Chương 104
*
Ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, cơ thể khát khô. Vân Khê ngã xuống giường, không còn chút sức lực nào.
Mùi hương nội tiết nồng nặc giống như ngọn lửa sáng rực, bao trùm toàn bộ hang động, quấn lấy cô bên trong.
Ngọn lửa lắc lư, ánh sáng trong hang nhấp nháy.
Tầm nhìn mờ mịt, choáng váng, không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, dường như đang trong trạng thái mê mang, vừa say vừa không say, giống tỉnh nhưng không tỉnh. Tâm trí và cơ thể cô vỡ òa một cảm giác vui sướng quay cuồng, dường như đang lơ lửng trên mây.
Nhịp tim đập kịch liệt, màng nhĩ dường như đập mạnh, cơ thể như bị ngọn lửa đốt cháy, miệng khô khốc, lỗ chân lông trên mỗi tấc da như mở ra, khao khát hơi ẩm của nước.
Một lúc lâu sau, đôi môi lạnh lẽo rơi xuống má, rồi đến môi, như xuyên qua một làn hơi nước ẩm ướt.
Thương Nguyệt liếm mồ hôi trên má và cổ, sau đó sờ lên trán và chóp mũi của cô, nhẹ nhàng cọ cọ.
Vành tai chạm tóc mai.
Hơi thở của các nàng hòa quyện vào nhau, cơ thể dán chặt, ngực nàng lấm tấm mồ hôi ẩm ướt của con người, nhịp tim hòa cùng một nhịp, như thể hòa làm một.
“Nóng… Nóng quá…” Nàng tiên cá ôm chặt cơ thể con người, mơ hồ nói.
Cơ thể con người nóng và ẩm ướt, biểu hiện của con người mê ly và tan vỡ.
Vân Khê ôm nàng, không có phản ứng, chỉ là nhắm mắt lại, điều chỉnh nhịp thở.
Đáng lẽ cô phải biết rằng bất cứ lúc nào và trong bất kỳ hoàn cảnh nào, sức mạnh và sức chịu đựng của cơ thể con người đều kém xa nàng tiên cá.
Và đến một lúc nào đó, sức mạnh của nàng tiên cá quá tàn bạo khiến hai chân cô bị kẹp chặt, không thể thoát ra hay trốn thoát, chỉ có thể chịu đựng sự càn quét của chiếc lưỡi trơn trượt, mạnh mẽ.
“Nước…” Cô yêu cầu Thương Nguyệt cho mình uống nước.
Ấm nước thường được đặt cạnh tấm thảm rơm để nàng tiên cá có thể bổ sung nước khi khát về đêm.
Lúc này cô muốn uống nước, nàng tiên cá săn sóc rót một bát đưa lên miệng.
Cô chỉ uống hai ngụm để giảm bớt cơn khô họng.
Tiếng rên rỉ kéo dài, không kìm được khiến môi cô khô khốc.
Chất lỏng lạnh lẽo từ cổ họng lăn vào dạ dày, cảm giác nóng rát trong cơ thể dường như dịu đi.
Thương Nguyệt cũng uống mấy ngụm nước lạnh, sau đó tiếp tục ôm nhân loại, đặt hai tay lên ngực nhân loại, xoa xoa bóp bóp, trong cổ họng phát ra một tiếng a a trầm thấp dễ chịu, khiến con người này cảm thấy buồn ngủ khi nghe.
Thực sự rất mệt, cũng rất buồn ngủ.
Vân Khê nhìn tay nàng tiên cá trước mặt, nhướng đôi mắt đang dần nhắm lên, nhìn nàng tiên cá đang a a a a, tặng nàng một ánh mắt cảnh cáo.
Mặc dù vừa rồi chính cô là người nắm tay nàng tiên cá, vuốt ve từ má đến môi, cằm, cổ họng rồi xuống tận dưới…
Chờ một lúc, cuối cùng Vân Khê cũng có sức mở miệng: “Chúng ta xuống nước tắm rửa đi.”
Cô không còn sức để cử động, nên tự nhiên để Thương Nguyệt bế mình, đi đến mép thác rồi nhảy xuống hồ cùng nhau tắm rửa.
Ngày thường, đất dùng để sửa sân được Vân Khê đào gần hồ. Qua một năm, lượng đất ít tích tụ lại nhiều hơn, lòng sông cũng mở rộng ra nhiều.
