Chương 35
Edit: Gaf
━━━━
Chương 35
Thẩm Thời Kiêu nở một nụ cười nuông chiều, hắn dùng tay đỡ cổ Hạ Trĩ rồi xoa nhè nhẹ.”Được, chúng ta mời hắn đi.”
Tại phòng phát sóng trực tiếp, các fan đã ngọt đến ê răng. Nhưng vì ống kính chỉ quay được phía sau lưng hai người, nên họ chỉ có thể nhìn màn hình mà lo lắng suông.
「Aaa! Thợ quay phim có thể đi lên phía trước một chút không?」
「Tui muốn đến gần nhìn Trĩ Trĩ làm nũng!」
「Lại gần một chút, gần một chút nữa!」
Mặc fan kêu rên, thợ quay phim vẫn không di chuyển. Có trời mới biết bây giờ anh mà giơ ống kính đến đó, quay đặc tả Hạ Trĩ lên phát sóng trực tiếp thì Thẩm Thời Kiêu sẽ làm ra vẻ mặt gì.
Cực kì mất hứng.
Giữa tiếng hò reo hâm mộ của mọi người, Lương Tư Việt lặng lẽ bỏ cá vào xô của mình rồi cầm xô đi khỏi chỗ này.
Sau khi hai người tách ra, Thẩm Thời Kiêu dẫn Hạ Trĩ đi đưa hai con tôm hùm cho đầu bếp. Lúc đi ngang Hứa Vân, Hạ Trĩ cố ý giơ tôm hùm lên nhằm khoe khoang, cậu thầm thì: “Tôm hùm của bọn em cũng rất lớn.”
Hứa Vân hừ một tiếng: “Có chồng biết lặn, cừ đấy.”
Thẩm Thời Kiêu vừa lặn biển nên người rất ướt, sau khi đi ra khỏi bếp cùng với Hạ Trĩ, hắn chuẩn bị về phòng tắm nước nóng rồi thay một bộ đồ sạch.
Hạ Trĩ không đi ra ngoài tụ họp với mọi người, mà lại đi theo Thẩm Thời Kiêu vào phòng khách đang được dùng để nghỉ ngơi tạm thời.
Thợ quay phim bị chặn ngoài cửa phòng, Hạ Trĩ hé mở một khe hở, chớp chớp mắt với ống kính: “Đoạn này không thể chiếu cho mọi người, thật xin lỗi.”
「Tui bỗng trở nên đồi trụy.」
「Tại sao bọn tui không thể xem mà Trĩ Trĩ thì có thể? Đây là không công bằng.」
「Ngu ngốc, đương nhiên là vì người ta là chồng chồng.」
Trong phòng tắm, nước bắn tung tóe lên kính, phát ra tiếng tí tách, tí tách.
Hạ Trĩ ngồi trên giường, đôi mắt đen láy đầy ẩn ý. Chất liệu kính khá tốt, gần như chẳng thể thấy được khung cảnh bên trong, chỉ có thể thấy bóng dáng mờ ảo mà thôi.
Dáng người Thẩm Thời Kiêu rất đẹp, vai rộng eo nhỏ, lúc nghiêng người tắm, đường nhân ngư ưu việt như ẩn như hiện. Hạ Trĩ không khống chế được mắt mình nhìn xuống phía dưới.
!!
Cậu háo sắc.
Cậu không sạch sẽ.
Khoảng mười phút sau, Thẩm Thời Kiêu thay quần áo sạch bước ra thì thấy môi Hạ Trĩ rất hồng, còn ánh mắt cậu thì đang trốn tránh.
“Sao vậy?” Thẩm Thời Kiêu nhìn về phía trước theo chỗ cậu ngồi, vừa vặn đối diện với buồng tắm. Ánh mắt hắn chững lại trong chốc lát, đoạn hắn quay đầu lại với một nụ cười nhạt.
Hạ Trĩ chột dạ: “Em chưa nhìn thấy cái gì hết, cửa kính che tốt lắm.”
Thẩm Thời Kiêu không hề để ý, đáp: “Ừm, anh đâu có nói em nhìn anh.”
Lúc hai người trở lại boong tàu, mọi người đều đã hoàn thành xong công việc, họ đang đi vào nhà ăn, chuẩn bị ăn cơm.
Tôm hùm của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu được bưng lên một cách trang trọng, việc này khiến cho tất cả mọi người đều ồ lên.
