Chương 106
*
Không khí nóng bức dày đặc, nước suối trong suốt, tỏa ra một tầng màu xanh sáng, chiếc đuôi xanh của Thương Nguyệt ngâm trong đó, gần như hòa quyện với nước suối.
Rồng phun châu, châu bay thành ngọc, sương mù ấm áp bay lên.
Tiếng nước chảy ầm ầm như hàng ngàn quân phi nước đại qua, át đi tiếng a a của Thương Nguyệt.
Vân Khê chỉ có thể nói gần bên tai Thương Nguyệt, vừa nói, hơi thở ẩm ướt phả vào cổ nàng, tay cô lướt qua làn da mềm mại mịn màng, đầu ngón tay lần theo từng đường cơ bắp cuồn cuộn và mạnh mẽ.
Khí chất của nàng như nước, dịu dàng và tình cảm, cơ thể nàng ở đâu đó giữa con người và dã thú, đầy hoang dã và mạnh mẽ.
Nàng xoay người ôm lấy Vân Khê, chiếc đuôi dày khỏe quấn quanh chân Vân Khê.
Trọng lượng cơ thể nàng đều phiêu theo dòng suối. Vân Khê bồng bềnh trong nước, Thương Nguyệt như dã thú đánh hơi được mùi con mồi. Nàng vùi đầu ngửi hương thơm trên mái tóc dài của cô, bám vào người cô, giống như chiếc lưới đánh cá khổng lồ, cuốn cô vào vực sâu.
Sau khi ngửi ngửi, Thương Nguyệt hôn Vân Khê.
Chiếc lưỡi mềm mại tấn công lãnh địa giữa môi và răng, Vân Khê có chút không thể phản kháng.
Nụ hôn của nàng chưa bao giờ nhẹ nhàng dịu dàng như tính tình của nàng, dã man như một kẻ săn mồi đang tấn công, con người là con mồi ngon lành của nàng, nàng muốn cắn cô thành từng mảnh rồi nuốt chửng trong một ngụm.
Chiếc lưỡi mềm mại rời khỏi môi, nán lại trên cổ, hôn đầy bừa bãi.
Môi Vân Khê bị chà đạp đến đỏ bừng. Sau đó, cô cảm giác được có thứ gì đó mềm mại chạm vào, lướt qua cổ cô, nhẹ nhàng liếm láp vết sẹo trên bả vai.
Đó là dấu vết do vết thương trước đó để lại, vết sẹo trên vai đặc biệt dễ thấy.
Bầu trời trong xanh và tĩnh lặng, nước suối như một tấm gương, phản chiếu bầu trời xanh, mây trắng và cây xanh, như một bức tranh phong cảnh trôi chảy trong hẻm núi.
Những viên đá bên cạnh hồ được phủ rêu xanh, đặc biệt mịn màng dưới sức nóng.
Nước suối thanh lọc, xoa dịu cơ thể mệt mỏi, Thương Nguyệt tựa vào bờ ao, Vân Khê tựa vào ngực Thương Nguyệt, ngẩng đầu nhìn thác nước cao.
Độ cao ở điểm cao nhất được ước tính là khoảng bốn mươi mét.
Nước rơi từ vách đá cao, mất đi một chút nhiệt độ. Vân Khê ước tính nhiệt độ nước khoảng 40 độ C, thích hợp để ngâm mình ở đây vào mùa hè, vào mùa đông, khi nhiệt độ âm 10 độ C, cô có thể phải ngâm mình trong một hồ nước có nhiệt độ cao hơn.
Có các bể lớn nhỏ ở các độ cao khác nhau, một số bể được nối thông qua một lối đi hẹp, và một số yêu cầu phải lặn xuống đáy nước, đi qua một hang động để bơi từ bể này sang bể khác.
Vân Khê nhìn thấy có một chiếc ao trên cao, một đàn vượn không biết đến từ lúc nào, phần lớn cơ thể đều ngâm trong nước suối. Cánh tay và cái đầu đầy lông của chúng tựa vào mép hồ, tụ tập lại với nhau, thò đầu nhìn con người và nàng tiên cá bên dưới.
Vân Khê không khỏi nghĩ đến thế giới loài người. Vào mùa đông, khỉ tuyết ở Nhật Bản sẽ ngâm mình trong suối nước nóng theo đàn để chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt, chỉ có những con khỉ có địa vị cao mới có suối nước nóng, những con có địa vị thấp chỉ có thể rúc vào nhau trong tuyết dày để giữ ấm.
