Chương 8: Sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì
- Trang Chủ
- Sau Khi Ký Khế Ước Trọn Đời Với Lính Gác Điên Phê - Y Y Dĩ Dực
- Chương 8: Sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì
Câu nói chờ đợi suốt ba năm qua vang vọng bên tai Vân Thiên Nhận.
Anh đã từng tưởng tượng nếu có một ngày nghe thấy câu này thì mình sẽ vui mừng phấn khích đến mức nào.
Còn bây giờ, mặc dù niềm vui sướng chiếm cứ lồng ngực Vân Thiên Nhận nhưng anh lại để ý một chuyện khác.
“Cậu không sợ đau à? Cắn mình mạnh vậy.” Vân Thiên Nhận thò hai tay vào túi tìm tòi, lấy ra băng cá nhân mang theo người rồi kéo tay lính gác qua, dán băng lên đầu ngón tay còn đang chảy máu của hắn, “Nếu cậu muốn tôi in dấu tay thì cứ nói, tìm mực đóng dấu cũng đâu mất bao nhiêu thời gian.”
Lính gác kinh ngạc nhìn miếng băng cá nhân trên ngón tay: “Cảm ơn nhé.”
Mắt Vân Thiên Nhận cong cong, mỉm cười hiền hòa rồi đưa tay xoa đầu lính gác.
Lính gác: “……”
“À.” Vân Thiên Nhận bỗng nhận ra động tác này không ổn nên vội vàng thu tay lại, ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác rồi xoa gáy mình, “Xin lỗi, nhà tôi khá đông em nên quen tay……”
“Không sao.” Lính gác hờ hững nói, “Anh cứ xoa đi, chúng ta là cộng sự mà.”
Vân Thiên Nhận ngẩng đầu lên đối diện với lính gác, ánh mắt chấn động.
Chúng ta là cộng sự, năm chữ này hệt như tảng đá nặng trĩu rơi xuống trong tim Vân Thiên Nhận, làm loang ra những gợn sóng khó lòng bằng phẳng lại.
Anh không cam tâm vùng vẫy trong bùn lầy ba năm, còn bây giờ với tỷ lệ khai thông chỉ có 22%, anh đã thật sự tìm được lính gác chịu làm cộng sự với mình.
Cổ họng Vân Thiên Nhận nhất thời nghẹn lại, không nói nên lời.
Cũng may lính gác lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Lính gác và dẫn đường trở thành cộng sự chỉ cần hứa hẹn bằng lời thôi à?”
“Còn phải khóa lại hệ thống nữa.” Vân Thiên Nhận hít sâu để trấn tĩnh lại rồi lấy máy truyền tin ra hỏi, “Cậu tên gì?”
Lính gác trả lời: “Lục Minh.”
Vân Thiên Nhận: “Hai chữ nào vậy?”
Lính gác kéo tay Vân Thiên Nhận qua, viết tên mình trên lòng bàn tay anh.
“Lục Minh.” Vân Thiên Nhận đọc khẽ, lúc rút tay về, vì cảm giác tê dại trên lòng bàn tay vẫn chưa tan đi nên anh nhịn không được nắm tay lại.
Vân Thiên Nhận gõ chữ “Lục Minh” vào máy truyền tin, sau đó sững sờ.
Trên màn hình hiện ra năm chữ lớn “Không tìm thấy người này”.
“Là hai chữ này đúng không?” Vân Thiên Nhận đưa máy truyền tin cho Lục Minh xem.
Lục Minh nhìn rồi quả quyết gật đầu.
“Cái này……” Vân Thiên Nhận bối rối nhìn lời nhắc màu đỏ trên màn hình máy truyền tin.
Lục Minh nghĩ ngợi rồi đứng dậy đến cạnh một đống đồ linh tinh, sau khi lục lọi chốc lát thì lấy ra một cái máy truyền tin, hắn phủi sạch bụi rồi đưa cho Vân Thiên Nhận.