Thẩm Thời Kiêu đem về tận hai con tôm hùm có kích thước siêu lớn, khoảng tầm 10 người cùng chia nhau ăn mới hết.
Hạ Trĩ mở nắp, mùi hương thơm ngon của tôm hùm lập tức bay ra. Trong nháy mắt, hải sản trên bàn của khách mời khác chẳng còn ngon miệng chút nào.
“Chúng ta đưa một ít cho các khách mời khác ăn được không? Dù sao chúng ta cũng không ăn hết.”
“Nghe em.”
Cứ như vậy, Hạ Trĩ chia hai con tôm hùm ra làm mấy phần, sau đó cậu đem tặng cho các cp khác.
Hứa Vân vỗ tay: “Em trai hào phóng quá.”
Lúc đến lượt nhóm của Lương Tư Việt, Hạ Trĩ còn chưa kịp đi đã bị Thẩm Thời Kiêu dùng tay ngăn lại.
Hạ Trĩ cho rằng Thẩm Thời Kiêu không muốn tặng họ, cậu nhỏ giọng giải thích: “Ai mình cũng cho mà lại không cho bọn họ thì có lẽ không ổn lắm đâu?”
Thẩm Thời Kiêu bưng dĩa đồ ăn: “Để anh đem cho.”
Thấy Thẩm Thời Kiêu tự đến đưa tôm hùm, Trịnh Hi khẽ kinh ngạc, đứng lên cười nói: “Cảm ơn.”
Thẩm Thời Kiêu lễ phép nói: “Không có gì, nhìn hai người rất hạnh phúc, chúc hai người bên nhau thật lâu.”
Nĩa trong tay Lương Tư Việt rõ ràng bị siết lại, anh ta nở một nụ cười nhàn nhạt: “Cảm ơn.”
Nhờ có nhóm Hạ Trĩ chia sẻ cơm trưa, bầu không khí giữa mọi người thân thiện hẳn lên. Sau đó, mọi người dứt khoát xóa bỏ kiểu ăn cơm trưa phân chia rõ ràng giữa các nhóm, họ sôi nổi ngồi quây quần bên nhau rồi chia sẻ đồ ăn của nhóm mình.
Nhóm Lương Tư Việt vừa khéo ngồi đối diện Hạ Trĩ. Hôm nay, Lương Tư Việt không ăn mấy, chỉ ăn chút trái cây. Trông anh ta có hơi thất thần.
Hạ Trĩ ở phía bên này rất ồn ào, cậu cầm dụng cụ gỡ tôm hùm chuyên dụng, nói với Thẩm Thời Kiêu: “Em bóc không ra ~”
Thẩm Thời Kiêu rất kiên nhẫn, một bên dạy cậu, một bên bóc tôm hùm cho cậu, cuối cùng còn chấm chút nước sốt rồi để lên dĩa của cậu.
Hạ Trĩ thử một miếng lớn: “Ngon lắm, đúng là anh bóc có khác.”
Lúc Thẩm Thời Kiêu mỉm cười với Hạ Trĩ, hắn liếc mắt nhìn lướt qua thì vừa khéo thấy được ánh mắt của Lương Tư Việt. Hắn giơ tay lên, vén gọn mớ tóc con bên tai Hạ Trĩ rồi dịu dàng nói: “Vậy em đừng học, sau này anh bóc cho em ăn.”
Hạ Trĩ đột nhiên trợn tròn mắt.
Cậu không nghe lầm nhỉ? Ôi trời, Thẩm Thời Kiêu đang nói lời âu yếm đấy à?
Huhu Thẩm Thời Kiêu thật là tốt.
Chuyện mình có bạn trai cũ vừa mới bị phanh phui, anh ấy không chỉ không tức giận mà còn bắt tôm hùm cho cậu ăn. Thậm chí, anh ấy còn hứa sẽ bóc tôm hùm cho cậu cả đời.
Làm tròn lên thì là đính ước rồi!
「Ánh mắt của con trai Trĩ Trĩ tuyệt thật haha.」
「Bọn mày đoán xem Trĩ Trĩ đang tưởng tượng cái gì?」
“Hạ Trĩ, phim điện ảnh mới của cậu đã quyết định rồi à?” Lúc Hạ Trĩ đang đắm chìm trong sự cảm động, Trịnh Hi bỗng nhiên cười dò hỏi, “Tôi vẫn luôn theo dõi Diễn Viên Tốt Nhất. Lúc giải quán quân cuối cùng, việc cậu giành được bốn sự lựa chọn vào vai nam chính của các bộ phim điện ảnh quả thật rất lợi hại.”
