Chương 102
*
Mặt biển mênh mông, trời thấp trăng gần.
Những nàng tiên cá đang cuộn tròn ở phía xa lần lượt phát ra những tiếng hú, giống như tiếng sói tru trong đêm trăng tròn, cao xa, vang vọng bờ biển gần đó.
Tiếng kêu to thu hút ngày càng nhiều nàng tiên cá tham gia.
Nghe nói rằng tiếng kêu của một số loài động vật khi động dục có thể khiến những động vật tương tự cùng động dục.
Thấy Thương Nguyệt phủ nhận việc muốn đưa mình đến đó, Vân Khê lại hỏi: “Vậy, cô sẽ qua đó sao?”
Nàng đã kết bạn với một nàng tiên cá trong năm nay.
Thương Nguyệt vẫn lắc đầu, nói một câu tiếng người: “Cô, không đi, tôi, không đi.”
“À.” Vân Khê ngồi trên tảng đá cao, vung chân qua lại, đột nhiên muốn ngẩng đầu lên kêu vài tiếng.
Tiếng kêu của nàng tiên cá không đủ để khiến con người trở nên động dục, nhưng cô lại cảm thấy có chút vui sướng không thể giải thích được.
Cùng lúc đó, cô nhận thấy vòng eo của mình đang bị chiếc đuôi cá dày, mạnh mẽ quấn quanh.
Cô đưa tay chạm vào đuôi cá, sau đó quay đầu nhìn Thương Nguyệt.
Trong lòng không có một chút kinh tởm, dù biết ý nghĩa bị đuôi cá quấn lấy, cho dù hiểu được ý nghĩa của những tiếng kêu đó, cô cũng không thể cưỡng lại được cảm giác thân thiết.
Cô nghĩ nếu nàng tiên cá gặp khó khăn, cô sẽ cố gắng giúp đỡ.
Bàn tay thô ráp của con người vuốt ve đuôi cá, Thương Nguyệt ngẩng đầu lên, hướng về phía mặt trăng, lại phát ra vài tiếng kêu.
Nàng đang ở đâu đó giữa con người và thú vật, lúc này, dưới ánh trăng, nàng trông giống như một con thú, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh, phát ra một tiếng kêu the thé, phát ra thông điệp về giao hợp đầy quyến rũ, hoang dã không hề nao núng.
Gương mặt nhân loại, hành vi dã thú.
Thủy triều vỗ vào bờ biển, đuôi cá dày quấn quanh eo Vân Khê chặt hơn, gió biển mặn mà thổi lên một mùi thơm kỳ lạ.
Đó là mùi của cây xô thơm và muối biển trên người nàng tiên cá, trong thời kỳ động dục mùi sẽ nồng hơn.
Vân Khê nhìn Thương Nguyệt bên cạnh, trong đầu hiện lên ký ức tựa vào cổ, quay cuồng, triền miên trong nước.
“Đưa tôi về đi.” Cô chủ động vòng tay qua cổ Thương Nguyệt, thì thầm vào tai Thương Nguyệt: “Tôi không muốn làm chuyện như vậy ở đây.”
Thương Nguyệt a a a a một tiếng, buông chiếc đuôi cá quấn quanh cô ra, bế cô trở về hang động, đặt cô vào một chiếc giường ấm áp, cô cũng kéo nàng cùng nằm xuống…
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Vân Khê nhìn móng tay của mình, lại nhìn Thương Nguyệt đang ngủ bên cạnh. Cô nghĩ, ngoài việc vuốt ve cơ thể nàng như một con mèo, vỗ nhẹ vào đuôi nàng, có lẽ, lần sau cô nên thử cắt móng tay.
Nhưng tốt hay xấu dường như đều vô nghĩa, Vân Khê quay đầu suy nghĩ, điều này có tốt cho sự sinh tồn không?
Hình như…
Không có nhiều ảnh hưởng.
