Chương 103
*
Vân Khê nói như vậy, nàng tiên cá nghe được lời này, vẻ mặt giống như khi được dạy cách uống nước như con người, đầy mông lung bối rối.
Vân Khê mím môi, lại mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Có lẽ nàng sẽ không bao giờ hiểu được ngầm hiểu là gì.
Về phương diện này, Vân Khê có thể lựa chọn cách duy nhất là dùng lời nói và hành động để dạy dỗ.
Lần động dục tiếp theo của Thương Nguyệt sẽ đến khi nào?
Có vẻ như vẫn còn khoảng hai mươi ngày nữa.
Vân Khê bắt đầu âm thầm đếm thời gian.
Sắc trời càng lúc càng tối, cô nhảy lên lưng Thương Nguyệt: “Cõng tôi về đi, mặt trời sắp lặn rồi.”
Thương Nguyệt a a một tiếng, cõng cô trên lưng, hướng về ánh chiều tà, đi về phía hang động.
Thế giới này không có đèn neon, sau khi trời tối, mọi thứ trên đảo đều bị bao phủ trong ánh sao như nước.
Dù có lửa nhưng phần lớn các nàng vẫn quen thức đêm, về hang trước khi trời tối.
Vân Khê sẽ bận việc nhà một thời gian, Thương Nguyệt sẽ đến hồ để tắm, sau đó các nàng sẽ cùng nhau ngồi quanh đống lửa trại, Vân Khê sẽ viết gì đó lên vỏ cây và dạy Thương Nguyệt một số từ ngữ của con người.
Hầu như không còn gì để dạy, Thương Nguyệt đã học hết tất cả các cách diễn đạt thường ngày, vấn đề còn lại là liệu nàng có thể sử dụng chúng một cách thành thạo hay không.
Không cần thiết phải dạy những từ khác mà các nàng sẽ không bao giờ được tiếp xúc được nữa trong đời này, chẳng hạn như Ngữ văn, vật lý, công việc…
Ngôn ngữ là một công cụ để giao tiếp và sẽ thật tuyệt nếu có thể trôi chảy.
Bình thường lúc này Miểu Miểu sẽ đi theo các nàng, nằm dưới chân các nàng ngủ, nhưng mấy ngày gần đây, dường như nó lại động dục, chạy vào rừng tìm những con hổ rừng khác để giao phối.
Vân Khê đau đầu vì điều này.
Loại mèo này dường như ngầm đồng ý rằng các gia đình sẽ giúp đỡ nhau chăm sóc con cái, nếu Miểu Miểu mang thai lần nữa, cô sẽ phải giúp chăm sóc mèo con.
Năm ngoái chắc hai đứa con của nó đã chết cóng rồi.
Nếu nó lại sinh nữa, các nàng sẽ không thể giữ lại.
Bằng không, nếu nạn đói tái diễn, Vân Khê không thể đảm bảo mình sẽ không tấn công đàn con của nó.
Cô bắt đầu cân nhắc xem có nên nuôi nhốt một số loài động vật trong mùa đông hay không.
Chẳng hạn như gà lôi và lợn rừng con.
Nhưng bây giờ hàng rào chưa sẵn sàng, liệu những con vật bị nuôi nhốt có bị những động vật hoang dã khác ăn thịt không? Thức ăn dường như không đủ, giống như mùa đông năm nay, các nàng thậm chí còn không đủ ăn.
Cứ đợi cho đến khi hàng rào được hoàn thành và lúa mì được trồng xong.
Sau khi thời tiết ấm lên, măng mọc lên từ rừng tre ở bờ biển phía đông đảo. Vân Khê đã đào lại rất nhiều, bây giờ ăn một ít và phơi khô làm măng khô.
Cô cũng cấy một số cây tre lùn, trồng xung quanh hàng rào để trang trí.
Thời gian ban ngày ngày càng dài hơn. thời tiết ngày càng ấm hơn nên thời gian các nàng đi săn cũng ngày càng dài hơn.
Một phần nguyên nhân là do có tương đối ít đồ ăn. Mùa đông dài đã trôi qua, vô số động thực vật bị chết cóng. Hòn đảo này không đặc biệt lớn, trên đảo cũng không có nhiều động vật lớn, hòn đảo này đột nhiên trở nên có chút trống trải, Vân Khê không bao giờ nhìn thấy con rết khổng lồ nữa. Sau đó, cô không gặp lại con gấu khổng lồ nào trên hòn đảo này nữa.
Phần lớn là do các nàng không mấy chú ý khi đi săn.
Không có thú vật lớn, Vân Khê đi lại tự do hơn, khi cô và Thương Nguyệt cùng nhau ra ngoài, hai người sẽ dừng lại đào tổ chim hoặc đào hố cây, đi trên đường sẽ hái hoa, dệt vòng hoa đặt trên đầu nhau, thực sự thư giãn, thoải mái như đang đi chơi chứ không phải đi săn.
Khi mùa đông trôi qua, mối quan hệ của cả hai càng trở nên thân thiết hơn.
Đôi khi, thậm chí Vân Khê còn có cảm giác như mình đang hẹn hò với Thương Nguyệt.
Tất nhiên, đây không phải là trong tình huống đói khát.
Nếu cực kỳ đói, Thương Nguyệt sẽ trực tiếp ra sông bắt cá mang về.
Ban ngày cả hai săn mồi và vui chơi, còn buổi tối ôm nhau trên bãi biển, ngắm hoàng hôn.
Mặt trời lặn đằng Tây, bầu trời đỏ rực, gợn sóng trên biển lấp lánh, gió biển mang theo vị mặn và ẩm ướt lướt qua má, cát mịn trên bãi biển khi bước lên có cảm giác mềm mại, như thể đang bước trên mây.
Thương Nguyệt ôm cô vào lòng, dùng đuôi quấn cô lại, cúi đầu hôn lên má cô, trong cổ họng phát ra tiếng a a a a nhẹ nhàng kéo dài.
Vân Khê cảm thấy mình được yêu say đắm nên quay đầu, hôn lại Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt hôn má cô, cô hôn môi Thương Nguyệt.
Đôi môi mềm mại mang đến sự kích thích mạnh mẽ hơn rất nhiều so với má.
Đồng tử của Thương Nguyệt giãn ra, tiếng a a a a trong cổ họng phát ra càng lớn. Vân Khê mỉm cười, không nhìn vào mắt Thương Nguyệt, tựa vào lòng Thương Nguyệt, nghe tiếng a a, ngắm nhìn hoàng hôn trên biển.
Cả hai không nói gì với nhau, chỉ ôm nhau thật thân mật, lồng ngực tràn ngập những cảm xúc ấm áp dâng trào.
Vân Khê cảm thấy khoảng cách tâm lý giữa cô và Thương Nguyệt ngày càng gần hơn.
Đương nhiên, từ đầu đến cuối, Thương Nguyệt đều đối xử với cô như vậy, có lẽ chỉ là sự chấp nhận của bản thân cô ngày càng cao hơn mà thôi.
Cả hai giống như tình nhân, hẹn hò, hôn môi và ôm nhau như bao cặp đôi khác.
Trên thế giới này không có rạp chiếu phim, công viên giải trí hay trung tâm mua sắm nhưng cô sở hữu cả một hòn đảo.
Các nàng săn bắn vui chơi trên đảo, tận hưởng bình minh và hoàng hôn trên bờ biển mà không bị quấy rầy.
*
Khi thời tiết ấm lên, thực phẩm ngày càng khó dự trữ, Vân Khê lại đun sôi muối biển, học cách muối cá muối và thịt xông khói.
Năm nay cô sẽ bắt đầu tích trữ thực phẩm sớm. Nếu có thể tìm được một hang động trú đông thích hợp, cứ chuyển đến đó trước mùa đông. Nếu không thể tìm thấy, vậy hãy củng cố hang động hiện tại.
Cô quyết định chuẩn bị tốt những thứ này.
Những ngày này, trong lòng Vân Khê trở nên rất bình yên, cô chấp nhận và bắt đầu tận hưởng mọi thứ ở đây, như thể mọi giông bão đã qua đi.
Sau khi chấp nhận mọi chuyện và từ bỏ đấu tranh, bao suy nghĩ, lo lắng trong đầu cô dường như tan biến.
Nó trống rỗng đến nỗi cô cảm thấy hơi buồn chán.
Trong sân chỉ có một số cây dâu được cấy sống sót, còn lại đều chết, cô không biết tại sao. Quá nhiều độ phì? Hay tưới quá ít?
Trên ụ phân chim đã mọc lên một chùm mạ xanh, ngày nào cô cũng chăm sóc cẩn thận, hy vọng vài tháng nữa chúng sẽ ra bông lúa.
Đến năm thứ ba ở đây, cô đã làm quen với hầu hết các loài động thực vật trên đảo, biết cái gì ăn được, cái gì không ăn được, cái gì ngon.
Khi thời tiết ấm dần lên, những gì cô và Thương Nguyệt mất đi trong mùa đông đã được bù đắp bằng mùa ấm áp này.
Vẻ héo úa dần trở lại hồng hào, thân hình gầy gò dần trở lại trạng thái ban đầu.
Tâm trạng gần như thoải mái, thể chất gần như khôi phục, Vân Khê cảm thấy mình không thể lười biếng được nữa, nên tăng cường khối lượng công việc.
Cô quyết định bắt đầu bằng việc cải tạo hang động.
Cô lo lông và chăn ga gối đệm đông cứng vào mùa đông bị côn trùng ăn nên đem phơi ở nơi thoáng mát vài ngày, treo lên và đặt vào phần trong cùng của hang, khi thời tiết trở lạnh sẽ lấy nó ra, bôi lại bằng dầu động vật, sau khi bảo dưỡng đơn giản thì đeo vào.
Lông không nên phơi dưới nắng gắt, nhưng nếu những đồ dùng bằng rơm khác ổn thì có thể đem phơi nắng cho khô.
Sau khi thời tiết trở nên nóng hơn, Vân Khê vứt chiếc chiếu rơm cũ đi, đan một chiếc chiếu mới bằng cỏ khô nhặt được trong năm nay.
Vốn dĩ cô muốn làm một chiếc giường tre, nhưng xét đến trọng lượng cơ thể của Thương Nguyệt, cô ước tính chiếc giường mình làm không đủ để nàng tiên cá lăn qua lăn lại.
Đặc biệt Thương Nguyệt thích lăn lộn khi không có việc gì làm…
Vẫn nên ngủ tiếp trên chiếu rơm vậy.
Phía dưới trải mấy lớp cỏ khô, phía trên trải một tấm thảm dệt bằng rơm, chăn làm bằng da động vật không có lông, chăn mùa hè không có chất độn, một số loại cây như hoa sậy được nhét vào trong chăn mùa thu làm chất độn. Vào mùa đông, nó được phủ bằng chăn lông động vật.
Sau khi loay hoay trên giường, cô bảo Thương Nguyệt đi đến một hòn đảo gần đó để tìm một hang động thích hợp cho mùa đông, còn cô ở nhà đập bỏ bức tường đất, định xây một bức tường mới để sưởi ấm.
Dù không phá bỏ nhưng khi mùa mưa đến, khả năng cao bức tường đất gồ ghề này sẽ không chịu được mưa lớn và có nguy cơ sụp đổ.
Vân Khê muốn thử đốt một ít gạch không nung và xây một bức tường bằng gạch không nung, lần này cô không chỉ xây một bức tường gạch ở cửa hang mà còn xây một bức tường ở phía bên kia hàng rào. Khi đó, một số mảnh đá sắc nhọn và sỏi sẽ được đính trên hàng rào, giống như con người hiện đại gắn kính vỡ lên hàng rào để chống trộm, cô sẽ dùng nó để ngăn chặn thú dữ.
Trước đây, khi chưa có xi măng, người dân ở nông thôn sẽ sử dụng gạch không nung và đất sét để xây nhà bằng bùn.
Cách quê hương cô trăm cây số cũng có những tòa nhà bằng đất nổi tiếng thế giới.