Hạ Trĩ đáp lại: “Đã ký hợp đồng rồi, tháng sau tôi sẽ lập tức vào đoàn phim.”
Trịnh Hi nở một nụ cười: “Thật à, vậy chúc mừng cậu.”
Chủ đề giờ đây tạm thời tập trung vào Trịnh Hi, Hứa Vân hỏi: “Tư Việt và Tiểu Hi bên nhau bao lâu rồi?”
Trịnh Hi nhìn thoáng qua Lương Tư Việt, đáp: “Nửa năm rồi.”
Tần Nghiệp và Vương Khanh cũng là nam nữ diễn viên trẻ đang nổi, vì thế họ vô cùng hứng thú với Lương Tư Việt và Trịnh Hi. Vương Khanh nói: “Anh Lương và Trịnh Hi xứng đôi lắm, có nhiều fans cực kì chờ mong hai ảnh đế cùng diễn chung một bộ điện ảnh đấy.”
Trịnh Hi: “Có cơ hội thì chúng tôi sẽ đóng.”
Từ đầu đến cuối, Lương Tư Việt không nói gì mà chỉ là lẳng lặng ăn cơm.
「Bọn mày có cảm thấy cp ảnh đế hơi lạ không? Trĩ Trĩ và sếp Thẩm trông rất thật, còn đôi này có hơi giả trân.」
「Tui nghe tin giật gân nói rằng Trịnh Hi là một cậu ấm ngậm thìa vàng, ba cậu ta là ông trùm bất động sản. Trịnh Hi mang tiền tiến vào giới giải trí, công ty vì để nâng đỡ cậu ta nên mới để Lương Tư Việt lăng xê với cậu ta, giả bộ làm một cặp.」
Những lời bàn tán trên màn đạn nhanh chóng bị fans của Lương Tư Việt đẩy trôi, họ nhắc nhở những người kia rằng bịa đặt sẽ bị luật sư gửi thư cảnh cáo.
Hạ Trĩ không quan tâm mấy chuyện này lắm, cậu một lòng một dạ tập trung hưởng thụ việc được Thẩm Thời Kiêu đút ăn.
Thời gian ăn cơm trưa cực kì ngắn ngủi, mọi người nhanh chóng đi thuyền đến địa điểm của trò chơi tiếp theo.
Đây là một tòa lâu đài cổ kiểu Anh, trên bãi cỏ có những cột đá màu đỏ và trắng đứng sừng sững. Cung điện siêu lớn này mang phong cách Baroque, có lịch sử rất lâu đời.
Hạ Trĩ nắm tay Thẩm Thời Kiêu, giọng nói chất chứa vẻ ước ao, “Chờ em kiếm được nhiều tiền, em sẽ mua cho anh một tòa lâu đài như này. Sau này về già, mình cùng đến đây ở được không?”
Thẩm Thời Kiêu cười nhạt: “Được.”
Lúc này, đạo diễn cầm thẻ nhiệm vụ, tuyên bố: “Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là đi tìm báu vật bị mất của nữ hoàng Victoria.”
“Nhiệm vụ lần này không có manh mối, nhóm nào tìm được báu vật đầu tiên sẽ trở thành đội chiến thắng, đồng thời nhóm đó cũng có quyền mang báu vật đi. Ngoài ra, nhóm chiến thắng còn giành được quyền ở lại lâu đài cực kì xa hoa vào đêm nay.”
「Hơi khó nhỉ, một chút manh mối cũng không có à?」
「Dựa theo kịch bản thì hẳn là có manh mối, nhưng chỉ không công bố thôi. Làm không tốt thì còn gì là người thần bí này nọ nữa.」
Lúc này, Hạ Trĩ đã đứng ở bãi cỏ bên ngoài lâu đài, cậu đang nhìn tổng quan toàn bộ vị trí phân bố của công trình kiến trúc.
Thẩm Thời Kiêu: “Có ý tưởng gì à?”
Hạ Trĩ: “Có một chút.”
Nói đoạn, cậu kéo Thẩm Thời Kiêu chạy vào phía trong lâu đài, vội vã đi lên cầu thang dẫn đến tầng cao nhất.
「Con trai Trĩ Trĩ có ý tưởng nhanh như vậy à?」
「Tha thứ cho một đứa ngu như tui, tui hoàn toàn không có manh mối.」
Trên đường, nhóm Hạ Trĩ gặp được Vương Khanh và Tần Nghiệp, họ dường như đang cãi nhau vì một chuyện gì đó. Cả hai đều mặt đỏ tía tai, không ai thuyết phục được ai.