Cô muốn làm hài lòng đối phương, không còn vì muốn ỷ lại và lấy lòng nữa, mà đơn giản là… cô muốn làm cho đối phương cảm thấy thoải mái hơn.
Vân Khê bị suy nghĩ này làm cho có chút xấu hổ, vành tai bất giác nóng lên.
Giờ đây, cô không chỉ có thể bình tĩnh giải quyết mà còn chuyển từ phản kháng sang chủ động.
Vân Khê xoa xoa vành tai nóng bừng của mình, thầm nghĩ, khả năng thích ứng của bản thân là nhanh hay chậm?
Không có con người nào khác để so sánh, vì vậy cô không thể nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi này.
*
Cỏ cây nảy mầm, vạn vật tái sinh.
Trong suốt tháng 5, nhiệt độ ấm lên, mưa nhiều hơn, côn trùng đốt thức giấc và các loài chim di cư đã quay trở lại.
Vào tháng 4, Vân Khê nhìn thấy một đàn chim di cư trở về sớm nhưng tất cả đều chết cóng.
Cô cho rằng đây có thể được coi là một kiểu đào thải tự nhiên, vì những loài đó không có khả năng nhận thức sâu sắc về biến đổi khí hậu.
Khi đàn chim biển di cư trở lại, hòn đảo yên tĩnh lại trở nên sống động.
Năm nay nhóm chim cánh đen phóng uế gần hang năm ngoái đã thả một đống phân khi bay qua đảo “tặng” cho các nàng.
Sau khi Thương Nguyệt nhìn thấy, nàng tức giận đập đuôi xuống đất, đành phải đào trứng trên đảo để trút giận.
Vân Khê nghiến răng nghiến lợi đi dọn phân chim hôi hám, còn bắt Miểu Miểu lại, bảo nó đào đất.
Thói quen của mèo là chôn phân trong cát, nhưng Miểu Miểu thấy nó quá bẩn, đào chưa được hai phát đã bỏ chạy.
Trong lúc dọn dẹp, Vân Khê nhìn thấy trong phân chim còn sót lại một ít hạt rắn, trong lòng thoáng dao động.
Cô lấy lá cạo phân chim, cạo bỏ những hạt rắn, đổ nước lên nhưng vẫn không sạch, cô cố chịu đựng cơn buồn nôn, dùng tay nhặt lấy, rửa sạch trong nước.
Những hạt đã được rửa sạch nằm trong lòng bàn tay cô, cô nhìn chằm chằm chúng một lúc, cảm xúc bỗng dâng trào.
Mỗi hạt có hình bầu dục và màu vàng, giống như hạt lúa mì dại.
Những con chim cánh đen ăn tạp này không biết ăn loại cây này ở đâu, ruột của chúng không tiêu hóa hết và ị ra ngoài.
Nếu thực sự là lúa mì thì phải là lúa mì mùa đông, được gieo vào mùa thu năm ngoái và tiếp tục phát triển sau mùa đông.
Nhưng Vân Khê không chắc chắn 100% rằng đây là những hạt lúa mì, có một số loại trái cây trong tự nhiên trông giống như thế này…
Cô xa quê hương đã nhiều năm, ở quê chủ yếu trồng lúa và thuốc lá, nhưng lúa mì lại hiếm thấy, sau khi rời quê hương, cuộc sống ở thành phố hiện đại khiến cô có phần không phân biệt được ngũ cốc.
Vân Khê chỉ có thể chắc chắn một điều, khí hậu phía nam ấm áp hơn, trái chín đã mọc lên để cho chim ăn.
Thảm thực vật trên đảo này mới mọc lá xanh, không biết năm nay có kết trái hay không.
Vân Khê dùng cái xẻng xúc một đống đất lên, phủ lên phân chim, hy vọng theo thời gian sẽ có cây nào đó mọc lên.
