Chương 10: Bộ đồ Này tôi giúp cậu mặc
- Trang Chủ
- Sau Khi Ký Khế Ước Trọn Đời Với Lính Gác Điên Phê - Y Y Dĩ Dực
- Chương 10: Bộ đồ Này tôi giúp cậu mặc
Thượng sĩ Tôn bảo Thượng sĩ Triệu: “Để tôi nói chuyện với dẫn đường kia đã, lát nữa sẽ trả lời tin nhắn của anh.”
Thượng sĩ Triệu vội nói: “Lão Tôn à, anh tuyệt đối đừng để chuyện này lọt ra ngoài nhé! Nếu bị cấp trên trong tháp biết thì tôi sẽ xong đời ngay!”
Thượng sĩ Tôn xua tay: “Biết rồi.” Nói xong hắn tắt cuộc gọi video rồi đứng dậy mở cửa.
Vân Thiên Nhận đứng ở cửa, thấy Thượng sĩ Tôn thì lập tức đứng nghiêm chào kiểu nhà binh: “Thượng sĩ.”
Thượng sĩ Tôn nhìn anh, trong lòng tiếc hận không thôi, nghĩ thầm Vân Thiên Nhận thành tâm kính ý như thế, chỉ cần tỷ lệ khai thông dẫn đường của anh đạt yêu cầu thì chắc chắn sẽ nổi tiếng trong tháp.
Sau lúc tiếc hận, Thượng sĩ Tôn bắt đầu áy náy vì chuyện sắp phải nói với Vân Thiên Nhận.
Thượng sĩ Tôn: “Tiểu Vân, vào đây ngồi đi.”
Vân Thiên Nhận: “Cảm ơn Thượng sĩ.”
Vân Thiên Nhận vào văn phòng, chờ Thượng sĩ Tôn ngồi xong mới khiêng ghế tới ngồi: “Thượng sĩ, ngài có thấy tin tức em và lính gác Lục Minh cộng tác với nhau không ạ?”
“À…… Đúng đúng, thấy rồi, tôi thấy chứ.” Thượng sĩ Tôn lắp bắp cân nhắc từ ngữ, “Là thế này Tiểu Vân à, lính gác kia, cậu ấy…… tình trạng cậu ấy cũng giống cậu vậy, cho nên hai ngươi cộng tác vẫn chưa đạt được yêu cầu nhập ngũ tối thiểu trong tháp.”
Vân Thiên Nhận ngẩn người, anh đến đây với nhiệt huyết sôi trào, chỉ mới nói hai câu đã bị tạt nước lạnh thấu xương, hồi lâu sau mới mở miệng, giọng nói khẽ run: “Thượng sĩ, em không hiểu ý ngài lắm.”
Thượng sĩ Tôn: “Lính gác cộng tác với cậu có tố chất thân thể và năng lực cực kém, ngày mai sẽ bị điều về khu dân cư.”
Sắc mặt Vân Thiên Nhận lập tức trắng bệch, đôi mắt sáng lộ đầy vẻ bất lực: “……”
“Tiểu Vân.” Thượng sĩ Tôn không đành lòng, khuyên nhủ, “Về khu dân cư tốt mà, khỏi cần chiến đấu trực diện, chiến tranh tàn khốc lắm, lên chiến trường một giây sau chẳng biết sống chết ra sao, đừng buồn, ngày mai trở về rồi sống cho tốt nhé.”
“Thượng sĩ……” Vân Thiên Nhận siết chặt hai tay, “Em không cam tâm……”
Thượng sĩ Tôn bất lực thở dài: “Tiểu Vân, không cam tâm cũng đành chịu thôi, cậu vẫn còn trẻ mà.”
“Thượng sĩ.” Vân Thiên Nhận không chịu từ bỏ mà ngẩng đầu lên nói, “Xin ngài cho em và lính gác Lục Minh thử một lần đi ạ, chẳng phải trong lịch sử có nhiều dẫn đường và lính gác cộng tác xong năng lực đột nhiên tăng mạnh sao?”