Cô chỉ đàn khỉ cho Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt đã phát hiện ra bọn chúng từ lâu, không hề phát ra âm thanh nào đuổi chúng đi.
Thác nước này đủ lớn để hàng trăm con khỉ khác có thể ngâm mình trong đó.
Nàng chỉ thầm nghĩ, liệu lần sau có nên nói cho những nàng tiên cá khác biết về nơi này và đưa họ đi bơi cùng nhau không?
Vân Khê nghĩ đến loài khỉ tuyết Nhật Bản, rồi nghĩ rằng Nhật Bản có nhiều suối nước nóng vì nước này nằm ở điểm giao nhau của mảng Á-Âu và Thái Bình Dương, là vùng địa chấn núi lửa vành đai Thái Bình Dương, sự chuyển động của vỏ trái đất cũng đang diễn ra tích cực.
Tại tỉnh Lương Sơn Di, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, có thác suối nước nóng nổi tiếng Cửu Thập Cửu Lý, và khu vực Lương Sơn Di cũng nằm trong vùng động đất. Tương tự, có đảo Đài Loan, nơi cũng có nhiều suối nước nóng và thường xuyên xảy ra động đất.
Hòn đảo suối nước nóng này có rất nhiều suối, điều đó cũng cho thấy sự chuyển động của vỏ trái đất ở đây đang diễn ra tích cực.
Là một hòn đảo ấm áp nhưng tương đối nguy hiểm.
Nơi đây rất thích hợp cho nàng tiên cá sinh tồn, đặc biệt là vào mùa đông, môi trường nóng ẩm thích hợp cho Thương Nguyệt sinh sống.
Cô nghĩ rằng trong những ngày tới, có lẽ cả hai có thể săn bắn, hái lượm và trồng trọt trên đảo Lam Điền vào mùa xuân, mùa hè và mùa thu. Khi mùa đông đến, họ sẽ mang theo thức ăn, di cư đến hòn đảo suối nước nóng này và tìm một hang động để trú đông.
Vân Khê ghé vào tai Thương Nguyệt và hỏi: “Mùa đông, chúng ta đến đây được không?”
Không còn phải chịu cái lạnh khắc nghiệt như năm ngoái, Thương Nguyệt có thể thoải mái ngâm mình trong dòng nước suối nóng.
Tất nhiên, là con người, cô vẫn thích môi trường khô ráo, có thể ở trong hang động và ngâm mình trong suối nước nóng hai hoặc ba ngày một lần.
Thương Nguyệt phát ra những tiếng a a a a trong cổ họng, nhưng Vân Khê lại không nghe được.
Thương Nguyệt ôm cô ra khỏi suối nước nóng, như muốn đưa cô đến một nơi khác.
Vân Khê nhắc nhở: “Quần áo, đừng quên quần áo.”
Thương Nguyệt dùng đuôi cuộn quần áo của mình lại, ném đến trước mặt, để Vân Khê ôm lấy.
Lúc mới ra khỏi mặt nước có chút mát mẻ, nhưng với cái nắng như thiêu đốt trên bầu trời, không mất nhiều thời gian để thích nghi với nhiệt độ.
Ngâm mình hơn 20 phút, cơ thể của cô tựa như được nước suối gột rửa sạch sẽ. Hai năm qua, Vân Khê chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như vậy, ngay cả đầu cũng giống như nhẹ đi vài cân.
Nước trên da nhanh chóng bốc hơi, mái tóc rối bù còn có chút ẩm ướt, Thương Nguyệt ôm cô bước nhanh về phía trước, gió thổi qua, cái mát lạnh vuốt ve toàn cơ thể cô.
Trời trong lành, người sảng khoái, không khí tràn ngập mùi tự do, cô đưa tay lên miệng như một con vượn, há miệng gầm lên trời.
Thương Nguyệt dừng lại, dường như cảm nhận được cảm giác tự do trong tiếng gầm của Vân Khê, nàng cũng ngẩng đầu lên, thét một tiếng the thé.
Sau đó, nàng đi vòng sang phía bên kia thác nước nóng, mang Vân Khê đến cửa một hang động.
Vân Khê đứng ở cửa hang, nhìn về phía trước hang động.