Năm nay, nếu cô và Thương Nguyệt tiếp tục sống ở vùng biển này, chế độ ăn uống của cả hai chắc chắn sẽ thay đổi.
Nguồn cung cấp thức ăn thực vật giảm và nguồn cung cấp thức ăn động vật tăng lên.
Để ngăn chặn một đợt lạnh giá khác vào năm sau, năm nay cô cần dự trữ nhiều lương thực hơn và tìm một hang động tương đối khuất gió.
Cô hy vọng đợt lạnh năm nay chỉ là ngẫu nhiên, nếu không, nếu khí hậu mỗi năm trở nên lạnh hơn, có thể tưởng tượng rằng lương thực mỗi năm sẽ ngày càng ít đi.
Vân Khê không khỏi nghĩ đến cảnh mực nước biển giảm đáng kể khi nhìn thấy trên hòn đảo đó vào năm ngoái, cô nhớ lại rằng ở thế giới loài người, ở những giai đoạn nhất định trong lịch sử, khí hậu cũng biến đổi dữ dội, đôi khi cực kỳ lạnh giá, đôi khi cực kỳ nóng.
Trong thời gian nóng nhất, tuyến phía bắc của rừng nhiệt đới cận nhiệt đới Trung Quốc đến tỉnh Liêu Ninh. Khi trời lạnh nhất, nước biển giãn nở và co lại vì nhiệt, mực nước biển giảm đáng kể, Trung Quốc có thể đi bộ đến Nhật Bản.
Khi cái lạnh ập đến, khu rừng sẽ dần biến mất, biến thành vùng lãnh nguyên và đồng cỏ.
Đồng thời, độ khó của việc hái lượm và săn bắn ngày càng tăng, sự cạnh tranh trong tự nhiên ngày càng gay gắt.
Các loài động vật lớn đang dần bị tuyệt chủng do thiếu thức ăn và không có khả năng thích ứng với biến đổi khí hậu, trong khi các loài động vật nhỏ đang dần thống trị hành tinh.
Theo xu hướng phát triển lịch sử, con người nguyên thủy có khả năng thích nghi cao sẽ di cư đến những vùng có vĩ độ thấp, ấm áp do biến đổi khí hậu và thiếu tài nguyên.
Nhưng Vân Khê không muốn di cư đường dài trừ khi không còn sự lựa chọn nào khác.
Tính nguy hiểm và bấp bênh trên đường đi quá lớn, cô không dám đánh cược, nhất là khi chỉ có cô và Thương Nguyệt. Khi gặp nguy hiểm, hiệu quả chiến đấu của cô cơ bản không đáng kể, cô hoàn toàn dựa vào khả năng chiến đấu một mình của Thương Nguyệt.
Một khi bị săn đuổi bởi bầy thú như sói, Thương Nguyệt chắc chắn sẽ không thể chăm sóc được cô.
Vào thời cổ đại, hầu hết các cuộc di cư của con người đều diễn ra theo các đơn vị tập thể.
Khi rời xa nhóm, Vân Khê có xu hướng hành động thận trọng.
Tìm kiếm môi trường sống qua mùa đông thích hợp hơn ở các vùng biển gần đó thay vì di cư đến các vĩ độ thấp hơn.
Hơn nữa, từ khí hậu tương đối bình thường đến thời kỳ băng hà khi đất và đại dương bị băng bao phủ, nhiệt độ giảm xuống dần dần, tuổi thọ còn lại của cô có lẽ chỉ còn vài năm, hoặc chục năm, hoặc cùng lắm là vài chục năm trong cuộc đời còn lại của mình mà không được chứng kiến cảnh tượng lớn lao như vậy.
Trừ khi… có một vụ siêu núi lửa phun trào phá hủy môi trường sống của tất cả các vùng biển lân cận, ngay lập tức gây ra những thay đổi mạnh mẽ về khí hậu toàn cầu.
“Xùy xùy xùy.” Vân Khê xùy vài lần.