Ban đầu, khán giả xem chương trình vì họ chỉ biết câm nín. Quả nhiên, thiết lập nhân vật mà đứng trước gameshow phát sóng trực tiếp thì đều trở thành rác rưởi.
Lúc Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu lên sân thượng, cậu vừa định bước lên một bước để quan sát khung cảnh trong trang viên một cách kỹ càng, nào ngờ Thẩm Thời Kiêu bỗng giữ chặt cánh tay cậu.
“Cẩn thận chút, đừng để bị ngã.”
Hàng rào bảo vệ vì không được tu sửa trong nhiều năm nên lan can hơi lỏng lẻo, e rằng không được an toàn lắm.
Hạ Trĩ cười với hắn rồi tiếp tục nghiêm túc quan sát. Một lát sau, cậu hỏi: “Anh có cảm thấy cột màu đỏ và trắng hơi giống cờ đam không?”
Thẩm Thời Kiêu: “Cũng hơi giống.”
Hạ Trĩ: “Xem ra không phí công em đọc tiểu thuyết trinh thám.”
Cậu đếm số lượng của hai loại cột màu, kế đến khua chân múa tay đối chiếu vị trí của từng cây cột. Bấy giờ, cậu càng thêm chắc chắn về ý nghĩ của mình.
Mà lúc cậu và Thẩm Thời Kiêu quay về bãi cỏ, cả hai đẩy nhẹ một cái cây cột thì phát hiện nó không thể động đậy.
Trong lòng có phần mất mát. Bỗng nhiên, ở bên cạnh phát ra tiếng đá di chuyển.
Thẩm Thời Kiêu đỡ cột đá: “Có cái di chuyển được, có cái không.”
Hạ Trĩ: “Chẳng lẽ định chơi cờ đam à? Nhưng cờ đam là ăn cờ bên kia, mà cột đá này thì không thể nào biến mất được.”
Đôi mắt của Thẩm Thời Kiêu toát ra vẻ đắn đo, hắn nhìn chằm chằm những cột đá, ngờ ngợ nhớ lại dự định ban đầu của nhiệm vụ.
Đúng lúc này, Lương Tư Việt và Trịnh Hi cũng đi ra từ lâu đài, họ cùng đứng trước cột đá, khẽ lay nó.
Cột đá bên cạnh Trịnh Hi đúng lúc di chuyển được.
Hai nhóm nhìn lướt qua nhau, Hạ Trĩ hỏi: “Các anh đoán gì vậy?”
Trịnh Hi: “Anh Tư Việt nói đây là cờ đam.”
Hạ Trĩ: “Chúng tôi cũng cho là thế.”
Diện tích bên ngoài tòa lâu đài rất lớn, gần như có thể gọi nó là một trang viên nhỏ. Các khách mời đang tìm kiếm manh mối ở bên trong hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên ngoài, họ vẫn tiếp tục đắm chìm vào suy luận của bản thân.
Thấy Trịnh Hi và Lương Tư Việt liên tục thử di chuyển cột đá, Hạ Trĩ ra hiệu cho Thẩm Thời Kiêu cùng rời khỏi đây. Hai người ngồi trên một chiếc ghế ở phía xa rồi cùng nhau suy nghĩ về chuyện cột đá và bàn cờ.
Trịnh Hi ở phía bên kia dường như đã có manh mối. Lúc y xê dịch cột đá màu đỏ, có một chấn động rất nhỏ truyền đến từ phía dưới, như đã mở ra cái gì đó.
Trịnh Hi rất hào hứng, kéo Lương Tư Việt chạy vào trong lâu đài, y muốn lên chỗ cao nhất để quan sát vị trí của những cột đá có thể di chuyển, rồi từ đó tìm ra quy luật của nó.
Lương Tư Việt cũng hứng thú như thế, anh gật đầu thuận theo, rời đi cùng y.
Hạ Trĩ bắn ra một ánh mắt tham tiền: “Anh nói xem báu vật bí mật là cái gì nhỉ? Có khi nào là kho báu quý hiếm không?”
Thẩm Thời Kiêu không định đả kích cậu, nói: “Có thể.”
Ai lại đi giấu báu vật quý hiếm dưới cột đá chứ.
