Chương 80: Băng huyết
Lưu Bằng sau khi đào tẩu, đã ngụy trang tìm đến hai gã côn đồ, dụ dỗ bọn chúng tham gia phi vụ lần này để trả thù Lăng Sở Dạ, tiền bạc ông ta chả quan tâm.
Khổ nỗi hai tên côn đồ to tướng, thế mà nội tâm lại nhát khấy, muốn ôm Mễ Bối ra khỏi xe giao nộp, đầu hàng bảo toàn mạng sống.
– Tụi mày… tụi mày phản rồi.
Đoàng…
Biết hai gã đó không thể dùng được nữa. Lưu Bằng điên tiết rút súng nã nào một tên cảnh cáo.
– Mày khôn hồn mà ngoan ngoãn lái xe.
– Vâng… vâng, tôi sẽ lái… đừng giết tôi!
Tiếng xô xát, nói chuyện của bọn họ đánh động đến Mễ Bối.
– Ưm…
Cô nửa mê nửa tỉnh, đỡ lấy vầng trán nặng nề ngồi dậy sau cốp xe, còn chưa kịp định thần thì bỗng gương mặt gớm ghiếc, đầy sẹo rỗ của Lưu Bằng phóng đại trong tầm mắt.
– Ưm… ưm, ông… ông…
Ông ta bổ nhào đến, ngồi đè lên bụng Mễ Bối, ra sức bóp lấy xương hàm, muốn nhét thứ gì đó vào miệng cô.
Mễ Bối chống cự kịch liệt, quyết nghiến chặt hàm răng, liền bị Lưu Bằng hung hăng vung mạnh một bạt tai.
Chát!
– Áaa… khụ, khụ…
Cuối cũng Mễ Bối vẫn bị ép nuốt lấy dị vật nhỏ bằng đốt ngón út, cô ôm lấy cổ họng ho khan sặc sụa, mà không thể nôn ra.
Đạt được mục đích, Lưu Bằng cười khà khà, thông qua kính chiếu hậu phát hiện đoàn xe Lăng Sở Dạ đã dần lấp ló, xuất hiện từ phía sau.
– Lái xe!
– Nhưng… nhưng phía trước…
– Đâm thẳng đến cho tao!
Gã côn đồ nhắm mắt nhắm mũi, đổ mồ hôi lạnh, làm theo yêu của Lưu Bằng.
Chiếc xe cũ kĩ được đẩy hết ga, va chạm không ít với các ô tô khác, gây ùng tắc, tạm thời ngắt đuôi được đoàn xe truy lùng.
– Phù…
Tưởng chừng đã trốn thoát, hai người đàn ông thở phào nhẹ nhõm.
Cho tới khi chiếc xe băng qua hầm, chạy đến con đường ven biển.
Thì đột nhiên từ phía sau, một con ngựa chiến phân khối lớn lao vụt lên, lạng lách đánh võng, chặn trước đầu xe bọn họ.
Không thể vượt qua, khiến tốc độ cũng giảm dần, chẳng mấy chốc đoàn xe bọc sắt đã dí đến sát mông.
Trước sau đều là đường chết, Lưu Bằng hạ giọng ra lệnh:
– Ngừng ngay sát vách cho tôi!
Chiếc ô tô chầm chậm tấp vào, gã côn đồ sợ hãi, cố thủ trong xe, phó mặc cho số phận an bài.
– Buông… buông tôi ra.
Lưu Bằng thô lỗ nắm tóc lôi Mễ Bối ra bên ngoài. Đứng trước hàng chục họng súng đen ngòm, ông ta chỉ dùng dao găm kề vào làn da trắng nõn, cứa nhẹ một đường, một dòng máu đỏ rỉ ra.
Lăng Sở Dạ cởi bỏ chiếc mũ fullface, anh thở lên từng hơi mạnh mẽ. Trông thấy anh, Mễ Bối như vỡ òa khóc nấc.
– Dạ… Dạ, em đau quá… bụng đau quá đi mất.
Mễ Bối yếu ớt thều thào, bàn tay nhỏ nâng đỡ lấy bụng lớn, vẻ mặt tái nhợt, xanh xao, nhăn nhúm đến cực hạn.
Từ trong bẹn đùi, máu đỏ dọc theo chân chảy dài, ngửi thấy mùi tanh của huyết tươi, Mễ Bối càng thêm hoảng loạng.