Hang này nằm dưới chân núi, ở cửa hang có rất nhiều đá đen rải rác chất đống, cao khoảng 5 mét, bên trong hang nhìn rất rộng rãi, có thể nhìn thấy điểm cuối ở một cái liếc mắt, hai người ở vậy là quá đủ.
Thậm chí Vân Khê còn cảm thấy không gian quá lớn, không an toàn. Nếu thật sự sống trong hang động này, cô sẽ phải dùng thứ gì đó chặn phòng ngủ lại để ban đêm có thể ngủ yên.
Cô dường như đã thực sự trở thành một con vật hoang dã, thích cuộn tròn trong một không gian nhỏ hẹp.
Cô ngửi thấy mùi thối nồng nặc ở cửa hang, giống như mùi động vật chết.
Chắc hẳn có rất nhiều loài động vật sống trong một hang động khổng lồ như vậy.
Bên trong tối đen, Thương Nguyệt cũng không xông vào, chỉ làu bàu, ra hiệu cho Vân Khê, nói: “Sống ở đây, dơ, phải quét dọn.”
Đại khái là chỗ này quá bẩn, muốn dọn vào thì phải dọn dẹp trước đã.
Vân Khê vuốt ve bức tường đá đen cháy ở cửa hang, trầm tư.
Vách hang kiên cố có hình dạng những giọt nước đông đặc và sóng ở nhiều nơi. Dung nham nóng từng chảy đến đây, sau khi nguội và đông đặc lại, hang động nóng chảy tự nhiên khổng lồ này đã được hình thành.
Đi về phía bên phải vài mét sẽ có một cửa hang cao hai ba mét, thông với cửa hang cao 5 mét ở bên trái, đường vào hang gồ ghề, đá vụn lởm chởm.
Vân Khê đang đi dép rơm.
Cô cúi người nhìn chân mình, nói: “Lần sau chị sẽ mang một số dụng cụ đến lau chùi sạch sẽ rồi chúng ta vào trong xem nhé.”
Thương Nguyệt vẫy đuôi đáp: “Được.”
Hang động nóng chảy này lớn hơn nhiều so với hang động họ đang ở. Thương Nguyệt có vẻ thích nơi này hơn.
Vân Khê lại nói: “Sau khi dọn dẹp xong, chúng ta sẽ chuyển tới đây, cố gắng ở đây vài ngày. Nếu thích hợp, chúng ta sẽ nghỉ đông ở đây.”
“Miểu Miểu?” Thương Nguyệt hỏi.
Vân Khê: “Dĩ nhiên Miểu Miểu sẽ chuyển đến đây và sống cùng chúng ta rồi, nhưng có thể nó không thích ngâm mình trong nước ấm.”
Mèo không thích nước lắm.
Thương Nguyệt a a một tiếng, nhìn hang động nóng chảy đầy mong đợi.
Vân Khê hỏi nàng: “Sao em tìm được nơi này vậy?”
Thương Nguyệt vung đuôi, dùng tay làm động tác mái chèo: “Bơi, bơi, tìm thấy.”
Nàng không biết nhiều từ vựng và rất khó diễn tả, chỉ có thể tóm tắt trong vài từ.
Vân Khê gật đầu, nhất thời quên mất phải trả lời như thế nào, đầu lưỡi của cô giống như mất khống chế, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô là câu nói thường ngày của Thương Nguyệt: “Như vậy à.”
Cô nghĩ đến vừa rồi mình tru lên như vượn để bày tỏ niềm vui trong lòng, kết hợp với tình trạng thiếu ngôn từ hiện tại, chợt phát hiện ra khả năng diễn đạt ngôn ngữ của mình quả thực đang suy giảm.
Cô có chút buồn bã, cố nhớ lại trong đầu, ngoài “như vậy à” thì cô có thể diễn đạt bằng cách nào khác?
Cô mở miệng và nói các âm tiết “ừm”, “à” và “ồ” theo trình tự.
Thương Nguyệt tò mò nhìn cô rồi a a.
Suy nghĩ của cô vẫn rõ ràng nhưng khả năng diễn đạt ngôn ngữ dần không theo kịp hoạt động tư duy.
“Thật đáng sợ…” Vân Khê lẩm bẩm, “Sau này chị phải nói chuyện với em nhiều hơn.”
Cô viết nhật ký rất nhiều, khả năng diễn đạt bằng lời nói vẫn còn, cô quyết định viết nhật ký xong sẽ đọc lại xem, Thương Nguyệt có thể hiểu được bao nhiêu thì tùy duyên vậy.