Hạ Trĩ: “Báu vật quý hiếm cộng với một buổi tối xa hoa ở lâu đài! Anh yên tâm, để anh có thể trải qua một ngày tuyệt vời nhất, em sẽ cố gắng hết sức.”
「Phụt, tạo phản à Trĩ Trĩ? Có cảm giác Trĩ Trĩ mới là chồng.」
「Sếp Thẩm hóa thân thành chồng yêu bé, bé nhỏ?」
Trên bãi cỏ giờ chỉ còn lại hai người bọn họ. Hạ Trĩ đi nhanh đến trước cột đá có thể di chuyển, cậu ngồi xổm xuống, quan sát một cách cẩn thận.
Lúc này, Thẩm Thời Kiêu liếc mắt nhìn tổ đạo diễn ở phía sau một cái, sau đó hắn đi đến, cúi đầu nói gì đó với bọn họ.
Đạo diễn thoạt nhìn hơi kinh ngạc, kế đến lại thoáng bối rối.
Vài phút sau, lúc Lương Tư Việt và Trịnh Hi trở về thì hầu hết các khách mời đều đi theo phía sau họ.
Ban nãy, lúc nhóm Trâu Thành, Tần Nghiệp đang nhìn chằm chằm vào một bức tranh và phân tích nó, thì bỗng nghe thấy tiếng thảo luận tràn đầy hăng hái của Trịnh Hi và Lương Tư Việt.
Tần Nghiệp làm động tác “suỵt”. Sau khi nghe Trịnh Hi nói xong, họ chợt bừng tỉnh.
Tìm nửa ngày rồi, hóa ra báu vật của nữ hoàng nằm ở phía ngoài lâu đài à?
Vì vậy, một đám người hùng hổ đến trước cột đá, chậm rãi chờ đợi hành động tiếp theo của Trịnh Hi.
Trịnh Hi: “Chúng tôi đã đoán ra được chỗ cất giấu báu vật. Mọi người có thể xem, nhưng không được giành với chúng tôi.”
Hứa Vân thẳng thắn: “Yên tâm, chúng tôi không có đê tiện như vậy.”
Lời này ngược lại làm cho Trịnh Hi có chút xấu hổ, y giải thích: “Nói giỡn thôi, chị Vân đừng để ý.”
「Ui, Tiểu Hi chỉ đang nói giỡn thôi, Hứa Vân làm đến mức vậy à?」
「Hứa Vân làm sao vậy? Nếu đều là nói giỡn, vậy thì tại sao lại không được nói giỡn với Hứa Vân?」
「Fans Trịnh Hi câm mồm lại được không? Người ở đây nói gì thì cũng là tiền bối của cậu ta, mà giọng điệu ban nãy của cậu ta quả thật không được tốt lắm ok?」
「Được rồi được rồi, ngồi chờ Tiểu Hi tìm ra lời giải, giải thưởng lớn đêm nay xem ra đã nằm trong tay Trịnh Hi rồi.」
Vì để giảm bớt xấu hổ, Lương Tư Việt nói với Trịnh Hi: “Được rồi, chúng ta làm theo kế hoạch ban nãy đi.”
Trịnh Hi gật đầu rồi cùng anh ta dời cột đá. Trong quá trình đó, Lương Tư Việt liếc nhìn Hạ Trĩ ở cách đó không xa. Chỉ có một mình cậu, không thấy Thẩm Thời Kiêu đâu cả.
Thật ra Hạ Trĩ cũng vừa phát hiện Thẩm Thời Kiêu không ở đây. Lúc dò hỏi đạo diễn, cậu mới biết được, thì ra Thẩm Thời Kiêu tạm thời có việc gấp nên buộc phải đi gọi điện thoại.
Các cột đá lần lượt run lên. Các khách mời ở đây dường như đều bị cột đá hấp dẫn, tất cả đều chờ đợi báu vật xuất hiện.
Trên màn đạn, fans Trịnh Hi vẫn luôn PR Trịnh Hi thông minh, nhạy bén.
Fans Hạ Trĩ chỉ mới nói một câu rằng thật ra Hạ Trĩ nhà bọn họ cũng phát hiện bí mật về cờ đam của những cột đá, thì lập tức bị fans Trịnh Hi đánh từ nhiều phía, nói Hạ Trĩ chỉ đoán được thôi chứ không biết các bước giải quyết ván cờ.
Hạ Trĩ không đến gần, cậu chỉ duy trì phạm vi nhìn rồi quan sát những cột đá đó.
Bỗng nhiên, vầng sáng linh cảm chợt hiện ra, cậu dường như đã biết được đáp án.
