, sau đó lại nổi lên trên mặt biển.
Vân Khê nhặt một cây sào tre làm mái chèo, ngẫu nhiên chèo đi.
Cô không biết chèo nhưng đã từng thấy người khác vung mái chèo như thế này.
Có thể tưởng tượng, chiếc bè tre không hề di chuyển dù chỉ một tấc mà cứ quay tròn trên mặt biển, một cơn sóng nhỏ ập vào khiến cô suýt rơi xuống biển.
Thương Nguyệt thấy cô chơi vui càng tò mò, thò đầu ra khỏi nước, chống tay lên mép bè tre, cố gắng nhảy lên, lại vô tình xô ngã bè tre.
Chiếc bè tre bị lật, lộn ngược trên biển. Vân Khê rơi xuống biển, sau khi nổi lên, cô lau nước biển trên mặt, nhìn chiếc bè tre và nói: “Mang về thôi, em nặng quá, ngồi lên không được.”
Thương Nguyệt càu nhàu mấy lần, tỏ vẻ không hài lòng.
Cô rút tre ra, kéo bè tre vào bờ nhưng không thể tự ngồi lên được.
Sau khi lật người lại, Vân Khê leo lên ngồi trên bè tre, thở hổn hển cười nói với Thương Nguyệt: “Lần sau chị sẽ làm một cái lớn hơn, em có thể ngồi lên.”
Thương Nguyệt vẫn không ngừng a a a a a a.
Vân Khê đặt một sợi dây dày ở đầu bè vào tay Thương Nguyệt, tiếp tục mỉm cười: “Mặc dù em không thể ngồi lên nó, nhưng em có thể kéo nó về phía trước và chơi với nó, nhưng không được kéo nó xuống nước, cũng không được đi quá nhanh đâu đấy.”
Thương Nguyệt vung đuôi, nắm sợi dây, kéo bè tre về phía trước, bè tre theo sau nàng, vững vàng tiến về phía trước.
“Được rồi, thành công.”
Vân Khê nhảy xuống nước, ôm Thương Nguyệt, hôn lên trán Thương Nguyệt, khen ngợi: “Em là nhất.”
Trời đất chứng giám, nàng tiên cá trước mặt là người được cô khen ngợi nhiều nhất trong đời.
Từ khi còn nhỏ, bản thân cô đã nhận được sự giáo dục tiêu cực, nhưng trên thế giới này, trước mặt Thương Nguyệt, cứ mỗi hạng mục mà Thương Nguyệt giúp hoàn thành, cô đều ôm chặt Thương Nguyệt, khen ngợi nàng tiên cá tài năng này.
Thí nghiệm thành công, bè tre có thể nổi trên biển. Được Thương Nguyệt kéo đi, Vân Khê xoay người, cõng giỏ dụng cụ sau lưng, ngồi lên bè trè, khởi hành đi đến đảo suối nước nóng.
Trong những ngày còn làm bè tre trong hang, mỗi ngày Thương Nguyệt đều bơi đến đảo suối nước nóng, săn lùng và tuần tra, chính thức biến hòn đảo suối nước nóng thành lãnh thổ của mình.
Khi đến đảo suối nước nóng, Vân Khê thả bè tre trên bãi biển, dùng dây buộc vào một tảng đá, sau đó khoác thúng rơm lên lưng rồi nhảy lên lưng Thương Nguyệt.
“Chúng ta đến hang động nóng chảy dưới chân núi đi.”
Vừa đặt chân lên hòn đảo này, cô đã cảm thấy nhiệt độ ở đây dường như cao hơn đảo Lam Điền, dù có phải là do cô tưởng tượng hay không, nhưng khi nhìn thấy những dòng suối bốc khói, cô chợt cảm thấy ấm áp.
Cô nghĩ rằng mùa đông ở đây sẽ thoải mái hơn năm ngoái rất nhiều.
Cô mang theo túi mồi lửa và chăn, dự định ở đây bốn năm ngày, sau khi phân loại xong hang động sẽ mang Miểu Miểu qua, sau đó mới có thể dần mang đồ ăn tích trữ vào.