Trên đầu cô có những vì sao, tiếng nước chảy ào ào bên tai, nàng tiên cá bên cạnh đang bơi xung quanh cô, chiếc đuôi dưới nước quấn lấy cô.
Cô vuốt ve lớp vảy cá lạnh lẽo rồi ngả người ra sau đầy tự nhiên.
Nàng tiên cá phía sau đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng, hôn lên những giọt nước lăn dài trên má cô.
Được nâng đỡ bởi làn nước mát lạnh trong hồ và được nàng tiên cá ôm vào lòng, cảm thấy bản thân không trọng lượng, bay bổng, Vân Khê chợt cảm nhận được một loại khoái cảm như đang được bay trong bầu trời.
Hai má cô vẫn hồng hào, vẻ mặt đầy mệt mỏi nhưng đôi mắt lại sáng ngời, tràn đầy sức sống.
“Trời sắp sáng rồi.” Vân Khê thở dài.
Bị lăn lộn một đêm, toàn thân đau nhức, tê dại, chắc ngày mai không thể dậy sớm được.
Thương Nguyệt a a một tiếng, nhìn màn sao trên đỉnh đầu, không nói gì, ôm chặt nhân loại trong lòng hơn, tràn ngập cảm giác thỏa mãn.
Không khí ban đêm trong lành và mát mẻ, mọi thứ đều im lặng, chỉ có những vì sao đang trôi.
Cả hai đắm mình trong bầu không khí dễ chịu, để nước cuốn trôi cơ thể.
Vân Khê cúi đầu nhìn ngực mình, trên ngực có rất nhiều dấu vết bị mút quá mức, nhìn dưới ánh sao khiến người khác không ngừng tưởng tượng.
Nhưng trên thế giới này không có người nào khác, cho dù cô khỏa thân cũng không ai nói gì.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thương Nguyệt lên bờ lắc người, cơ thể nhanh chóng khô ráo.
Vân Khê trần truồng trở về động, dùng lông thú lau khô, sau đó trần truồng trở lại giường, mặc quần áo, lại đi đến đống lửa trại, sấy khô tóc, sau đó mới sảng khoái nằm xuống, để cho nàng tiên cá ôm cô vào lòng, quấn đuôi quanh chân cô, nhắm mắt lại và ngủ.
Trước khi ngủ, cô thầm thở dài: Tuy mệt nhưng thực sự sướng. Nếu biết như vậy… sao lúc trước lại… như thế…
Sau lần đầu chắc chắn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba… ngày tháng còn dài.
Vân Khê nằm trên giường ấm áp, chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, trời đã giữa trưa, mặt trời thiêu đốt đang chiếu rọi khắp bầu trời.
Thương Nguyệt hái một bó bạc hà mang về, ăn xong, nàng chăm chỉ nhai cho sạch miệng, cũng ăn một hơi mấy bông hoa bạc hà, trong miệng tràn ngập mùi thơm của hoa bạc hà, sau đó đến trước mặt cô, a a a a, không nói tiếng nào, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cô.
Vân Khê nghiêng người nhìn nàng một cái, không nói gì, chỉ mỉm cười, giống như đang tập trung đan sợi dây rơm trong tay, xoay người không đối mặt với nàng.
Con người quay về hướng nào, nàng cũng đi theo hướng đó, thản nhiên vung đuôi về phía sau, vẫn a a a a trong cổ họng, phản chiếu gương mặt của con người trong mắt nàng.
Cuối cùng, Vân Khê nghiêng người hôn nàng đầy nghiêm túc, nàng mới không quấy nữa, hưng phấn chạy ra ngoài đi săn.
Liên tiếp hai ba ngày, Vân Khê không làm việc nặng nhọc, ngày thứ tư, khi chân không còn đau nhức nữa, cô cùng Thương Nguyệt ra ngoài săn thú.
Cô đã ăn xong lõi dây leo gai trong hang, chủ yếu ra ngoài để chặt một ít lõi dây leo gai, đây là nguồn cung cấp carbohydrate chính của cô hiện tại.
Một số loại rau dại được trồng ở cửa hang đang phát triển tốt, đủ cho Vân Khê tiêu dùng hàng ngày.
Mặc dù có ít thực vật hơn năm ngoái nhưng sau khi mùa mưa đến, các loại nấm lần lượt mọc lên trong rừng.
