Chương 72: Bắt gặp
– Mễ Bối! Đồ ăn không ngon sao?
Sáng hôm sau, Angel từ nhà đến bệnh viện, còn chu đáo mang đến cho cô một ít cháo tự làm.
Vì đứa bé nên Mễ Bối vẫn ăn rất đều đặn, không bỏ bữa nhưng cô cứ như người mất hồn. Tay liên tục vớt từng muỗng cháo nóng cho vào miệng, ánh mắt lại trống rỗng, không tập trung, đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cho đến khi giọng nói của Angel vọng lên bên tai, thì Mễ Bối mới sực giật mình.
– Hả? Không… không phải, ý tôi là ngon, ngon lắm.
– Angel… có tin tức nào về Sở Dạ chưa?
Angel sững người, bất động khi Mễ Bối đột ngột hỏi đến. Giây sau thì chầm chậm lắc đầu, cười gượng, đáp:
– Vẫn chưa! Chu Tiết vẫn đang tìm kiếm… cô cứ an tâm.
Dứt lời, Angel lấy cớ vào nhà vệ sinh để trốn tránh.
Ngày hôm qua, khi Chu Tiết trở về sau một ngày mệt mỏi chờ chực ở hiện trường lại báo thêm một tin dữ.
Các khối tường, đất đá đã được dọn sạch hoàn toàn ra khỏi thành phố. Cũng lôi ra được thêm một vài xác chết đã bốc mùi, nhưng Lăng Sở Dạ vẫn không thấy đâu cả.
Angel không dám kể lại chuyện này với Mễ Bối, vì sợ cô sẽ vì thế sụp đổ hoàn toàn.
Bởi Mễ Bối chỉ tốt hơn khi nung nấu hi vọng anh vẫn còn sống mà thôi.
– Mễ Bối! À… ba tôi vừa gọi. Tôi phải sang đó một chuyến, cô ngoan ngoãn ở đây nhé.
– Ở đây bí bách lắm đúng không? Ngày mai tôi sẽ làm thủ tục xuất hiện, đưa cô về nhà.
Mễ Bối gật gù có lệ, sau đó Angel cấp tốc rời đi. Để lại một mình cô ngồi trong căn phòng lạnh lẽo.
Không còn ai, Mễ Bối ngồi thất thần một lúc rất lâu, cô đơn, buồn tủi nhưng đã cạn nước mắt.
Nhìn qua cửa sổ, Mễ Bối trông thấy khuôn viên của bệnh viện, không khí ngoài đấy trong lành hơn rất nhiều, còn có cả ghế đá.
Có lẽ sẽ giúp tâm trạng cô tốt lên một chút. Mễ Bối liền ra khỏi phòng, lủi thủi bước đi.
Mễ Bối không dùng thang máy mà leo thang bộ từ tầng năm.
Vừa đi xuống tầng dưới, Mễ Bối đã chợt khựng lại khi bắt gặp bóng lưng của một cô gái lạ và một cô y tá đang lén lút, không chỉ thế cô còn vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện đầy mờ ám.
– Của cậu đây! Mình trộm mãi mới được đấy.
Cô gái đối diện nhét bao thư dày cộm vào tay y tá, niềm nở đáp:
– Biết rồi, biết rồi, mình đâu để cậu chịu thiệt. Cách dùng thế nào?
– Cho trực tiếp vào đồ ăn, nước uống. Ngày một lần, liên tục trong ba ngày trí nhớ sẽ dần suy giảm. Vào tối ngày thứ tư, cậu cho anh ta uống viên màu đỏ này, sau một giấc ngủ, anh ta sẽ quên sạch toàn bộ cuộc sống trước kia.
– Thần kì vậy sao?
– Tất nhiên rồi! Vì thần kì như vậy nên loại thuốc này đã bị bệnh viện cấm bán. Chỉ sử dụng cho trường hợp đặc biệt mà thôi.
– Vậy cảm ơn nhé!
Dứt lời, y tá vội vã rời đi, tiếp tục công việc của mình.
Cô gái kia giấu nhẹm bọc nhựa màu đen ấy vào túi xách. Sau đó hướng về phía trên này mà đi lên.
Mễ Bối như chột dạ, lúng túng chẳng biết trốn góc nào. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, nhịp tim cô càng ngày càng tăng cao.
Cô hít vào một hơi sâu, lấy lại chút bình tĩnh của cuối cùng còn sót, sau đó hai người cứ thế mà thản nhiên lướt qua mặt nhau.
Phải đợi ra đến tận khuôn viên, Mễ Bối mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Cô chợt nhớ về đoạn kí ức vừa rồi. Trong lòng liền có chút bộn rộn, âu lo.
– Thuốc gây mất trí?
– Có loại thuốc này luôn sao?
– À mà thôi, không phải chuyện của mình.
Nhưng rồi rất nhanh Mễ Bối đã không màng nghĩ nữa. Cô trở về với mục đích chính suýt tí nữa thì lãng quên.
Trong lúc tìm đến ghế đá thì Mễ Bối lại vô tình hay thấy tiếng khóc nấc của trẻ em.