Thương Nguyệt cõng Vân Khê trên lưng, lần trước đi đến cửa hang dung nham, nàng ngẩng đầu kêu lên vài tiếng, một đám sinh vật giống dơi đen bay ra khỏi hang.
Vân Khê: “Ồ, có thổ dân ở đây nữa này.”
Thương Nguyệt: “Lần trước, không có.”
Nàng chỉ mới phát hiện ra trong hai ngày qua rằng một đàn chim mới đã di chuyển vào hang động nóng chảy.
Vân Khê: “Vậy chắc chúng cũng chuyển đến đây nghỉ đông giống như chúng ta rồi.”
Động vật hoang dã thực chất rất thông minh, chúng sẽ dựa vào bản năng của mình để lựa chọn cách thích hợp để sống sót qua mùa đông, có loài ngủ đông, có loài di cư, có loài mọc lông dày hơn.
Có thể khi thời tiết lạnh hơn, các loài động vật khác sẽ di cư đến đảo.
Vân Khê cảm thấy điều này không tệ.
Năm nay trên đảo Lam Điền có ít động vật hơn rất nhiều, cô cảm thấy hòn đảo này trở nên yên tĩnh hơn, thời gian săn bắn cũng kéo dài hơn.
Nếu các loài động vật khác di cư đến đây vào mùa thu đông thì các nàng sẽ không phải lo lắng về thức ăn tươi sống.
Để làm sạch hang, trước tiên quét sạch sỏi ở cửa hang, sau đó thắp đuốc, cầm đuốc bước vào hang dung nham.
Không gian bên trong động dung nham thực sự rất rộng lớn, không kém gì động nước Thương Nguyệt ở, càng đi vào trong càng cảm thấy ấm áp.
Lỗ nối với lỗ, lỗ lớn nối với lỗ nhỏ, cao thấp, tăng giảm.
Trần của một số hang động chỉ cao hơn 1 mét, phải cúi xuống mới có thể vượt qua, trần của một số hang động có thể cao tới 5, 6 mét, hình dáng của các hang động cũng rất kỳ lạ, khác với những hang động khác, thành và sàn hang ở đây hầu hết gồ ghề, một số có hình dạng lượn sóng, là dấu vết rõ ràng của sự xói mòn dung nham.
Trong một số hang động sẽ có một hố sụp, một số hang động sẽ có một lỗ xuyên qua, giống như giếng trời mở, có ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Đi bộ không biết bao lâu, qua hơn chục lỗ lớn nhỏ nhưng vẫn không đi đến đích.
Vân Khê nhớ rằng ở thế giới loài người có một danh lam thắng cảnh có cảnh quan địa chất tương tự, đường hầm dung nham do nhóm núi lửa phun trào tạo ra được gọi là “Bảy mươi hai lỗ”, dường như bao phủ một khu vực rộng hơn 100 km2.
Mặc dù những hang động này tổng cộng không vượt quá hàng trăm km2, nhưng Vân Khê cảm thấy rằng một nhóm nàng tiên cá có thể sinh sống ở đây.
Khi bước vào một hang động, các nàng được chào đón bởi một mùi hôi thối.
Các nàng tìm ra nguồn gốc của mùi hôi thối đó là xác một con sói đang phân hủy nặng.
Đi tiếp sẽ rất tối, vì vậy Vân Khê quyết định trước tiên dọn sạch xác động vật chết ra khỏi hang, sau khi dọn dẹp xong, cô rắc một lớp tro thực vật dày lên để khử trùng.
Mùi hôi đọng lại rất lâu, cả hai không muốn sống trong hang động này.
Nếu thật sự không thể đi đến cuối cùng, Vân Khê cũng không muốn sống quá sâu, nếu xảy ra động đất hoặc núi lửa phun trào, cũng không thể trốn thoát.