– Cứu… cứu lấy con… Sở Dạ mau cứu lấy con của chúng ta.
– Bảo bối em bình tĩnh, anh hứa sẽ không để em và con xảy ra chuyện gì!
Nghe anh khẳng định chắc nịch như vậy, Lưu Bằng nhếch môi đầy khinh thường.
– Có xảy ra chuyện gì hay không! Là do tao quyết định!
– Thả cô ấy ra, ông muốn gì cũng được.
– Muốn gì ư? Tao chính là muốn mày sống đau khổ, dằn vặt suốt đời!
Dứt lời, Lưu Bằng cười phá lên ngất ngưởng, cuộc đời ông ta đã không còn gì để mất, có phải hiến cái mạng này, cũng phải trả thù Lăng Sở Dạ.
– Đi chết đi.
Ông ta nâng cao tay, hạ mũi dao vào bụng Mễ Bối. Nhưng may thay, Mễ Bối vẫn đủ tỉnh táo lách người, tránh được một đòn chí mạng.
– Mày…
Đoàng… đoàng…
Lợi dụng một giây sơ hở của Lưu Bằng, cùng tài ngắm súng thiện xạ của mình, Lăng Sở Dạ nổ hai phát đạn chính xác vào cổ tay và ngực trái của ông ta.
Keng…
– Mày… mày đừng hòng…
Con dao rơi ra, Lưu Bằng chao đảo, Lăng Sở Dạ thừa cơ vồ lên nhưng gã khốn ấy đã dùng chút sức cuối cùng kéo theo Mễ Bối rơi xuống vực.
– Vợ… vợ ơi!
Lăng Sở Dạ sợ hãi đến run lên bần bật, mặc mọi người can ngăn vì dòng nước xiết cuộn trào, anh vẫn quyết dấn thân vào hiểm nguy, lấy đà lao xuống cứu cô.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả ba người đã bị dòng nước nhấn chìm.
Nước biển đục ngầu, mặn chát đánh vào giác mạc đến đau rát, Lăng Sở Dạ vẫn mở to đôi mắt, tìm kiếm tung tích của cô.
Vợ ơi! Em đâu rồi…
Đoàn người trên bờ vì lo lắng cho an nguy của anh và cô mà không ngừng nháo nhào.
– Ngài ấy… ngài ấy ở kia!
Trông thấy Lăng Sở Dạ ôm vợ trồi lên khỏi mặt nước, một vài chiến sĩ xả thân nhảy xuống, hỗ trợ đưa cả hai người vào bờ, kể cả xác chết của ông ta cũng được vớt lên.
– Mễ Bối… Mễ Bối tỉnh lại đi.
Sau một hồi chật vật hô hấp nhân tạo, ép tim thì mi tâm cô gái đã có chuyển động.
– Khụ… khụ.
Nước từ trong phổi trào lên, Lăng Sở Dạ vội vã vật Mễ Bối ngồi dậy, không ngừng vỗ lên tấm lưng, ra sức trấn an.
Đỡ hơn một chút, Mễ Bối liền mếu máo, nhìn anh mà nấc lên tức tưởi.
– Sở Dạ… Sở Dạ, em sợ lắm.
– Không sao, không sao… an toàn rồi, anh xin lỗi, xin lỗi vì để em một mình.
Anh và cô ôm chầm lấy nhau, được chiêm ngưỡng một màn thấm đượm tình cảm, ai ấy đều xúc động, chẳng dám làm phiền.
Thế nhưng, hạnh phúc ấy chưa được bao lâu, mối lo ngại khác lại ập đến.
Mễ Bối quằn quại, tuôn mồ hôi lạnh đầy người, gục trên đầu vai anh.
– Bụng… bụng của em đau quá!
Lăng Sở Dạ cuống cuồng, nhìn vũng máu dưới hạ thân Mễ Bối, nghẹn ngào nói không nên lời.
– Bảo Bối… em làm sao vậy?
– Máu, máu… máu nhiều quá, mau… mau đưa vợ tôi đến bệnh viện… làm ơn.
– Thống đốc nhanh lên!
Đôi chân cứng rắn bấy giờ đã vì sợ hãi mà nhũn cả ra. Lăng Sở Dạ gắng gượng, bế Mễ Bối chạy vào chiếc xe được mở sẵn cửa.
Ngồi trong xe, Lăng Sở Dạ mếu máo khóc to, máu từ hạ thân Mễ Bối đã ướt đẫm đũng quần của anh, vậy mà anh thật vô dụng, chẳng thể làm gì.
– Mễ Bối… Mễ Bối em mở mắt ra đi… đừng ngủ, đừng… anh xin em đấy.
Nghe thấy giọng anh, Mễ Bối không nỡ bỏ cuộc, nhưng cô đau lắm, đau đến muốn chết đi, chỉ có thể cắn vào môi dưới giữ chút tỉnh táo cuối cùng.
Sau năm phút, chiếc xe cũng đã dừng tại cổng bệnh viện. Không đợi băng ca được đẩy ra, Lăng Sở Dạ một mình bế vợ chạy một mạch đến phòng cấp cứu.
Anh đặt Mễ Bối lên giường, hô hoán với các y bác sĩ.
– Cứu vợ tôi! Cứu lấy vợ tôi với… hức.
– Dạ, Dạ… cứu lấy con… dù có chuyện gì, anh nhất định phải chọn lấy đứa bé… nếu không… dù sống em cũng sẽ hận anh.
Lăng Sở Dạ lắc đầu, hốc mắt đục ngầu. Anh không thể! Thực sự không thể làm như vậy.
Mễ Bối là ánh sáng, là cả thế giới với anh. Mất đi cô, anh làm sao sống nỗi.
– Cứu cả mẹ và con, họ mà xảy ra chuyện xấu, mấy người cũng đừng hòng yên ổn.
– Chúng… chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Áp lực đè nặng trên đôi vai của các bác sĩ phụ trách. Lăng Sở Dạ bị mời ra bên ngoài, cánh cửa phòng khép chặt, anh đứng ngồi không yên.
Mười phút sau, vẫn không lấy một động tĩnh. Angel và Chu Tiết vừa hay tin, đã vội chạy sang cùng Lăng Sở Dạ.
Anh ngồi cuộn tròn trong hốc, tấm lưng rùng lên từng đợt, lẩm bẩm tự trách bản thân.
Angel cởi bỏ chiếc áo măng tô, khoác lên người anh, vỗ nhẹ lên đầu vai an ủi.
– Đừng quá lo lắng, Mễ Bối phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ bình an.
Thêm hai mươi phút nữa, ánh đèn chợt tắt, y tá trong tay ôm đứa trẻ sơ sinh, bước từng bước nặng nề đến trước Lăng Sở Dạ.
– Là… là một bé gái… rất khỏe mạnh thưa thống đốc.
Lăng Sở Dạ bật dậy, qua loa nhìn con mình, rồi bắt chập lấy vai y tá, chất vấn:
– Vợ của tôi thế nào?
– Phu nhân… phu nhân… hức…
– Cô ấy thế nào?
Lăng Sở Dạ nóng vội, không kiềm được quát to khiến y tá giật nảy mình, nước mắt chảy dài, lắp bắp đáp:
– Xin lỗi, xin lỗi ngài… phu nhân… không qua khỏi… sau khi kiểm tra, bác sĩ phát hiện cô ấy uống thuốc phá thai, lại là loại cực mạnh dẫn đến băng huyết!
– Để đứa bé không bị chết ngợp, chúng tôi chỉ có thể tiến hành mổ bắt thai, đây… hic, đây cũng là yêu cầu của phu nhân.
Rầm…
Từng câu từng chữ từ y tá như một tiếng sét đánh ngang tai Lăng Sở Dạ…
– Không… cô nói dối… nói dối, Mễ Bối sẽ không bỏ tôi!
Anh tức giận, bóp nghẹn cổ y tá, quát tháo. Angel cạnh bên phải tích cực khuyên can.
– Anh bỏ cô ấy ra, sẽ chết người đó!
Ầm!
Lăng Sở Dạ nhẫn tâm vứt y tá vào dãy ghế, mặc Chu Tiết ngăn cản, anh sỗ sàng đạp hỏng cửa phòng, lao vào bên trong.
Các bác sĩ đều nép đi, anh như người mất hồn, đến bên cạnh Mễ Bối.
Nhìn màn hình máy đo nhịp tim chỉ toàn những đường thẳng băng, Lăng Sở Dạ quỳ rạp gối, nắm lấy tay nghẹn ngào.
– Mễ Bối… anh xin lỗi, anh xin lỗi. Làm ơn đi mà, làm ơn…