Tất nhiên cô không thể tự xây một ngôi nhà như vậy, nhưng khi còn là một thiếu niên, cô đã giúp bà lão hàng xóm nhặt đất, xem họ nướng gạch không nung và xây chuồng lợn.
Bây giờ ở quê cô, hầu như nhà nào cũng sống trong căn nhà nhỏ giống như biệt thự, chỉ có thế hệ lớn tuổi nuôi gia cầm mới làm nhà bùn cho gà, vịt, lợn tránh gió, mưa.
Và bây giờ cô đang cần một ngôi nhà bùn như vậy.
Cô không tự tin vào khả năng xây dựng của mình và cũng không dám xây nhà bùn dễ dàng vì sợ sập nên đã xây tường trước để rèn luyện tay nghề.
Những bức tường đất bị đổ được chất thành đống trong sân, sau khi thêm nước vào, người ta giẫm đạp, đập nát, nghiền nát thành từng mảnh, tái sử dụng, sàng lọc bùn rồi trộn lại.
Cần rất nhiều đất sét và khối lượng dự án rất lớn, Vân Khê đã vận chuyển rất nhiều từ nơi khác đến và buộc Thương Nguyệt phải ở nhà lao động khổ sai.
Con cá kia thích sạch sẽ, không thích vấy bùn.
Nhưng nàng rất khỏe. Có nàng ở đây, việc bê nhào đất sét có thể đạt được hiệu quả gấp đôi với một nửa công sức.
Vân Khê thấy nàng không vui, đành hôn khích lệ khen thưởng, khi nàng a a a a phản đối, cô sẽ hôn vào cổ nàng, còn vươn lưỡi liếm một chút.
Nàng bị hành vi của Vân Khê làm sợ, hai mắt trợn to, đuôi khẽ vẫy, sau đó ngừng kêu a a, như đang suy nghĩ về ý nghĩa của việc bị con người liếm.
Con người hiếm khi làm điều này với nàng. Nàng thường chỉ liếm vết thương của cô, hoặc liếm đôi môi mềm mại của cô khi cả hai thân mật.
Tất nhiên nàng biết rằng liếm là dấu hiệu của sự thân mật giữa bất kỳ loài động vật nào.
Vì thế nàng vui vẻ tiếp tục làm việc, không còn càu nhàu phản đối nữa mà lén nhìn về phía con người.
Vân Khê thấy nàng nhìn sang, lập tức tiến lại gần, hôn lên môi nàng.
Bây giờ nàng không phản kháng nữa, giúp con người xới đất với vẻ mặt say sưa, không sợ vảy và móng vuốt của mình sẽ bị bẩn, thậm chí còn làm việc chăm chỉ hơn, như thể muốn thể hiện bản thân.
Nàng là một con cá rất dễ dụ dỗ và lừa, dường như có chút yêu đến não tàn.
Vân Khê không khỏi nhếch khóe môi lên.
Rõ ràng cũng là công việc vất vả như trước, vất vả, mệt mỏi, lấm bùn, nhưng lần này có vẻ tràn đầy niềm vui, không có sự gấp gáp, chỉ có sự ấm áp khi làm việc cùng nhau.
Sau khi trộn đất xong, Vân Khê nung hai khuôn gạch hình chữ nhật.
Cô và Thương Nguyệt, mỗi người cầm một cái khuôn không nung trong tay, đổ đất sét sống vào khuôn, san phẳng rồi lấy khuôn ra, một viên gạch không nung bắt đầu thành hình.
Một công việc rất đơn giản chỉ cần lặp đi lặp lại vô số lần.
Những viên gạch không nung đã tạo hình vẫn cần được sấy khô trước khi nung, Vân Khê có thể tự làm những công việc còn lại, cô để Thương Nguyệt ra ngoài, tiếp tục tìm kiếm hang động trên các hòn đảo khác, tận hưởng núi sông trên đường đi.
Nhưng dạo này dường như Thương Nguyệt đã quen với việc ở bên cạnh cô, cùng làm việc với cô, cũng không thường xuyên ra ngoài, mỗi ngày đi săn xong đều quay lại đi cùng cô.
Miểu Miểu ở bên ngoài lêu lỏng một thời gian cũng trở lại hang động, săn chim bắt chuột ở gần đó như thường lệ.