Sau khi vào hang, nàng chọn hang thứ ba làm phòng ngủ, hang thứ hai phía trước dùng để chứa đồ, hang thứ nhất từ trong động đi vào đương nhiên là bếp có lửa và phòng khách dùng bữa, bếp được tích hợp.
Hang động thứ tư có “giếng trời”, nơi có thể đốt lửa trại để sưởi ấm vào mùa đông và ngắm nhìn mặt trời, mặt trăng và các vì sao.
Ba người họ chiếm giữ 4 hang động, đủ cho cuộc sống hàng ngày.
Phòng ngủ cách cửa động chỉ chừng hai mươi mét, ấm áp khô ráo, nhưng ánh sáng lại có chút mờ mịt, nếu sống trong động này, phải thắp nến quanh năm.
Nếu không phải lo lắng tai họa địa chất, hang động này thật sự thích hợp để ở lâu dài, rộng rãi đủ ấm áp, phụ cận còn có nguồn nước.
Hai ngày tiếp theo, bọn họ thu dọn hang động trên đảo suối nước nóng, khi đói, Thương Nguyệt đi săn trên đảo, Vân Khê đốt lửa ở cửa hang để làm thức ăn, khi mệt mỏi, họ đến suối nước nóng ngâm mình khoảng mười phút, khi buồn ngủ chỉ đắp một chiếc chăn lông thú, nằm xuống sàn ôm nhau ngủ.
Hai ngày sau, “ba phòng ngủ và một phòng khách” của các nàng gần như đã được sắp xếp xong, bắt đầu chuyển những vật dụng cần thiết cho mùa đông đến đảo suối nước nóng từng chút một.
Những ngày tiếp theo là chuẩn bị dự trữ lương thực cho mùa đông, nung muối biển, hái trái rừng, phơi trái cây, hun khói, muối thịt… đều là những công việc quen thuộc.
Năm nay không cần may thêm quần áo mùa đông, Vân Khê cũng không cần phân tán sức lực vào việc nung gốm, cô có thể tập trung dự trữ, Thương Nguyệt trải qua nạn đói đầu năm, giống như một con sóc nhỏ, học được cách liều mạng tích trữ thực phẩm.
Một người một cá cùng nhau tích trữ lương thực, ngày nào cũng làm việc từ sáng đến tối, suốt mùa thu, họ lấp đầy các kho chứa đến tận miệng.
Đầu mùa đông, sau khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, họ chính thức di chuyển đến đảo suối nước nóng, Miểu Miểu là người cuối cùng được họ đón về.
Con mèo này không thích chạm vào nước, kể cả nước ấm, việc nó di chuyển đến hòn đảo nào cũng không có gì khác biệt, nhưng nó có thịt để ăn cùng hai người, còn hang động nóng chảy trên đảo suối nước nóng thực sự ấm áp và thoải mái hơn hang động trên đảo Lam Điền. Nàng mèo có vẻ tràn đầy năng lượng hơn năm ngoái, niềm vui lớn nhất mỗi ngày là được khám phá các hang động khác nhau.
Vân Khê còn chưa đi qua hết hang động, mấy tháng nay cô bận tích trữ lương thực, vì mùa đông ra ngoài không tiện nên có rất nhiều thời gian để khám phá.
Đêm đầu tiên chính thức chuyển nhà, cô nấu một đĩa măng xào thịt xông khói, một bát canh thịt lợn, nửa con gà lôi quay và một con cá nướng, đây là bữa tối thịnh soạn nhất trong đời cô.
Trong động thắp nến dầu thông, Thương Nguyệt ngửi thấy mùi thức ăn lập tức vui vẻ vẫy đuôi, Miểu Miểu dùng đuôi làm gậy đuôi mèo, vồ tới nhưng không đánh trúng được.
Vân Khê ngồi trên mặt đất, nhìn đồ ăn, chắp tay, thầm cầu nguyện: Mong rằng trong những năm tới, các nàng cũng sẽ như bây giờ, đủ ăn, đủ mặc, bình yên, khỏe mạnh.
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.