Thượng sĩ Tôn bất đắc dĩ nói: “Chỉ là số ít thôi.”
Vân Thiên Nhận: “Biết đâu em và lính gác Lục Minh nằm trong số ít thì sao!”
Thượng sĩ Tôn: “Chuyện này……”
Vân Thiên Nhận khẩn thiết nài nỉ: “Thượng sĩ Tôn, ít nhất cũng cho em và lính gác Lục Minh ở lại đến kỳ kiểm tra cấp độ dẫn đường lính gác tháng sau đi, cho tụi em một cơ hội chứng tỏ mình, nếu đến lúc đó tụi em đều không đạt cấp C thì em sẽ chủ động rời khỏi tháp.”
Thượng sĩ Tôn nhìn Vân Thiên Nhận, cuối cùng mềm lòng, không nỡ dập tắt ánh sáng trong mắt thanh niên.
Thượng sĩ Tôn nói: “Cũng được.”
Mắt Vân Thiên Nhận lập tức sáng lên, thả lỏng cơ thể căng cứng, mừng đến nỗi nói năng lộn xộn: “Cảm ơn Thượng sĩ.”
Thượng sĩ Tôn gật đầu: “Cố lên nhé.”
Chờ Vân Thiên Nhận đi xong, Thượng sĩ Tôn gọi video cho Thượng sĩ Triệu.
Thượng sĩ Triệu trong màn hình lộ vẻ khẩn trương: “Tình hình sao rồi?”
Thượng sĩ Tôn nói dứt khoát: “Để hai đứa nó ở lại đến kỳ kiểm tra cấp độ tháng sau đi, nếu năng lực không đạt cấp C thì lại điều về khu dân cư.”
Thượng sĩ Triệu: “Nhưng……”
“Lão Triệu anh đừng nhưng nhị gì nữa.” Thượng sĩ Tôn ngắt lời Thượng sĩ Triệu, “Anh mau xóa hồ sơ điều động lính gác kia đi, sau đó sắp xếp công việc với tư cách tân binh, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không nói ra chuyện này nên chẳng ai biết đâu.”
Rốt cuộc Thượng sĩ Triệu đuối lý, không tranh luận nữa mà gật đầu cúp máy rồi đi làm việc.
Giải quyết xong một chuyện, Thượng sĩ Tôn thở phào nhẹ nhõm, ấn mở tin tức Vân Thiên Nhận cộng tác với Lục Minh trong hệ thống, nhìn ảnh chụp lúc hai người nhập ngũ rồi vô thức lẩm bẩm: “Dẫn đường kém cỏi nhất và lính gác kém cỏi nhất…… Haizzz…… Khó đây.”
–
Sau khi rời khỏi văn phòng Thượng sĩ Tôn, Vân Thiên Nhận ổn định lại cảm xúc rồi đi thang máy xuống tầng hầm số một.
Anh lần theo trí nhớ tìm tới cửa kho của Lục Minh, định đưa tay gõ cửa nhưng nhớ lại cửa kho dày bằng viên gạch, gõ cửa nhất định người bên trong sẽ không nghe được, vẻ mặt Vân Thiên Nhận buồn rầu, nhưng đúng lúc này, cửa sắt nặng trịch từ từ mở ra từ bên trong.
Lục Minh vẫn mặc áo hoodie rộng, nhìn thì cũ nhưng rất sạch, hắn đứng ở cửa kho nhìn Vân Thiên Nhận, nhất thời không nói gì.
Cửa đột ngột mở ra làm Vân Thiên Nhận giật mình, sau đó cười nhẹ: “Buổi sáng tốt lành, làm phiền rồi, cậu có việc phải đi à?”