Cô không muốn đời mình gặp phải thiên tai như vậy.
Mong muốn lớn nhất của cô là được sống thật tốt trong quãng đời còn lại.
*
Đợt lạnh khắc nghiệt lắng xuống, những ngày sau đó dần ổn định, hầu như ngày nào cũng có thể nhìn thấy nắng ấm.
Trên đảo tuy có ít động thực vật hơn, nhưng lại sống ven biển, hải sản dồi dào, luôn có thể lấp đầy dạ dày của ba người.
Cô và Thương Nguyệt đi khắp hòn đảo, không tìm thấy hang động nào thích hợp cho mùa đông.
Gần đó có hai hòn đảo, trên một hòn đảo có một nhóm tiên cá thường trú, cô đoán rằng các nàng chỉ có thể đến thăm một lần, không thể định cư ở đó trừ khi được nhóm đó chấp nhận.
Thương Nguyệt dường như đã quen với việc sống bên ngoài nhóm và không có ý định gia nhập nhóm.
Trong tiềm thức, Vân Khê cũng không thích sống theo nhóm, đặc biệt là sống cùng một nhóm dị loại phủ đầy vảy.
Cho dù lúc này cô có gặp được một nhóm người nguyên thủy và đối xử tốt với mình thì cô cũng không muốn tham gia cùng họ, cùng lắm cô chỉ chấp nhận sống bên cạnh họ.
Trên thế giới này, cô chỉ có thể dành sự tin tưởng tuyệt đối cho Thương Nguyệt, đối với bất kỳ chủng loại nào khác, cô cũng tuyệt đối cảnh giác.
Vân Khê đặt mục tiêu đến một hòn đảo khác, dự định sẽ đến hòn đảo đó cùng với Thương Nguyệt sau khi cơ thể khỏe hoàn toàn.
Nếu không tìm được hòn đảo đó thì gần đó còn có những hòn đảo khác, nếu tìm từng cái một, cô luôn có thể tìm thấy một hoặc hai hang động thích hợp để trải qua đông.
Mẻ gốm cuối cùng bị nứt nhiều nên Vân Khê bắt đầu nung đồ gốm mới.
Ở mẻ gốm thứ hai, ngoài họa tiết cá, Vân Khê còn vẽ họa tiết mặt trời và lửa để tưởng nhớ việc cả hai đã sống sót sau đợt lạnh và nạn đói.
Cô rất muốn vẽ cảnh một nàng tiên cá khác trao đổi thức ăn và dụng cụ bằng đá với Thương Nguyệt, cũng như cảnh đốt lửa, nhưng kỹ năng hội họa của cô chưa đủ tốt, chỉ có thể khắc họa hình dáng của dao đá và rìu đá.
Hiện tại cô đã có rất nhiều công cụ đáp ứng nhu cầu cơ bản hàng ngày, với vũ khí, cô đã học được cách đào hố và đặt bẫy, đồng thời có thể thực hiện các hoạt động săn bắn đơn giản trong lãnh thổ của Thương Nguyệt.
Những việc còn lại cần quan tâm là cải thiện môi trường sống và có được nguồn thực phẩm ổn định.
Cửa động có rất nhiều thực vật đều chết cóng, có chút trơ trụi, Vân Khê đang dự định trồng một ít cây mọng nhỏ.
Trước khi cấy, đầu tiên cô đốt cỏ dại ở lối vào hang, xới đất, dọn sạch cỏ dại, sau đó san phẳng mặt đất, dọn một ít mùn trong rừng, rắc một ít nước, tiếp theo là một ít tro thực vật.
Tro thực vật là một loại phân bón tự nhiên.
Sau khi chuẩn bị xong, cô đào những cây dâu nhỏ quen thuộc trong rừng và trồng.
Cây cấy lần này là một cây mọng trông giống cây lạc, ra quả vào khoảng mùa hè.