Vân Khê hái rất nhiều nấm ăn, một nửa dùng tươi, một nửa sấy khô thành nấm khô dùng cho mùa đông.
Thương Nguyệt đặc biệt không thích ăn rau rừng, giống như thích ăn thịt hơn thực vật.
Nếu rau rừng kết hợp với nước dùng, nàng sẽ ăn nhiều hơn.
Vân Khê không chắc liệu nàng tiên cá có giống như mèo, ăn thịt nguyên chất sẽ tốt hơn hay không, hay giống như con người, họ ăn rau và trái cây dại để đạt được dinh dưỡng toàn diện và cân bằng.
Cô hỏi Thương Nguyệt: “Những nàng tiên cá khác thường ăn gì?”
Thương Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Loại thịt nào cũng ăn.”
Vân Khê hỏi: “Vậy em thích nhất loại thịt nào?”
“Thịt cá.”
Nghe có vẻ như những nàng tiên cá khác là loài ăn thịt thuần túy, trong khi Thương Nguyệt, giống như con người, là loài ăn tạp.
Sẽ tốt hơn nếu nàng giống cô, ăn nhiều trái cây và rau quả hơn.
Thịt không thiếu, trên đảo có chim muông, ở biển có vô số cá để đánh bắt, chỉ cần cẩn thận kẻo bị chim đại bàng bắt là được.
Chịu ảnh hưởng của đợt rét đậm, năm nay trên đảo không có nhiều trái dại mọc, thưa thớt, thỉnh thoảng chỉ nhìn thấy một hai trái, trông đều có vẻ suy dinh dưỡng, Vân Khê đặc biệt bón một ít tro thực vật cho chúng để giúp phát triển.
Mùa thu năm nay, cả hai có thể tới các đảo lân cận để thăm thú, hái trái cây dại ở các đảo khác để cung cấp đủ cho mùa đông.
Vì vậy, những ngày tiếp theo, buổi sáng Vân Khê đốt gạch xây tường trong nhà, buổi chiều cùng Thương Nguyệt khai mở một hòn đảo khác.
Cô quyết định đặt tên hòn đảo nơi cô sống là “Đảo Lam Điền”, hòn đảo có những nàng tiên cá khác sống gần đó được đặt tên là “Đảo Người Cá”, và hòn đảo không có người ở gần đó được đặt tên là “Đảo Vô Nhân”.
Thương Nguyệt và các nàng tiên cá khác sẽ đến những hòn đảo hoang để săn bắn.
Khi nàng tiên cá gặp nàng tiên cá, họ chào nhau bằng cách ngẩng đầu lên và kêu to, sau đó chạm đuôi vào nhau.
Những nàng tiên cá đó toàn thân có vảy, tóc dài, Vân Khê không thể phân biệt được nam hay nữ, nhưng thường thấy họ đi săn theo cặp, dường như không thể tách rời.
Trong mắt Vân Khê, gương mặt của bọn họ giống hệt nhau, giống như cô không thể phân biệt được hình dáng của từng con lợn rừng, không thể phân biệt được hình dáng của từng nàng tiên cá, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy có một số có đuôi dài, một số đuôi lại ngắn. Một số trông cường tráng, một số lại gầy yếu. Cũng giống như con người, hình thể hầu như không giống nhau.
Đuôi dày và dài, dài tới 4 hoặc 5 mét, vảy màu xanh trông dày và rậm rạp, phản chiếu ánh sáng chói lóa dưới ánh mặt trời. Đuôi ngắn, chỉ khoảng 1m, đuôi vẫn có màu xanh nhạt, mỏng và nhỏ, trông giống như một con cá nhỏ, được một nàng tiên cá lớn hơn một chút mang theo.
So với họ, Thương Nguyệt có chiều dài trung bình.
Nhưng trong mắt Vân Khê, Thương Nguyệt xinh đẹp hơn bọn họ rất nhiều.
Chỉ có Thương Nguyệt là có thể phân biệt ra ngay.
Nàng đã nhìn thấy nàng tiên cá mà mình nhặt được trong tuyết giữa một nhóm lớn nàng tiên cá, vui vẻ chào hỏi nó.
Có lẽ nàng nhận ra nó bằng mùi.
*
Trên một hòn đảo hoang, Vân Khê phát hiện ra một loại quả trông giống như quả nhãn, mọc thành từng chùm, màu vàng vàng treo trên cành. Tuy không ăn được nhưng nếu cho vào tay và rửa thì sẽ có mùi thơm và bọt, một quả nhãn trung bình có thể rửa khoảng chục lần.