Xem ra ban nãy cậu đã nghĩ sai rồi.
Bên kia, Trịnh Hi và Lương Tư Việt dường như đăng gặp khó khăn. Trong kế hoạch của bọn họ, có một cột đá vốn phải di chuyển, nhưng bất kể bọn họ xê dịch thế nào, thì nó vẫn đứng vững, không hề động đậy.
Trịnh Hi gấp đến độ cả người đều là mồ hôi.
Rõ ràng là kế hoạch đã được tạo ra cực kì trôi chảy, thế nhưng khi thật sự di chuyển cột đá, y mới phát hiện, mỗi cột đá đều có quỹ đạo riêng của nó, không phải y muốn di chuyển thế nào là di chuyển thế nấy.
Trò chơi lần này y nhất định phải giành được hạng nhất, y muốn chứng minh trí tuệ và năng lực của mình cho Lương Tư Việt thấy.
Màn đêm dần buông xuống, đạo diễn nhắc nhở mọi người có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.
Phòng phát sóng trực tiếp vẫn chưa đóng, người xem trực tuyến ngày càng nhiều, dường như mọi người đều đang thảo luận về bí mật cờ đam của những cột đá.
Trong lúc đó, Hứa Vân định đến di chuyển cột đá thì bị Trịnh Hi phát hiện rồi ngăn lại. Y lấy lý do rằng bọn họ sẽ hoàn thành ngay thôi, nếu Hứa Vân liều lĩnh xê dịch cột đá thì sẽ làm xáo trộn bàn cờ.
Hứa Vân á khẩu, cô đành theo chồng rời khỏi đó.
Lúc này, Thẩm Thời Kiêu đã trở lại trước cột đá.
Hạ Trĩ hỏi hắn: “Có việc gì gấp hả? Xử lý xong rồi ạ?”
Thẩm Thời Kiêu: “Ừm, không phải chuyện gì lớn, anh xử lý rồi.”
Hai người sóng vai ngồi trên ghế, Hạ Trĩ khẽ dựa vào hắn, nói: “Hình như em biết phải làm thế nào để giải được câu đố rồi.”
Thẩm Thời Kiêu: “Đi thử nhé?”
Sau khi nghỉ giải lao, quá trình ghi hình bắt đầu.
Sau khi Trịnh Hi thất bại thêm lần nữa, Hạ Trĩ lập tức giơ tay phải lên: “Có thể để tôi thử được không?”
Trịnh Hi có phần không bằng lòng, “Nếu cậu dùng cách thức giống chúng tôi, tôi đề nghị cậu không cần tốn công đâu.”
「Đm! Tao muốn chửi người.」
「Gì mà đùa thôi, mày làm bố phải cười đấy.」
「Thật sự định xem chỗ này là nhà cậu ta à? Đây là chương trình ghi hình, người này sao lại vừa xấc xược vừa ích kỉ như thế?」
Lương Tư Việt dừng lại: “Cứ để Trĩ Trĩ thử đi.”
Nghe thấy xưng hô “Trĩ Trĩ” này, ánh mắt của Thẩm Thời Kiêu đột nhiên ánh lên vẻ không vui.
Hạ Trĩ chạy tới bên cạnh cột đá. Cậu không đi lại từ đầu theo kế hoạch của Trịnh Hi thiết kế, mà cậu như đang đùa nghịch theo ý mình, lại như đang tạo thành một hình vẽ nào đó.
Dần dần, hình ảnh được các cột đá ghép thành càng ngày càng rõ ràng. Các khách mời khác cũng vô cùng hứng thú, tất cả đều vây quanh Hạ Trĩ, xem cậu làm việc.
Lúc Hạ Trĩ đẩy cột đá cũng không hấp tấp như Trịnh Hi, cách cậu làm khiến người xem rất thoải mái. Có đôi lúc, Hạ Trĩ còn ngẩng đầu cười khẽ với Thẩm Thời Kiêu.
Tuy Lương Tư Việt đứng giữa hai người, nhưng anh ta có thể cảm nhận được rằng ánh mắt của Hạ Trĩ chưa bao giờ dừng lại trên người anh ta dù chỉ là nửa giây.
Hạ Trĩ cũng gặp vài vấn đề giữa đường, cậu buộc phải đứng ra xa rồi điều chỉnh lại tầm nhìn.