Anh kinh ngạc cầm lấy máy truyền tin: “Đây là máy truyền tin của cậu à?”
Lục Minh gật đầu.
Vân Thiên Nhận càng thêm hoang mang: “Cậu để nó trong đống đồ linh tinh như vậy có khi nào bỏ lỡ thông báo huấn luyện không?”
Lục Minh không trả lời mà chỉ nói: “Lấy máy truyền tin của tôi tìm tên anh đi.”
Vân Thiên Nhận không hỏi nữa, khi thấy lính gác này ở tầng hầm thì anh đã đoán chắc có điều gì đó đặc biệt xảy ra với hắn.
Vân Thiên Nhận bật máy truyền tin của Lục Minh rồi gõ tên mình vào hệ thống, sau khi ấn nút xác nhận thì thấy giao diện thông tin của mình mau chóng hiện ra.
Vân Thiên Nhận thở phào nhẹ nhõm, tìm đến mục đăng ký làm cộng sự, anh do dự một lát, vẫn không ấn nút mà trả lại máy truyền tin cho Lục Minh: “Tôi nhấn mạnh lần nữa là tỷ lệ khai thông của tôi chỉ có 22% thôi, cậu có thể suy nghĩ lại……”
Lục Minh hoàn toàn không nghe Vân Thiên Nhận nói mà chẳng chút do dự ấn một cái, gửi cho Vân Thiên Nhận lời mời cộng tác.
“Tới lượt anh đó.” Lục Minh ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Nhận.
Vân Thiên Nhận vội vàng cầm máy truyền tin của mình.
Trên màn hình hiện ra một hàng thông báo lóe sáng khiến người ta khó lòng bỏ qua.
Vân Thiên Nhận mở thông báo, thông tin của Lục Minh hiện ra.
Thông tin cho biết Lục Minh chỉ mới vào tháp hai mươi sáu ngày, ở mục họ tên cũng không phải Lục Minh mà là Calcifer, thảo nào lúc nãy tìm không ra người này.
“Calcifer?” Vân Thiên Nhận nhìn Lục Minh, giờ mới nhận ra có lẽ hắn là con lai.
Lông mày Lục Minh lập tức nhíu lại, lạnh lùng nói: “Tôi ghét cái tên này, cứ gọi tôi là Lục Minh đi.”
“Xin lỗi.” Vân Thiên Nhận vội nói, “Tôi sẽ nhớ kỹ, Lục Minh.”
“Ừ.” Sắc mặt Lục Minh hơi dịu đi.
Xem ra lính gác này ẩn giấu rất nhiều bí mật, Vân Thiên Nhận vừa nghĩ vừa ấn nút chấp nhận cộng tác.
Máy truyền tin của hai người cùng phát ra tiếng “ding dong” êm tai, tựa như khúc dạo đầu của bài thánh ca.
Điều này có nghĩa là hai người đã khóa lại thành công.
Lúc đó Vân Thiên Nhận cảm thấy gông xiềng nặng nề trói buộc mình đã bị tháo xuống, anh ngẩng đầu nhìn Lục Minh, đôi mắt trong veo như suối sáng ngời như trăng, phấn khởi cười nói: “Chào cậu, người cộng sự.”
Khóe miệng Lục Minh khẽ cong lên: “Chào anh, người dẫn đường của tôi.”
Tim Vân Thiên Nhận bỗng hẫng đi một nhịp.
Vân Thiên Nhận: “Khụ……”
“Phải rồi.” Lục Minh nhìn anh, “Lúc nãy anh nói nếu tôi cộng tác với anh thì sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của tôi.”
Vân Thiên Nhận: “……”
Khóe miệng anh hạ xuống, đầu óc lâng lâng vui sướng đột nhiên bừng tỉnh.
Nỗi ám ảnh Kim Huân để lại cho anh vẫn chưa tan biến, nhưng Vân Thiên Nhận chưa bao giờ nuốt lời nên gật đầu nói: “Đúng vậy, muốn tôi làm gì cậu cứ nói đi.”