Cô cũng không biết liệu nó có kết trái thành công trong năm nay không?
*
Chạng vạng, sau bữa tối, Thương Nguyệt sẽ cõng Vân Khê ra biển chơi.
Các nàng thích tắm nắng hơn trước, thậm chí có lúc còn cởi bỏ quần áo để cảm nhận hơi ấm của ánh nắng chiếu vào cơ thể.
Bên bờ biển, tà dương tàn hồng, ánh chiều tà rực rỡ, chim biển bay lượn trên mặt nước, sóng vỗ vào đá ngầm.
Thương Nguyệt cởi quần áo, nhảy xuống biển lăn lộn nhảy nhót thỏa thích.
Vân Khê nằm trên bờ biển, một lúc sau, cô cảm nhận được một luồng hơi nóng từ mặt trời, thấy Thương Nguyệt không chú ý tới, cũng cởi bỏ quần áo của mình.
Cởi quần áo giống như cởi bỏ xiềng xích nào đó của thế giới văn minh, cơ thể cô nhẹ nhàng, đầu óc thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn đó.
Trên thế giới này, không có bố mẹ, không có bạn bè, không có cái gọi là quan hệ con người, không có văn minh, không có mưu mô, không có quy tắc xã hội.
Cô phóng khoáng như một con thú trong tự nhiên, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, trần truồng nằm ngửa trên bãi biển, nghe tiếng sóng và thoải mái tắm nắng.
Sóng đánh vào chân cô, cô co chân, híp mắt thoải mái.
Thật tốt khi được sống, thật tốt khi được tắm nắng, thật tuyệt khi được tự do.
Sau khi thích nghi với môi trường ở đây, Vân Khê bắt đầu thích cuộc sống ổn định và bình thường nơi đây.
Nghĩ đến đây, Vân Khê thoáng ngẩng đầu nhìn Thương Nguyệt đang chơi đùa trong biển.
Không biết Thương Nguyệt đã bơi đến bên người cô từ lúc nào, nửa đầu nhô lên khỏi mặt nước, nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của Vân Khê.
Cả hai nhìn nhau, Vân Khê vội vàng ngồi dậy mắng: “Quay lại, không được nhìn.”
Nàng tiên cá dưới biển ngoan ngoãn quay lưng lại, không nhìn con người.
Nhưng chiếc đuôi lại nhô ra khỏi mặt nước, vây đuôi của nàng đánh vào bắp chân của con người rồi nhanh chóng rút lại.
Vân Khê lại mặc quần áo vào.
Cô nhìn vết nước ướt trên chân mình, không hiểu sao nhớ lại cảnh nàng tiên cá liếm máu trên bắp chân mình.
Cảm giác mềm mại và trơn trượt vẫn còn in rõ trong tâm trí cô.
“Bây giờ cô có thể quay lại rồi.” Cô nói với Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt vung đuôi cá, từ trong biển bơi vào bờ, bám lấy Vân Khê, cọ cọ, kêu a a a a.
Vân Khê nhìn nàng, bỗng nhiên nâng cằm nàng, dùng ngón tay cái vuốt ve môi dưới của nàng.
Nàng ngoan ngoãn để Vân Khê vuốt ve mình, đôi mắt xanh biếc chứa đầy bóng dáng Vân Khê.
Với đôi mắt ngây thơ và trong sáng như vậy, hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng khi động dục, nàng sẽ giống như một con mèo đeo bám, vặn mình, vẫy đuôi và tiến lại gần con người, để lại mùi hương trên con người, cầu xin sự âu yếm ve vuốt của con người để giảm bớt sự khó chịu về thể chất.
Vân Khê nhìn nàng, khóe môi hiện lên một nụ cười đầy sâu xa: “Mỗi khi ở bên tôi, cô chỉ biết hôn hoặc liếm. Trước đây, tôi đã dạy rõ cho cô cách hút nước uống như thế nào thay vì liếm…”
– –
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều