Chương 76: Hôn lễ
– Bao giờ ngài Lăng về vậy cậu Chu?
Tại nhà của Angel, gian phòng khách đã chật kín người. Những gã tai to, mặt lớn ở Serya tự dưng lại đích thân tìm đến tận đây sau khi hay tin Lăng Sở Dạ vẫn còn sống.
Thế nhưng, kể từ khi cuộc gọi của Chu Tiết kết thúc, đã hơn một giờ trôi qua, Lăng Sở Dạ vẫn chưa trở về, có một vài người trên nét mặt đã lộ rõ vẻ nóng lòng, sốt ruột.
Thấy vậy, Angel bĩu môi, hỏi xoáy:
– Serya bấy giờ đang tệ lắm sao?
Sư đoàn trưởng gật đầu.
– Đông như vậy mà không bầu được một kẻ tài giỏi lên nhậm chức, lại phải sang đây làm phiền cuộc sống của vợ chồng người ta. Thật yếu kém!
Cục trưởng thở dài, đáp:
– Cái này… cô nói rất đúng. Chúng tôi cũng rất ngại, khi phải đến đây tìm gặp ngài Lăng.
– Nhưng sau khi Lưu Bằng ngã ngựa, vị trí ấy không một ai dám ngồi. Một phần là vì dân chúng phản đối, một phần là vì không đủ năng lực lãnh đạo.
– À…
Angel nhún vai, không màng trò chuyện chính trị khô khan với họ nữa. Cô ấy nhổm người, thơm nhẹ vào gò má bạn trai rồi bỏ lên phòng.
– Tạm biệt, em đi ngủ đây.
Bóng dáng Angel vừa khuất sau đoạn cầu thang, bên ngoài đã truyền đến tiếng động cơ xế hộp.
Mọi người đồng loạt đứng lên, ngoảnh về hướng cửa chính với tâm thế háo hức đợi chờ.
Nhưng mãi đến gần mười phút sau, Lăng Sở Dạ và Mễ Bối mới xuất hiện, đôi nam nữ tay trong tay, tung tăng đi vào nhà.
Khoé môi anh hơi sưng, cố áo phong phanh bung mất hai nút, họ liền hiểu ra trong khoảng thời gian ấy, anh và cô hành sự chuyện gì.
Trông thấy người lạ trong nhà, Mễ Bối khép nép ôm lấy bắp tay Lăng Sở Dạ, hỏi:
– Ai vậy anh?
Lăng Sở Dạ nhìn họ mà cười nhạt, anh xoa đầu cô, dịu dàng giải đáp:
– Người quen của anh!
Dứt lời, Lăng Sở Dạ đưa cô đến gần đám đông, anh ngồi vào chiếc ghế cuối cùng còn trống, còn không ngần ngại thể hiện tình cảm, kéo lấy Mễ Bối ngồi lên đùi mình.
Mễ Bối đỏ mặt, xấu hổ. Cô ghé vào tai anh, thì thầm:
– Kì cục quá, hay em lên phòng nha.
Lăng Sở Dạ trực tiếp phớt lờ, tay anh vòng lấy eo cô, thay cho lời hồi đáp.
Ngay sau đó, anh ngoắc tay nhờ vả người giúp việc, hai phút sau một ly nước cam tươi đầy ắp đã đặt ngay trước mặt.
Lăng Sở Dạ cầm lấy, đưa đến cho cô.
– Uống đi.
– Ơ… nhiều thế?
– Uống không hết thì vứt cho anh!
Chẳng biết từ lúc nào, từ một con người cao ngạo, ưa sạch sẽ như Lăng Sở Dạ bất giác vô tri đã trở thành “thùng rác” độc quyền của Mễ Bối.
Chỉ cần là đồ ăn mà Mễ Bối dùng thừa, Lăng Sở Dạ sẽ không ngần ngại mà ăn hết thảy.
Thậm chí nhiều lúc ở ngoài đường, không tìm thấy sọt rác công cộng, Mễ Bối cũng vứt vỏ kẹo vào túi quần của anh.
Quan tâm, săn sóc cho vợ nhỏ chu toàn, Lăng Sở Dạ mới hướng ánh nhìn về đoàn người, hắn giọng:
– Chào! Mọi người đợi có lâu không?
– Không… không lâu, chúng tôi cũng vừa mới đến đây ít phút mà thôi.
Ít phút?
Nấp phía sau lưng Mễ Bối, Lăng Sở Dạ thầm nhếch môi phì cười, bình ổn thì vờ hỏi:
– Mọi người lặn lội đường sá xa xôi đến đây tìm tôi có việc gì sao?
Bầu không khí trở nên căng thẳng, im ắn đến lạ thường. Lăng Sở Dạ tỉ mỉ quan sát nét mặt của từng người.
Họ bắt đầu nhướng chân mày, liếc mắt, đá lông nheo hòng đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Cuối cùng vẫn là vị cục trưởng mở lời.
– Chúng tôi và toàn dân đất nước Serya mong ngài Lăng trở về, một lần nữa tiếp quản vị trí thống đốc.
Lăng Sở Dạ tiếp tục giả nai, lại vờ hỏi:
– Lưu Bằng đâu rồi? Không phải ông ta đang làm rất tốt sao?
Cục trưởng xấu hổ, khó xử đến lắp bắp:
– Lưu Bằng… phạm tội tày trời, e rằng cả phần đời còn lại sẽ phải sống trong ngục tù vì những tội lỗi mà ông ta đã gây ra.
– Ngài Lăng… có thể không?
Lăng Sở Dạ thở dài, xoa xoa lòng bàn tay của vợ. Anh bỗng trầm ngâm, giữ im lặng một lúc lâu vẫn không hồi đáp. Làm ai nấy cũng đứng ngồi không yên.
Biết chồng vì mình mà trở nên do dự, lấp lửng như thế. Mễ Bối nắm chặt lấy tay anh, như muốn tiếp thêm cho anh niềm tin và sức mạnh.
– Ay da! Em tự dưng lại thích làm phu nhân thống đốc. Anh xem mà quyết định, không là em giận đó nha!
Lăng Sở Dạ để lộ nụ cười khổ tâm, Mễ Bối không phải đòi hỏi, mà là hiểu chuyện.
Cô càng hiểu chuyện, anh càng thương cô gái nhỏ này nhiều hơn.
Anh đương nhiên không muốn vợ phải như vậy. Nhưng trọng trách trên đôi vai anh là quá lớn, anh không thể nhắm mắt, bỏ mặt hàng triệu nhân dân để lui về tận hưởng cuộc sống yên bình, vô lo vô nghĩ như hiện tại.
Anh mong đây sẽ là lần cuối, lần cuối để Mễ Bối phải chịu thiệt thòi. Sau này, anh nhất định sẽ bù đắp, cho cô nhiều hơn những gì mình có được.
Đã không còn phải đứng giữa bờ vực chọn lựa, Lăng Sở Dạ tươi tắn hẳn lên.
Anh vuốt ve mái tóc mềm mại, ngay trước nơi đông người, sáp đến chụt nhẹ vào môi Mễ Bối. Rồi quay sang cho đoàn người câu trả lời.
– Được rồi! Vì vợ tôi thích, nên tôi đồng ý trở về.
Gánh nặng trong lòng như được trút bỏ, họ không giấu nổi cảm xúc lâng lâng, vui mừng. Dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Mễ Bối, xem cô gái trước mặt như một vị cứu tinh.
– Cảm ơn, cảm ơn cô… à không, phải là cảm ơn Lăng phu nhân mới đúng.
Cách xưng hô lạ lẫm này, Mễ Bối có chút không thuận tai. Cảm giác như bản thân già đi rất nhiều.
Nhưng trách họ sao được, có lẽ nghe nhiều rồi cũng sẽ quen, sẽ sớm chấp nhận được thôi.
[…]
Đầu tháng sau.
Thời gian cấp bách, nên Lăng Sở Dạ và Mễ Bối vẫn chưa về nước. Mà ở lại hoàn thành buổi lễ kết hôn ở Baris.
Hiện tại cũng chỉ còn hơn nửa tiếng đồng hồ nữa là đến giờ lành.
Váy cưới đã được Mễ Bối khoác lên người, vì mang thai nên Mễ Bối chỉ trang điểm nhẹ, kẻ một chút ở đuôi mắt và đánh son môi.
Mái tóc không quá dài của Mễ Bối được nhà tạo mẫu búi thấp, để rơi vài cọng uốn xoăn, đính thêm kẹp nơ lấp lánh, tạo độ lả lơi và không quá đơn điệu.
Ngồi trong phòng chờ, Mễ Bối không giấu nổi cảm xúc phấn khởi, bồi hồi trong lòng.
Cứ thỉnh thoảng, cô sẽ lại ngó ra khung cửa sổ, ngắm nhìn cánh đồng hoa và chờ đợi bóng dáng ai đó xuất hiện.
Cạch.
Bỗng nhiên tiếng mở cửa vọng lên, ngỡ đâu là Angel nên Mễ Bối không đề phòng, cho đến khi người ấy đến gần thì Mễ Bối sững sờ đến nín thở, không dám tin.
– Gia… Gia Khiêm?
– Đừng gọi anh bằng cái tên quê mùa ấy nữa.
– Thế em nên gọi anh là gì?
– Quân Ca! Nghe cực kì gần gũi.
Anh ta bỗng cau mày, tỏ rõ thái độ chán ghét khi nghe nhắc đến cái tên Gia Khiêm, mặc dù cái tên này đã theo anh tận mười mấy năm trời.
Nhưng vì không muốn dính dáng đến người cha tệ bạc lúc trước, nên từ khi rời đi Gia Khiêm đã thay tên đổi họ thành Đặng Lưu Quân.
Vốn dĩ Lưu Quân định ở ẩn thêm một thời gian nữa, thế mà khi hay tin Mễ Bối tổ chức hôn lễ, liền không kiềm được mà mò đường tìm đến tham dự.
– Quân Ca, Quân Ca… em nhớ rồi!
Mễ Bối cúi đầu gật gù, trở về ghế sofa. Khi ngẩn lên thì vô tình bắt gặp ánh mắt Lưu Quân nhìn mình chằm chằm.
– Bối Bối… em mang thai rồi sao?
Mễ Bối xoa lấy phần bụng ẩn dưới lớp vải, cười tươi đáp:
– À vâng… cũng gần ba tháng rồi ạ!
Cảm xúc của Lưu Quân chợt trở nên phức tạp. Có chút nuối tiếc, có chút vui!
Anh cụp mi mắt, che giấu lòng mình. Cuối cùng thì trút ra tất cả bằng một hơi thở dài.
– Hôm nay em đẹp lắm… em gái nhất định phải hạnh phúc nhé.
– Đương nhiên rồi ạ! Anh ấy tốt với em lắm.
Mễ Bối vừa dứt lời, phía ngoài kia đã truyền đến tiếng hò reo nghênh đón.
Đoán không lầm thì Lăng Sở Dạ đã đánh xe đến rước dâu. Lưu Quân sợ hai người họ nảy sinh hiểu lầm.
– Anh đến đó trước nhé!
Nên nhân lúc Lăng Sở Dạ chưa lên đến nơi, Lưu Quân vội vàng chào tạm biệt rồi rời đi.
Chưa đầy năm phút, Lăng Sở Dạ đã xuất hiện.
Diện trên người bộ vest lịch lãm, ra dáng quý ông, nhưng lại như đứa con nít, sà ngay vào lòng vợ yêu mà nũng nịu.
– Vợ ơi! Vợ à… vợ đợi anh có lâu không? Anh đến rước cả trâu lẫn nghé về nhà nè!
Mễ Bối phát vào bả vai anh, giọng điệu có chút hờn dỗi.
– Anh mới là trâu!
– Được rồi, anh là trâu! Bảo bối à, chúng ta đi thôi.
Nói rồi, không để Mễ Bối phản ứng. Cơ thể cô đã rời khỏi mặt đất, nằm gọn trong vòng tay của người đàn ông.
Ra đến chiếc mui trần đậu sẵn ngoài sân. Lăng Sở Dạ cẩn trọng đặt Mễ Bối ngồi vào ghế phụ, còn chu đáo, nhiệt tình chính váy giúp cô. Sau đó mới lên xe, tự mình lái ra bãi biển.