Cô lần mò theo âm thanh mà tìm thấy một đứa bé khoảng năm tuổi ngồi dưới bụi hoa, sợ rằng lại rước phải phiền toái vào người, nên Mễ Bối dự định sẽ âm thầm rời đi gọi thêm bảo vệ.
– Chị xinh đẹp giúp em tìm bà với… huhu, chị em đi đâu mất tiêu rồi.
Nào ngờ vừa quay lưng, phía sau đã truyền đến tiếng gọi nịn nọt, múa mép, có chút không nỡ, Mễ Bối đã quay đầu, thận trọng đến gần.
– Em tên là gì? Sao em lại ngồi ở đây?
Cô bé mếu máo, kể lại:
– Em là Vân Miên. Bà em có việc, đã gởi em cho chị Nhã Huân ở phòng bên trông hộ.
– Chị ấy đưa em xuống dưới này chơi, nhưng khi em quay lại không thấy chị ấy nữa.
Nhìn cô nhóc ấy cũng mặc áo bệnh nhân, Mễ Bối hỏi:
– Thế em có nhớ được phòng bệnh của mình không?
Vân Miên ấy trầm một lát, mới đáp:
– Em chỉ nhớ nó nằm ở tầng bảy…
– Được rồi, chị dẫn em lên đấy tìm người nhé!
– Dạ.
Mễ Bối đứng bên đợi chờ cô bé vén lấy tà áo lau vội những hàng nước mắt giàn giụa.
Sau đó hai người một lớn một nhỏ tay trong tay, chốc lát đã lên đến tầng bảy.
Cũng chẳng còn cách nào khác, Mễ Bối kiên nhẫn gõ cửa từng phòng để gọi người bên trong ra hỏi thăm, mong có người nhận ra Vân Miên.
– Xin lỗi! Có ai không ạ?
Gõ đến căn phòng gần cuối dãy hành lang. Mễ Bối kinh hãi khi người xuất hiện lại là cô gái ban nãy.
Cô ta quan sát Mễ Bối một lượt, đối diện với vẻ ngoài xinh đẹp của Mễ Bối mà bất giác sinh ra ác cảm.
Mi tâm cau nhẹ, kiêu ngạo đáp:
– Cô tìm tôi có việc gì?
Mễ Bối kéo Vân Miên đến trước, chưa kịp nói gì thì cô ta đã trố mắt thốt lên:
– Miên Miên? Chị quên mất. Thật sự xin lỗi em.
Nghe cô ta nói vậy, Mễ Bối cũng dần hiểu ra được vấn đề. Thì ra cô gái này chính là cái người tên Nhã Huân phát ra từ miệng cô bé lúc nãy.
Trước sự thất trách của cô ấy, Mễ Bối không hề tức giận, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi đã giúp được cho Vân Miên.
– Tôi gởi em ấy lại cho cô.
Mễ Bối ấn bả vai, đẩy nhẹ Vân Miên giao cho Nhã Huân. Sau đó liền muốn phủi bỏ mọi trách nhiệm mà chuồn đi.
Thế nhưng, tà áo đã bị Vân Miên nhanh tay nắm chặt. Cô bé rơm rớm nước mắt, như sắp khóc đến nơi.
– Chị đừng bỏ em mà! Cùng em vào trong đợi bà có được không?
– Chị… chị… thôi được rồi!
Mễ Bối do dự, đắn đo nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ. Cô mặc kệ sắc thái không bằng lòng của Nhã Huân, tùy tiện để Vân Miên kéo mình vào bên trong phòng.
Dù gì đây cũng không phải nơi của mình, nên Mễ Bối và nhóc con chỉ khép nép ngồi bên sofa.
Ở góc độ này hoàn toàn không thể nhìn thấy giường bệnh. Vì chính giữa đã bị một vách tường ngăn cách.
Nhã Huân hằn học khép cửa, xem họ như người vô hình, mặt lạnh đến bên bàn, tiếp tục việc quan trọng còn đang dở tay.
Mễ Bối rảnh rỗi, ngồi quan sát. Chỉ thấy Nhã Huân đổ thức ăn ra bát, sau đó quay lưng che chắn, làm chuyện mờ ám.
Ổn thỏa thì đặt tất cả vào khay, cẩn trọng bê qua phía sau vách tường.
Không cần phải trực tiếp chứng kiến, Mễ Bối cũng biết được Nhã Huân đang làm gì.
Chỉ là cô vốn không muốn lo chuyện bao đồng, nên mới giả mù làm ngơ, không vạch trần cô ấy. Cho đến khi…
– Dạ! Anh ăn cháo đi.
Nghe thấy tiếng “Dạ” truyền ra, nơi ngực trái yếu ớt của cô gái như chết lặng, hẫng đi một nhịp rồi lại bất ngờ sống dậy, đập lên rỗn rang.
Cảm xúc ngỗn ngang cực kì, vừa hồi hộp, vừa vui mừng nhưng cũng vừa nâu nấu lo sợ.
Không cầm được lòng, bỏ qua mặt mũi, Mễ Bối gấp gáp chạy vội vào bển để kiểm tra.
– Lăng Sở Dạ! Đúng thật là anh rồi.