Bên ngoài hang là một bãi đất trống bằng phẳng có vài cây xanh rải rác bao phủ lối vào hang.
Các nàng bước tới khu đất bằng phẳng và nhìn quanh.
Vân Khê thầm nghĩ, nếu xảy ra động đất, họ còn có thể nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng nếu núi lửa phun trào, họ sẽ khó chạy trốn…
Cô thầm cầu nguyện rằng đây chỉ là một ngọn núi lửa đã tắt, hoặc một ngọn núi lửa đang không hoạt động.
Núi lửa phun trào sẽ tạo ra lượng lớn mây hình nấm, sẽ nhìn thấy ở các hòn đảo lân cận cách đó hơn mười km, hơn một năm qua, Vân Khê chưa từng thấy cảnh tượng tương tự trên đảo Lam Điền.
Thảm thực vật trên đảo suối nước nóng vẫn còn khá tươi tốt và không tìm thấy dấu vết xói mòn của dung nham tươi.
Tất nhiên, cô không phải là nhà địa chất chuyên nghiệp, không thể chứng minh một cách khoa học.
Cách cửa hang trăm mét, có một cây chết to lớn và một hồ nước bốc hơi.
Thương Nguyệt ôm lấy Vân Khê bơi đến bên trong ao, Vân Khê đưa tay kiểm tra nhiệt độ nước, cao hơn nhiệt độ ở suối nước nóng rất nhiều.
Cô nói với Thương Nguyệt: “Vào mùa đông, em có thể ngâm mình ở đây. Ngâm nhiều suối nước nóng sẽ có ích.”
Cái gì có thể làm giảm đau lưng, viêm khớp, thấp khớp? Cô không biết nàng tiên cá có mắc phải những bệnh này hay không, vào mùa đông một số khớp xương cũng bị đau.
Thương Nguyệt a a một tiếng, không nói gì, vung đuôi xuống nước, vỗ mạnh vài cái khiến nước bắn tung tóe.
“Làm gì vậy?” Vân Khê lau nước trên mặt.
Thương Nguyệt lấy ra mấy con rắn nước bị nàng đánh chết trong suối nước nóng, nàng chỉ đơn giản bẻ gãy đầu rắn ném ra xa, thân rắn dùng làm con mồi cho cuộc săn hôm nay.
Đuôi của con rắn bị chặt đầu vẫn đang ngọ nguậy, đầu vẫn có thể mở, thè lưỡi ra.
Thương Nguyệt kết thúc cho nó, nhìn Vân Khê, ra hiệu đã đến giờ quay về ăn.
Trên đường trở về, không biết là vì nóng lòng muốn về nhà hay là vì không vui, Thương Nguyệt dốc hết tốc lực hành tẩu, nhưng Vân Khê thực sự cảm thấy thời gian ngày càng ít hơn so với trước.
Bữa tối là canh rắn, Vân Khê muốn Thương Nguyệt học nấu ăn nhiều hơn nên giao cho Thương Nguyệt nhiệm vụ hầm canh rắn.
“Rất đơn giản. Sau khi cắt thành từng miếng, đổ nước sôi vào đun nhỏ lửa là được.”
Nàng tiên cá bối rối, bối rối nhưng vẫn mở to mắt nhìn thức ăn trong nồi, cố gắng tìm hiểu.
Vân Khê tiếp tục xây tường gạch trong sân, đồng thời nghĩ cách làm một chiếc bè tre để chở đồ đến đảo suối nước nóng.
Sau khi có chiếc bè tre, cô cũng có thể ngồi lên đó để khỏi phải đi đi lại lại, nửa cơ thể luôn chìm trong nước biển.
Hôm nay trời nóng, có thể chịu đựng được, nhưng khi mùa thu đến và thời tiết mát mẻ hơn thì sẽ không thể chịu đựng được nữa.
Cô đang xây một bức tường ở đây và đang suy nghĩ, khi ngẩng đầu lên, cô chợt nhìn thấy nàng tiên cá a a a a chạy ra ngoài, chiếc đuôi lắc lư trên mặt đất, trong mắt tràn đầy sự cầu xin giúp đỡ.
Vân Khê thấy bộ dáng vội vàng của nàng, buồn cười, lập tức hỏi: “Khét rồi à? Cho chị ăn khét sao?”
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.