Chương 67: Em bé 456 tháng tuổi
- Trang Chủ
- Sau Khi Kết Hôn Thống Đốc Rơi Vào Biển Tình! - Lăng Sở Dạ
- Chương 67: Em bé 456 tháng tuổi
Lăng Sở Dạ nắm lấy tay cô, con ngươi u tối mấy chốc bừng cháy như được ánh sáng của Đảng soi rọi.
Anh gấp gáp, hơi thở có chút không đều. Mặc dù từng câu từng chữ của vợ nhỏ đã mồn một trong màng nhĩ, văng vẳng trong tâm trí, nhưng Lăng Sở Dạ thật sự nghe không rõ!
Có lẽ anh điên thật rồi!
Lăng Sở Dạ run rẩy bao trọn lấy đôi tay Mễ Bối, mà lắp ba lắp bắp hỏi lại:
– Em nhắc lại xem nào… vợ anh… vợ anh mang cái gì?
– Hihi… haha.
Trước sự nhiệt tình, lại có chút ngốc nghếch của Lăng Sở Dạ, Mễ Bối rút tay về, bụm miệng tủm tỉm, phút sau đã không kiềm được mà cười phá lên.
– Em… em đừng cười anh nữa, làm ơn… nhắc lại cho anh nghe đi mà.
Phải đến một lúc lâu sau, khi Lăng Sở Dạ đã quá nóng ruột, liên tục nhắc nhở thì Mễ Bối mới có thể bình ổn lại cảm xúc, cô ho khan một tiếng rồi chậm rãi nói:
– Khụ! Em mang thai rồi! Là con của chúng ta!
– Thật vậy sao?
Vừa nghe thấy, nét mặt chù ụ vì ấm ức của Lăng Sở Dạ đã hớn hở tràn đầy sức sống.
Không giấu cảm xúc, người đàn ông đã sắp bốn mươi ấy nhảy cẩn cả lên, giang rộng vòng tay tung tăng chạy vòng quanh khu vườn như một đứa trẻ, hô hào hét lớn như muốn khoe với cả thế giới.
– Mọi người ơi! Tôi được làm ba rồi!
Cảnh vật, sắc trời trong con mắt anh hôm nay sặc sỡ đến lạ thường.
Thậm chí đến Bạch Hổ đang yên phận ngồi đấy, cũng không thể nào thoát khỏi tầm ngắm của Lăng Sở Dạ.
Kẻ thù hoá bạn thân trong chốc lát, Lăng Sở Dạ nắm lấy hai bàn chân núng nính của Bạch Hổ, không ngại cùng nó chơi lộn cầu vồng, luyên thuyên hát hò.
Grừmm…
Bạch Hổ khó chịu, nó rống lên một tiếng gầm to lấy oai, nhưng một chút sợ hãi, Lăng Sở Dạ cũng không biểu hiện trên gương mặt.
– Hứ!
Anh đanh đá buông tha, tìm kiếm mục tiêu mới, quan sát một lượt vẫn không một bóng người, Lăng Sở Dạ tí tửng đá chân sáo trở về bên vợ yêu.
Trông thấy Mễ Bối đang chuẩn bị bước đi, thì Lăng Sở Dạ đột nhiên lại làm ra vẻ nghiêm trọng, giơ cả bàn tay lên ngăn cản.
– Đứng lại đó! Sao em có thể?
Mễ Bối khó hiểu, cô cau mày hỏi lại:
– Em làm gì?
– Sao em có thể bước đi như vậy được chứ? Sẽ làm con chúng ta tổn thương mất.
Mễ Bối: “…” Gì vậy trời?
Cô nhất thời câm nín, nửa khuôn mặt tối sầm, khoé môi co giật nói không nên lời.
Thầm tự nghĩ người chồng nghiêm túc, luôn lãnh đạm, toát ra khí tức lạnh lùng trước kia của mình biến đi đâu rồi?
Gã đàn ông cà rỡn trước mắt đây không còn là Lăng Sở Dạ nữa!
Thế nhưng, câu hỏi vẫn chưa ra đáp án, thì cả cơ thể của Mễ Bối đã bị Lăng Sở Dạ khẽ nhấc bổng.
Đột ngột mất đi trọng lực, Mễ Bối hốt hoảng, tim như muốn rớt ra ngoài, cô la làng, đánh thùm thụp vào lòng ngực anh.
– Aaa… anh thả em xuống! Em tự đi được.
Vậy mà Lăng Sở Dạ chẳng những không đau, anh ung dung bồng Mễ Bối đến ghế đá, đặt cô ngồi trên đùi, vội vã bắt lấy nắm đấm nhỏ, ánh mắt xót xa.
– Người anh cứng lắm! Tay em đỏ hết rồi này!
Mễ Bối bất hoạt nhìn anh, con ngươi rưng rưng những giọt nước mắt hạnh phúc.
Cảm giác được chồng mình nâng niu từ những điều nhỏ nhặt, nuông chiều hết mực vào thời kì mang thai nhạy cảm là điều mà cô gái nào cũng mong ước.
Cô lặng yên ngắm nghía từng đường nét sắc lẹm của Lăng Sở Dạ, nghĩ đến việc đứa bé sau này được hưởng gen cha, nhất định không phải lo về phần nhan sắc.
Trong vô thức, Mễ Bối muốn chạm vào sóng mũi cao vút trước mặt, thì cả người bỗng rùng lên, sởn gai ốc, bụng dưới truyền đến cảm giác nhồn nhột khó tả.
– Đừng mà…
Mễ Bối muốn cản, nhưng không kịp nữa. Bàn tay hư hỏng, đầy nốt chai sần vì súng đạn của Lăng Sở Dạ đã thành công luồn lách vào bên trong vạt áo. Hiên ngang sờ mó, ma sát với làn da mỏng manh hơn lụa.
Anh đăm đăm nhìn vào vùng tam giác, ngây ngô hỏi:
– Của em nhỏ như vậy? Đến anh cũng khó vừa! Sao em bé có thể chui ra được?
– Anh… anh…
Mễ Bối lúng túng, ngập ngừng. Gò má mới đấy đã ửng đỏ hơn quả cà chua, chẳng thể phân biệt anh đang khen hay chê hoa tâm của cô nữa.
– Cho anh nắn chút!
Dứt lời, không đợi Mễ Bối kịp phản ứng, Lăng Sở Dạ lại một lần nữa giở trò lưu manh.
Những ngón tay linh hoạt, chỉ chừng nửa giây đã di chuyển lên cao, vừa vặn nắm gọn hai bầu ngực căng tròn, mềm mại.
Phát hiện Mễ Bối không mặc áo lót, chỉ dán mỗi hai đầu ti nhỏ, Lăng Sở Dạ híp mắt, không nói lời nào.
Chỉ thế thôi, Mễ Bối đã đủ khiếp sợ, cô lật đật thanh minh.
– Không phải, chỉ hôm nay thôi.
– Vì sao?
Mễ Bối ấp úng, vừa nói vừa quơ quào, dùng ngôn ngữ cơ thể trả lời:
– Nó to… to hơn trước một xíu, áo ngực không vừa nữa. Angel đang mua mới cho em.
Lăng Sở Dạ thả lỏng cơ mặt, nhếch môi cười đầy ẩn ý, hỏi:
– To thật sao?
Mễ Bối mím môi gật đầu, chỉ vào một bên ngực, nói:
– Angel bảo rằng vài tháng nữa ở đây sẽ sinh sữa dành cho em bé.
Nghe vậy, Lăng Sở Dạ bỗng dưng trở mặt, anh nũng nịu, cách một lớp vải, vô liêm sỉ dụi dụi cả khuôn mặt vào khe ngực thơm tho.
– Dành cho em bé? Không dành cho anh sao? Anh cũng là em bé mà!
– Có em bé nào lớn xác như anh không?
– Đâu phải! Chẳng qua là do ngoại hình của anh có chút phát triển! Chứ người ta mới có 456 tháng tuổi à! Em là người lớn, đừng phân biệt đối xử như thế! Phải chia đều!
Mễ Bối: “…” Sao mặt anh dày như bê tông vậy?
Không còn miếng liêm sỉ nào, kệ cho Mễ Bối đã miệt thị ra mặt, vậy mà Lăng Sở Dạ vẫn không chịu rời xa gối mềm, tham lam hít hà mùi hương từ nơi ấy.
– Có người! Anh đừng thế nữa mà.
Trông thấy đội làm vườn sắp đến đây, Mễ Bối hốt hoảng đẩy đầu anh ra, nhưng vô ích.
– Em đồng ý đi!
– Đồng ý mau! Hình như họ gần lắm rồi.
Trước sức ép từ Lăng Sở Dạ, Mễ Bối vì nghĩ cho thanh danh của cả hai, mà chấp thuận với anh.
– Được rồi, được rồi… đến lúc đó hai cha con anh tự mà chia với nhau!
Lúc này, Lăng Sở Dạ mới hài lòng hả dạ. Vừa ngẩn đầu, anh vừa hay bắt gặp đội làm vườn, đối diện với cái lườm chết chóc, lạnh lẽo của Lăng Sở Dạ, họ đã không suy nghĩ mà hấp tấp quay lưng rời đi.
– Ba tiếng nữa, chúng tôi quay lại! Hai vị cứ thoải mái!
Không gian riêng tư được trả về, trong chớp mắt, con ngươi ấy đã thay đổi. Ánh nhìn dịu dàng, tình tứ trao trọn cho mỹ nữ trong lòng.
Lăng Sở Dạ cúi đầu, khẽ cắn vào vành tai nhỏ, giọng nói khàn đặc, lộ ra dục vọng trần trụi:
– Chúng ta tiếp tục nhỉ?
Trái tim bé bỏng của thiếu nữ đập lên thình thịch, môi hé mở, mấp máy thở không ra hơi.
Cảm nhận được nguy hiểm, Mễ Bối muốn leo xuống khỏi đùi anh, thế mà còn chưa kịp nhúc nhích, Lăng Sở Dạ đã vồ đến, nhắm thẳng vào hai mảnh hoa đào, hôn ngấu nghiến.
– Ưm… buông… buông em ra!
Mễ Bối không có đường lui, đôi tay chỉ biết quơ lên loạng xạ, cuối cùng vẫn bị anh một tay nắm lấy trấn giữ.
– Anh hứa chỉ hôn thôi!
Lăng Sở Dạ cuồng nhiệt, mút mát hai mảnh thịt mềm trong miệng.
Như một con ong chúa đói khát, tham lam hút trọn mật ngọt từ loài hoa Mễ Bối.
– Ưm…
Những tiếng nức nở của cô, vừa thất thoát đã bị Lăng Sở Dạ nuốt tất thảy vào bụng.
Cảm nhận được vợ nhỏ đã buông bỏ phòng bị, không còn chống đối, Lăng Sở Dạ thả tự do cho đôi tay ấy, rồi một lần nữa luồn lách vào bên trong vạt áo, chọn lấy một bên ngực, vô tư xoa bóp như đồ của mình.
Cho đến khi Lăng Sở Dạ nở một nụ cười mãn nguyện, quyến luyến tách rời thì tâm trí của cô gái trong lòng đã trở nên mù mịt, muốn tắt thở đến nơi.
Mễ Bối ấm ức, nước mắt ứa ra, trừng lấy Lăng Sở Dạ, ôm ngực hì hục hít thở.
Hô hấp ổn định, Mễ Bối xù lông quặm chặt vào cánh tay của anh cho bỏ tức.
– Đáng ghét! Anh muốn mưu sát mẹ con em à? Có tin em sai Bạch Hổ nhai đầu anh không?
Biết bản thân có hơi quá trớn, khiến Mễ Bối giận rồi, Lăng Sở Dạ chậm rãi lau khô khoé mi ướt át, nhẹ nhàng ghì cô vào lòng.
– Anh xin lỗi, lần sau anh không dám nữa.
– Còn có lần sau?
– Không… không có lần sau!