「Hạ Trĩ cũng just so so.」
「Tôi còn tưởng cậu ta có bản lĩnh gì. Theo tôi thấy còn chả bằng manh mối mà Trịnh Hi có.」
「Hạ Trĩ đang nghịch à? Nhìn không ra quy luật gì cả.」
「Chắc là để gây chú ý?」
Hạ Trĩ vuốt ve cột đá, cậu đẩy chúng qua lại giữa hình ảnh mà cậu đã ghép, ánh mắt nghiêm túc và tập trung của cậu sáng rực lên.
Chẳng bao lâu sau, vào lúc cột đá cuối cùng quay trở về vị trí của nó, tất cả các cột đá đều lún xuống đất và được bãi cỏ che lại.
Lúc này, ở trung tâm chợt xuất hiện một bức tượng thật, trên tay bức tượng đang nâng một chiếc hộp màu đen.
Toàn bộ khách mời vừa kinh ngạc vừa vui mừng, mọi người vô cùng ăn ý mà vỗ tay. Hứa Vân và Vương Khanh khen ngợi: “Tiểu Hạ, em giỏi thế? Rốt cuộc cách giải là gì vậy?”
Hạ Trĩ đáp: “Thật ra cờ đam chỉ là một thủ đoạn để làm chúng ta mê muội mà thôi. Mọi người còn nhớ rõ nhiệm vụ của chúng ta không?”
Hứa Vân đáp: “Giúp nữ hoàng Victoria tìm báu vật bị mất?”
Hạ Trĩ: “Đúng vậy, cái em vừa mới ghép chính là đường viền của hình cung điện Buckingham đối diện với pho tượng nữ hoàng.”
「Trĩ Trĩ tuyệt quá!」
「Tui có cảm giác chuyện ghép đường viền cực khó, Trĩ Trĩ vĩnh viễn là thần~」
「Vả mặt chưa? Vậy là cách mà Trịnh Hi xoắn xuýt cả buổi, căn bản chả đúng chút nào.」
「Quá phê! Cái vẻ vừa nãy của Trịnh Hi, tao nhìn phát bực!」
Tại điểm ghi hình, sắc mặt Trịnh Hi có phần lúng túng, nhưng vì máy quay ở ngay bên cạnh nên y chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười chúc mừng Hạ Trĩ.
Hạ Trĩ mở hộp đen ra, cậu phát hiện bên trong có một hộp nhẫn màu trắng vừa xinh xắn vừa tinh xảo.
Báu vật thế mà lại là một chiếc nhẫn?
Đạo diễn tuyên bố: “Chúc mừng Hạ Trĩ đã giành được nhẫn của nữ hoàng.”
Trong tiếng vỗ tay, Hạ Trĩ khẽ giật mình. Sau đó, cậu cầm lấy chiếc nhẫn kim cương dành cho nam rồi liếc mắt nhìn Thẩm Thời Kiêu theo bản năng.
Nhẫn rất đẹp, kim cương rất sáng.
Chỉ là thiếu mất một người đeo nhẫn rồi.
Toàn bộ máy quay phát sóng trực tiếp của ekip chương trình đều hướng về cậu, điều này đồng nghĩa với việc toàn bộ hình ảnh ở cổng phát sóng đều là cậu.
Hạ Trĩ đang ung dung cầm nhẫn thì bỗng nhíu mày, cậu nhỏ giọng nỉ non: “Tay đau quá, em đeo nhẫn không được.”
Lúc mọi người ăn ý nhìn về phía Thẩm Thời Kiêu thì hắn đã đi đến cạnh Hạ Trĩ.
“Anh đeo giúp em.”
Hạ Trĩ ngước đôi mắt cười long lanh lên: “Cảm ơn nhe, anh ơi ~”
“Không cần cảm ơn.” Thẩm Thời Kiêu khép hờ đôi mắt cười, hắn nắm tay Hạ Trĩ, từ tốn đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út của cậu.
Ngước nhìn ánh trăng, Hạ Trĩ giơ nhẫn lên: “Sau khi anh đeo nhẫn giúp em, em thấy tay em tự dưng hết đau ngay tức thì luôn.”
Hứa Vân: “Tiểu Hạ sến quá!”
「A Vĩ đã chết!!」
「Trĩ Trĩ đang làm nũng phải không!」
「Đau tay chỉ là cái cớ, bắt anh iu mang nhẫn mới là mục đích chính.」
「Hôm nay là Trĩ Trĩ vị trà xanh hahaha.」
Buổi ghi hình tối nay chính thức kết thúc, Hạ Trĩ phụ trách dời cột đá về vị trí cũ cùng các nhân viên công tác. Vì lẽ đó, đoạn phỏng vấn cá nhân được Thẩm Thời Kiêu đảm nhận.
Lần phỏng vấn này là do đạo diễn tự nêu câu hỏi: “Xin hỏi sếp Thẩm, nhẫn là do ngài chuẩn bị trước à?”
Thẩm Thời Kiêu: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn mang theo suốt chuyến du lịch này.”
Trên màn đạn, toàn bộ người xem đều ngơ ngác.
「Tình huống gì vậy? Chiếc nhẫn này không phải do ekip chương trình chuẩn bị trước sao?」
「Đúng vậy, chẳng lẽ là sếp Thẩm tạo bất ngờ cho Trĩ Trĩ? Vậy thì vẫn khá khó hiểu, sao mà sếp Thẩm biết chắc Trĩ Trĩ có thể giải được câu đố?」
「Xin phép hỏi một câu võ đoán, không có kịch bản đâu nhỉ?」
Đoán được phản ứng của người xem, đạo diễn giải thích một chút về chuyện đã xảy ra chiều nay.
Thì ra, Thẩm Thời Kiêu đã phát hiện bí mật của cột đá trước Hạ Trĩ một bước, đồng thời hắn cũng đã nói đáp án với tổ đạo diễn. Mục đích của hắn rất đơn giản, hắn chỉ muốn hỏi xem báu vật của nữ hoàng là gì.
Tổ đạo diễn nói với hắn, báu vật là một cái hộp đồ chơi chú hề dùng để chơi khăm. Lúc này, Thẩm Thời Kiêu mới đề xuất rằng nếu Hạ Trĩ giải được bí mật, thì liệu ekip có thể đưa nhẫn cho Hạ Trĩ như một món quà không, vì Hạ Trĩ rất chờ mong vào nó.
Đạo diễn đồng ý, đồng thời cũng bảo các nhân viên chuẩn bị cả hai chiến lược.
May mắn thay, sau khi Thẩm Thời Kiêu lấy nhẫn về, Hạ Trĩ đã đoán ra đáp án.
「Đỉnh đỉnh đỉnh, sếp Thẩm siêu lãng mạn luôn!」
「Shh, bị đút cơm chó rồi.」
Dựa theo quy trình, Thẩm Thời Kiêu còn phải trả lời thêm vài câu hỏi của các cư dân mạng.
Đạo diễn lựa chọn ngẫu nhiên một vài câu thường gặp trong số tất cả các câu hỏi của cư dân mạng.
Đạo diễn: “Sếp Thẩm, ngài biết trà xanh nghĩa là gì không?”
「Đạo diễn hỏi thật đấy à hahaha.」
「Trĩ Trĩ của chúng ta chỉ hơi trà xanh xíu thôi, chỉ trà xanh với mỗi ông xã của em ấy.」
「Sếp Thẩm vừa nhìn đã biết là không hiểu từ này rồi.」
Thẩm Thời Kiêu suy nghĩ: “Đại khái là người thì bề ngoài giả vờ vô tội, nhưng thật ra lại khá mưu mô, giỏi diễn kịch lại giỏi ra vẻ. Kế đến, người đó sẽ dùng những thứ này để giành được tình yêu của mục tiêu?”
「Vãi!! Sếp Thẩm thế mà hiểu thật!」
「Thật hiếm khi thấy một cậu chàng minh mẫn, hiểu rõ về trà xanh như vậy.」
Lúc này, ở phía xa bỗng truyền đến tiếng của Hạ Trĩ.
“Anh ơi ~ tay em lại bắt đầu đau rồi. Anh giúp em được không? Làm chung với em nhe?”
Màn đạn tràn ngập hihi haha.
「Sếp Thẩm! Anh thấy Trĩ Trĩ thế nào?」
「Đội đầu chó hỏi một câu, anh có cảm thấy Trĩ Trĩ trà xanh không?」
Thẩm Thời Kiêu hơi khó hiểu: “Trĩ Trĩ? Em ấy là cục cưng vị trà mật ong của tôi, liên quan gì đến trà xanh?”
━━━━━━
Sếp Thẩm: Trà xanh này! Trà xanh nọ! Trà xanh không phải thứ tốt lành gì!
Mọi người: Trĩ Trĩ thì sao?
Sếp Thẩm: Đó không phải là bé cưng yêu dấu lanh lợi, đáng yêu của tôi à?