Nửa tháng sau, khí hậu dần trở nên nóng bức, mưa nhiều, trước khi nung gạch, Vân Khê đã chất tất cả vào trong động để tránh bị mưa làm ướt.
Lo lắng sau này nước sẽ thấm vào đáy bức tường, cô dự định bắt chước cấu trúc của một tòa nhà bằng đất, sử dụng đá cuội để tạo thành nền đá ở phía dưới.
Vì vậy, cô vẫn cần phải thu thập rất nhiều sỏi.
Thương Nguyệt đưa cho cô một đống đá rất đẹp, nhưng cô lại không có ý định dùng những viên đá đó làm vật liệu xây dựng.
Đó là những báu vật của cô, cô muốn được chôn cùng chúng sau khi chết.
Nhưng có lẽ trên đời này không ai biết cách chôn cất cô, sau khi chết, cô có thể không khác gì những loài động vật khác, chỉ lặng lẽ nằm trên mặt đất, thi thể thối rữa thành bùn, chỉ còn lại một bộ xương trắng.
*
Buổi tối, khi nằm trên giường, cô hỏi Thương Nguyệt: “Nếu ngày mai tôi chết thì cô sẽ làm gì?”
Thương Nguyệt vốn đang nghịch đuôi, nhưng khi nghe Vân Khê hỏi như vậy, nàng chợt giật mình, ánh mắt thay đổi, kêu a a hai lần, ánh mắt rưng rưng, dường như sắp rơi nước mắt.
Vân Khê bất ngờ, vội vàng nhấn mạnh: “Sao cô lại khóc? Cái tôi nói là nếu, ý của nếu là giả định, có thể không tồn tại. Tôi đã dạy cô…”
Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày sinh ly tử biệt, có gì phải khóc đâu? Cô là người vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc, may mắn sống sót ở thế giới này.
Con cá này thực sự rất dễ xúc động, chọc một chút đã khóc.
Bây giờ nhìn thấy nàng khóc lần nữa khiến Vân Khê cảm thấy lòng đau âm ỉ.
Để tâm như vậy sao? Để tâm đến việc chỉ cần nghe thấy khả năng ngày mai cô sẽ chết cũng đã khiến nàng rơi nước mắt?
Thương Nguyệt nhìn Vân Khê, đôi mắt long lanh nước, lắp bắp như đang nguyền rủa bản thân, buột miệng nói: “Tôi, tôi cũng sẽ chết…”
Nàng không giỏi biểu đạt đồng sinh cộng tử, chỉ có thể vụng về nói với Vân Khê rằng nếu ngày mai Vân Khê chết, nàng cũng sẽ chết cùng cô.
Những lời nói ngu ngốc như vậy khiến mũi Vân Khê đau xót, tựa trán mình lên trán nàng.
Hơi thở của cả hai quyện vào nhau, nàng liếm môi Vân Khê, a a rồi quấn đuôi quanh chân cô.
Vân Khê nhìn chằm chằm đôi môi hơi hé ra, vươn đầu lưỡi đỏ tươi, chạm vào môi mình rồi thu lại.
Cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo dọc theo các đầu dây thần kinh của môi lập tức truyền đến não khiến cô rùng mình.
“Thương Nguyệt.” Vân Khê gọi họ tên nàng.
Nàng a a một tiếng, đáp lại Vân Khê.
“Hôm nay hình như vẫn chưa phải là thời kỳ động dục của em…” Vân Khê biết rõ còn cố hỏi.
Còn khoảng một tuần nữa là đến kỳ động dục tiếp theo của nàng tiên cá, Vân Khê nhớ rất rõ.
Thương Nguyệt lại a a a a, đồng tình với lời nói của cô.
“Vậy em có muốn thử xem…” Vân Khê đưa tay cởi quần áo đang mặc trên người ra, chậm rãi nói.
Hầu hết quần áo của cô đều được buộc bằng dây thừng làm nút, cô cởi chúng ra cực kỳ chậm rãi, cho đến khi hoàn toàn lõa lồ: “Khi không động dục…”
Nàng tiên cá này không bao giờ thích mặc quần áo khi ngủ vào mùa hè, hôm nay cũng không mảnh vải che thân.
Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào cơ thể trần trụi của con người.
Bị nhìn bởi đôi mắt ướt đẫm như vậy, Vân Khê chỉ nói một nửa những gì muốn nói, phần còn lại, cô cảm thấy xấu hổ khi nói ra.
Đuôi cá quấn quanh cô chặt hơn một chút.
Nói nàng không hiểu, nhưng nàng biết rất nhiều thứ với bản năng động vật của mình. Nói nàng hiểu, nhưng ngay cả việc cơ bản nhất là hôn cũng không làm được.
Dạy nàng nói, dạy nàng mặc quần áo, dạy nàng dùng lửa, và giờ, dạy nàng cách hôn…
Vân Khê mím môi, ghé sát vào ngực nàng, cảm nhận được lồng ngực đập thình thịch, áp tai vào nghe, nhịp tim dường như càng lúc càng nhanh.
Cả hai rất gần nhau, làn da trần trụi trên cơ thể họ chạm vào nhau, như thể có thể cảm nhận được hơi thở ẩm ướt lướt qua từng tấc cơ thể nhau.
Nhịp tim dần hòa vào nhau, xung quanh tối om, chỉ có một ngọn đèn dầu, lung lay không sáng lắm.
Mọi thứ đều yên tĩnh, giác quan dường như được phóng đại vô hạn, Vân Khê ôm mặt Thương Nguyệt, bắt đầu hôn từ trán nàng, đầu tiên là ve vuốt như chuồn chuồn đạp nước, sau đó dần đi xuống, môi lướt qua giữa mày nàng, dọc theo cánh mũi cao xuống dưới, chạm đến đôi môi mềm mại, liếm lấy môi trên, sau đó ngậm lấy rồi hôn thật sâu.
Trong cơ thể có thứ gì đó đang sưng tấy lên men, nhịp tim của nhau càng lúc càng nhanh.
Đợi đối phương nhưng vẫn không có động tĩnh gì, Vân Khê mới thả lỏng một chút, khẽ nói: “Mở miệng.”
Nàng nhìn Vân Khê, ngoan ngoãn mở miệng.
Lại gần hơn, môi chạm môi, liếm, làm ẩm, ma sát, nhẹ nhàng mút cắn, lưỡi chạm lưỡi, trêu chọc, lúc nhẹ lúc mạnh, lúc gần lúc xa, như đang nếm một món ăn ngon.
Một lúc lâu sau, Vân Khê mới buông môi nàng ra, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, thấp giọng hỏi: “Bây giờ em đã học được cách hôn là như thế nào chưa?”
Nàng liếm môi dưới, đôi mắt ẩm ướt si mê, toàn thân tỏa ra mùi thơm nồng đậm, giống như một khúc củi khô chờ đốt, bị nụ hôn kích thích, trong nháy mắt bùng cháy, nhìn thẳng vào cô, hôn lấy cô một lần nữa.
Nụ hôn rất mạnh bạo, chiếc lưỡi lạnh lẽo trơn trượt thâm nhập như trăn, vặn vẹo, liếm, mút.
Với ánh mắt đó, không hề có chút phục tùng nào, nàng chỉ là một con thú hoang đang động dục mà thôi.
Hương vị động dục nồng nàn gần như bao trùm Vân Khê, nụ hôn tàn bạo và cuồng nhiệt rơi xuống môi cô, lục phủ ngũ tạng run rẩy. Cô luồn tay vào tóc Thương Nguyệt, không cam lòng chịu yếu thế, hôn đáp lại.
Ngọn lửa ở cửa hang bốc cháy, nhảy nhót, vặn vẹo, ngọn lưỡi lửa vươn ra, như muốn thiêu rụi mọi thứ.
– –
Chỉ hôn một chút, hôn xuống rồi dừng là được rồi, còn lại cho các bạn tự tưởng tượng nhé =)))) Nếu các bạn không tin thì nhìn màu sắc của biểu tượng Tấn Giang xem.
Truyện dự kiến sẽ hoàn thành vào tháng sau.
– –
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều