Chương 75: Cầu hôn
Một tuần sau.
– Ưm… Lăng Sở Dạ ôm em… ôm em một miếng.
Hiện tại, Mễ Bối không còn ở biệt thự của Angel mà đang cùng chồng đi nghỉ dưỡng tại một căn villa cạnh bãi biển.
Đêm tối bảy giờ, Mễ Bối lim dim nằm trên giường, tay chân quơ quào tìm kiếm bóng dáng của người đàn ông ấy. Nhưng mãi chẳng thấy anh đáp lại.
Bất quá, Mễ Bối mơ màng ngồi dậy. Mở to đôi mắt tinh anh nhìn xung quanh căn phòng mới phát hiện rằng Lăng Sở Dạ không ở đây.
Cô bước xuống giường, muốn đi tìm anh. Nhưng lòng bàn chân vừa tiếp xúc với mặt sàn, đã truyền đến cảm giác khác lạ.
– Hoa hồng?
Mễ Bối sững sờ khi trông thấy những cánh hoa hồng trải dài khắp sàn nhà, tạo thành một đường mòn rực đỏ ra đến ngoài cửa phòng.
Lòng ngực liền trở nên bấng loạng, trái tim nhỏ bé đập lên thình thịch, cảm xúc lâng lâng, hồi hộp, khó có thể diễn tả.
Mễ Bối nhẹ nhàng dẫm lên những cánh hoa, lướt từng bước chân thước tha, bay bổng như sẽ sợ làm đau chúng.
Cứ mỗi năm bước chân, Mễ Bối lại nhìn thấy và nhặt được một nhành tulip đen quyến rũ, màu đen của hoa tulip tượng trưng cho sự vĩnh cửu, trường tồn bất diệt trong tình yêu đôi lứa.
Khẳng định hình bóng của Mễ Bối luôn hiện diện trong trái tim của Lăng Sở Dạ, anh yêu cô, yêu đến cháy bỏng, điên dại mãi mãi bám lấy không rời.
Cho đến khi Mễ Bối đã ra đến cửa lớn, hoa tulip nhặt được đã đủ gom thành một bó to. Thế nhưng con đường ấy vẫn chưa thấy đích đến, dường như là trải dài ra đến tận bờ biển xa xa.
Mễ Bối chân trần đạp cát lạnh, ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, gió biển mặn mà thỉnh thoảng thổi ngang khiến cô gái nhỏ bất giác rùng mình, cô ngậm đắng nuốt cay bước hết con đường ngọt ngào ấy.
Dừng chân trước mũi biển, sóng biển đìu hiu, dịu dàng vỗ về vào mũi chân Mễ Bối. Kì lạ là xung quanh vẫn không lấy một bóng người.
– Lăng Sở Dạ, anh ra đây đi… đùa không vui một chút nào.
Sợ hãi, thất vọng Mễ Bối mếu môi, kiềm nén nước mắt. Cô gọi anh, nhưng đáp lại chỉ có tiếng anh ách của nước biển.
Mang thai khiến tâm trạng Mễ Bối nhạy cảm, dễ tủi vô cùng. Thời khắc Mễ Bối sắp vỡ òa khóc lớn thì màu trời u tối bỗng rực sáng.
Trên khoảng không trung xuất hiện vô số vật thể lạ, chúng cùng nhau tạo dựng lên hình cực kì sinh động và bắt mắt.
Đầu tiên là hộp nhẫn, thứ hai là cảnh cầu hôn lãng mạn, và cuối cùng kết thúc bằng dòng chữ “Tiểu Mễ Bối! Anh yêu em.”
Cô thích thú, say mê ngắm nhìn, hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi xung quanh, cho tới khi bã vai bị ai đó vỗ nhẹ Mễ Bối mới sực giật mình ngoảnh lại.
Mễ Bối trợn mắt, che miệng bất ngờ khi Lăng Sở Dạ đã xuất hiện, anh đứng đối diện với cô.
Trong lòng anh ôm chặt một bó hoa đặt biệt làm từ hàng trăm quả dâu tây tươi rói, được chọn lựa kĩ càng. Giữa hai quả dâu ở trung tâm, kẹp một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, óng ả dưới ánh đèn.
Lăng Sở Dạ thận trọng rút lấy, sẵn lòng khụy gối trước Mễ Bối, hốc mắt anh ửng hồng, giọng anh nghẹn ngào, run run thấy rõ.
– Mễ Bối! Từng phút, từng giây được ở bên cạnh em, anh đều rất trân trọng.
– Em đã vì anh mà chịu khổ rất nhiều, cảm ơn em… cảm ơn em đã xuất hiện vào ngày hôm ấy, cảm ơn em đã tô điểm cho cuộc đợi vô vị của anh.
– Tuy chúng ta đã là vợ chồng, nhưng vợ anh vẫn chưa được khoác lên người bộ váy cưới, chưa được bước vào lễ đường long trọng.
– Anh nợ em… nhưng anh mong bây giờ không phải là quá muộn để trả. Vợ ơi! Lấy anh nhé.
Mễ Bối cảm động, cả gương mặt đỏ bừng, cười thật tươi trong nước mắt.
Không để Lăng Sở Dạ đợi lâu, Mễ Bối cướp bó hoa, rút lấy một quả dâu nhai ngấu nghiến trong miệng, lém lỉnh đáp:
– Em có thể từ chối sao?
– Đương nhiên là không rồi!
– Vậy anh còn chờ gì nữa! Mau đeo nhẫn cho em đi.
– Được, được.
Có được sự chấp thuận từ vợ. Lăng Sở Dạ cười tươi như hoa, anh gấp gáp trao chiếc nhẫn vào ngón áp út của Mễ Bối. Còn trịnh trọng thơm nhẹ lên mu bàn tay.
– Hôn đi! Hôn đi!
Xung quanh bất ngờ trở nên đông đúc, tiếng hò reo cổ vũ ngày một nhiều. Cả mẹ Sam cũng góp mặt trong đám đông, vỗ tay ăn mừng, ôm lấy Angel mà rơi nước mắt.
Đôi nam nữ tình tứ, ngại ngùng mà nhìn nhau. Giây sau Mễ Bối là người chủ động, cô ngẩn đầu, kiễng gót chân, rụt rè cắn nhẹ vào môi anh.
Lăng Sở Dạ rất nhanh đã bắt nhịp, anh ôm chặt lấy eo, cúi người giúp vợ đỡ mỏi, bốn cánh môi hòa quyện, trong khoang miệng nồng nàn hơi thở của đối phương.
Càng hôn, Lăng Sở Dạ càng nồng nhiệt, anh cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho mà trêu đùa, khoáy đảo, nuốt tất cả dư vị về cô.
Cho đến khi Mễ Bối không chịu được nữa, cô âm thầm véo nhẹ vào hông thì Lăng Sở Dạ mới chịu buông tha.
Tách ra rồi, Mễ Bối vểnh môi giận dỗi, đôi má phúng phính bị Lăng Sở Dạ bẹo lấy trêu đùa, vò vẫm trong lòng bàn tay.
– Tạm tha cho em! Về nhà anh hôn nát cái miệng nhỏ này. ngôn tình ngược
[…]
Ba ngày sau.
Cầu hôn đã thành, Lăng Sở Dạ và Mễ Bối cũng đã chọn được ngày cử hành hôn lễ vào đầu tháng sau. Nếu tính ra, thì chỉ còn một tuần nữa mà thôi.
Cho nên trong khoảng thời gian này họ cực kỳ bận bịu, để chuẩn bị cho lễ cưới sắp đến.
Hiện tại, anh và cô đang có mặt tại cửa hàng váy cưới nổi tiếng, đắt đỏ nhất trong thành phố.
Sau khi xem qua bộ sưu tập của tiệm, được nhân viên tận tâm giới thiệu, tư vấn thì Mễ Bối đã chọn ra một mẫu váy cưới mang kiểu dáng công chúa.
Với phần chân váy được may thủ công hàng trăm lớp, chất vải lụa cao cấp giúp tạo được độ mềm mại, bồng bềnh và bung xòe tự nhiên.
Chất vải nhẹ tênh, thuận tiện cho việc di chuyển, không gây cảm giác nặng nề cho cô dâu.
Đứng trước tấm gương lớn, Mễ Bối hớn hở, miệng cười đến không thể khép lại, cứ đứng ỏng ẹo, ngắm nghía vẻ đẹp của chính mình.
– Lăng Sở Dạ! Anh thấy em thế nào?
Đây là câu hỏi mà anh nhận được nhiều nhất, chỉ trong mười phút Mễ Bối đã lặp đi lặp lại tới tận năm lần.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh, tươi tắn của vợ nhỏ, ánh mắt anh hiện hữu mười phần cưng chiều, nồng ái.
Anh rời ghế sofa bước đến bên Mễ Bối, từ phía sau ôm lấy cô, cất lên giọng điệu sủng nịch:
– Đẹp, đẹp, đẹp, đẹp… vợ anh đẹp nhất! Anh chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp như vợ anh.
Mễ Bối chậm chạp quay người, chạm nhẹ lên môi Lăng Sở Dạ, đáp:
– Cái miệng này thật dẻo, anh chỉ giỏi nịn em!
– Anh chỉ nói sự thật mà thôi.
Dứt lời, đôi vợ chồng son quấn quýt, vờn nhau. Lăng Sở Dạ chu môi dảnh troét, muốn cứ như vậy mà mổ vào hai cánh hoa hồng nhuận trước mặt.
Thì điện thoại di động đặt trên bàn của Lăng Sở Dạ bất ngờ đỗ chuông inh ỏi.
Reng… reng… reng…
Vô cớ bị làm phiền, Lăng Sở Dạ nhíu mày bất mãn, anh tặc lưỡi đầy tiếc nuối, buông tha cho Mễ Bối.
Trông thấy Chu Tiết gọi đến, anh bình tĩnh hắn giọng:
– Alo, có việc gì quan trọng không?
“Hàng loạt cán bộ cấp cao của Serya kéo đến đây muốn tìm gặp ngài thương lượng đã đủ quan trọng chưa?”
Nghe Chu Tiết nói vậy, nét mặt anh vẫn lặng im như tờ, một chút biến sắc cũng không có. Đoán được mục đích của họ, Lăng Sở Dạ chỉ cười nhạt, trả lời:
– Chưa, chẳng bằng nụ cười của vợ tôi!
“Ok! Tôi biết vợ ngài là nhất. Nhưng bây giờ ngài tính thế nào? Họ ngồi sofa rồi, ngài có định trở về không?”
Trầm ngâm một lát, Lăng Sở Dạ đánh mắt đến Mễ Bối, nhìn cô nhảy nhót nhí nhảnh, bị mê hoặc bởi hình bóng bản thân trong gương thì bất giác lắc đầu.
– Bảo họ đợi đi! Vợ tôi chưa thỏa mãn!