Chuyện này hơi giống “quả bồ hòn” ở thế giới loài người, nó phổ biến hơn trên đường phố các thành phố phía Nam và ở gần các đền chùa, bởi vì lõi của quả bồ hòn, gọi là quả bồ đề, có thể dùng làm vòng tay.
Vì vậy Vân Khê còn đặt tên cho loại quả này là “bồ hòn”, dùng thay tro thực vật để tắm rửa cơ thể.
Khả năng tẩy rửa của nó mạnh hơn tro thực vật rất nhiều, tắm xong vẫn còn mùi trái cây thoang thoảng, dần dà, Thương Nguyệt cũng thích cọ xát đuôi của mình với nó.
Tuy nhiên, hồ nước nhỏ, bồ hòn lại sủi bọt. Để tránh làm ô nhiễm nguồn nước uống, Vân Khê không cho Thương Nguyệt sử dụng trong hồ mà thay vào đó nàng được yêu cầu sử dụng ở hạ lưu hoặc khi tắm trong biển.
Đuôi của nàng vừa dài vừa dày, mỗi lần tắm là mất hết vài viên.
Vân Khê nhặt đầy một giỏ rơm từ hòn đảo hoang, có lẽ đủ để cả hai dùng đến mùa đông.
Trên đảo hoang có rất nhiều cây bồ hòn, cô nhổ một cây cao bằng nửa người rồi đem về trồng trên hòn đảo Lam Điền mà mình đang ở, xem có sống được không.
Vân Khê khoan từng lõi của quả bồ hòn bằng mũi khoan dao đa chức năng, sau đó xâu chúng thành một sợi dây bằng dây rơm, đeo chúng trên cổ tay trái của Thương Nguyệt như một chiếc vòng tay trang trí.
Đây là món quà của cô dành cho Thương Nguyệt.
Ngoài hạt bồ hòn, cô còn sưu tầm răng động vật, xâu thành vòng cổ đeo trên cổ, cho cô và Thương Nguyệt mỗi người một sợi dây.
Khi đến một hòn đảo không có người ở, cả hai gặp nàng tiên cá nọ, sau khi nàng tiên cá nọ chào hỏi Thương Nguyệt, nó nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ bằng răng thú vật trên cổ nàng một lúc lâu.
Có vẻ như nó cũng muốn một cái.
Vì thế Vân Khê lại làm một chiếc khác, bảo Thương Nguyệt đưa cho nó.
Nó vui vẻ nhận lấy, vẫy đuôi đầy vui vẻ, sau khi trở về nhà, nó nhanh chóng trao cho bạn tình của mình.
Khi gặp nhau trên một hòn đảo hoang, Vân Khê nhìn thấy chiếc vòng cổ bằng răng động vật do mình làm trên cổ, cô tò mò, liệu tộc nhân ngư có phải sinh ra để đối xử tốt với bạn đời của mình không? Nếu có đồ gì tốt thì là sẽ trao cho đối phương trước.
Cũng giống như một số loài động vật trong tự nhiên vốn có bản tính yêu thương, chung thủy, ở bên nhau suốt đời, sau khi một con chết đi, con kia sẽ trầm cảm, góa bụa đến già, thậm chí tự tử.
Tiếc là cô không sống theo nhóm, không thể quan sát chi tiết.
Nàng tiên cá bên cạnh vẫn đối xử tốt với cô như trước, thấy đảo Lam Điền ngày càng ít trái dại, mỗi ngày nàng đều bơi ra biển, đổ bộ lên đảo khác để hái trái rừng tươi cho cô.
Cô lo lắng trong hòn đảo chưa khai phá có một số loài chim và thú mà tiên cá không thể đánh bại nên không để Thương Nguyệt đi, nhưng Thương Nguyệt vẫn sẽ cõng cô trên lưng, bí mật đến đó.
Ngày hôm đó, khi Vân Khê đang xây tường ở cửa động, Thương Nguyệt a a a a nhảy về, bế cô vào lòng, hưng phấn đi đến một nơi nào đó.
Tay Vân Khê vẫn còn đầy bùn, cô mỉm cười lau lớp bùn trên mặt Thương Nguyệt, hỏi: “Vui như vậy à, phát hiện được gì đấy?”
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.