Lục Minh lắc đầu: “Không phải, tôi nghe tiếng bước chân anh nên mở cửa thôi.”
Vân Thiên Nhận bất giác nghĩ thầm: Không hổ là lính gác, năm giác quan nhạy thật.
Vân Thiên Nhận: “Tôi vào được chứ?”
“Vào đi.” Lục Minh nghiêng người tránh đường cho Vân Thiên Nhận.
Vân Thiên Nhận vừa đi vào kho vừa nói: “Tôi mới gặp Thượng sĩ để nói chuyện chúng ta cộng tác, Thượng sĩ nói vì chúng ta…… vì năng lực của tôi kém quá nên dù có tìm được lính gác cộng tác cũng phải đạt kỳ kiểm tra cấp độ lính gác dẫn đường tháng sau thì mới được ở lại tháp.”
Lục Minh thắc mắc: “Kiểm tra cấp độ là cái gì?”
Vân Thiên Nhận: “Nói ngắn gọn là một kỳ thi kiểm tra năng lực lính gác dẫn đường, thấp nhất là cấp C, cao nhất là cấp S.”
Lục Minh: “Ở lại tháp phải đạt cấp mấy?”
Vân Thiên Nhận: “Hai chúng ta đều phải đạt cấp C.”
Lục Minh chẳng chút nghĩ ngợi gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Mặc dù câu nói này của Lục Minh chỉ là điểm xuất phát của một chặng đường chông gai nhưng không hiểu sao đầu óc rối bời của Vân Thiên Nhận lại bình tĩnh hơn nhiều.
Vân Thiên Nhận cong mắt cười nói: “Ừ, cùng nhau cố gắng nhé.”
“À phải.” Vân Thiên Nhận chợt nghĩ đến chuyện gì nên hỏi hắn, “Muốn thử xem tỷ lệ khai thông của chúng ta là bao nhiêu không?”
Lục Minh: “Thử thế nào?”
Vân Thiên Nhận: “Chúng ta đến phòng khai thông trước đi.” Anh vừa nói vừa đi đến cửa kho định đẩy ra, nhưng cửa sắt chẳng mảy may nhúc nhích.
Vân Thiên Nhận dốc hết sức lực mà cửa sắt không thèm nể mặt, chỉ phát ra tiếng cót két yếu ớt.
Lục Minh đi tới sau lưng Vân Thiên Nhận rồi giơ tay phải nắm mép cửa đẩy sang một bên, cửa lập tức mở ra.
Vân Thiên Nhận cười ngượng: “Cảm ơn.”
“Đi thôi.” Lục Minh nói.
“Khoan đã.” Vân Thiên Nhận nhìn áo hoodie trên người Lục Minh rồi níu hắn lại, “Trước khi đến phòng khai thông phải mặc quân phục, lỡ thanh tra kỷ luật nhìn thấy sẽ bị phê bình trừ điểm đấy.”
Lục Minh quay người trở lại cạnh giường xếp, lôi từ gầm giường ra một thùng giấy to rồi lục tìm bộ quân phục lính gác màu đen có đính phụ kiện màu vàng kim, giơ lên hỏi Vân Thiên Nhận: “Bộ này ấy à?”
Vân Thiên Nhận gật đầu: “Đúng rồi.”
Lục Minh nhíu mày tỏ vẻ không vui, lầm bầm nói: “Tôi không thích bộ này, bó tay bó chân, cách mặc cũng rườm rà nữa.”
Vân Thiên Nhận nhìn hắn, bỗng nhiên thấy lại tính trẻ con hay hờn dỗi của các em trai mình trên người hắn.
Vân Thiên Nhận nhếch môi cười, bước tới cầm bộ quân phục trong tay Lục Minh rồi ôn hòa cười nói: “Mặc quân phục đúng là rườm rà thật nhưng mặc xong sẽ đẹp trai cực kỳ, hay là vậy đi, tôi giúp cậu mặc nhé?”