Chương 44: Xem bọn họ còn không bằng xem tôi đâu
- Trang Chủ
- Sau Khi Chuyển Trường Trùm Trường Theo Đuổi Tui Không Tha - Đào Phổ Điềm
- Chương 44: Xem bọn họ còn không bằng xem tôi đâu
Vào ngày đại hội thể thao bắt đầu, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, trong đại hội thể thao được phép mặc quần áo riêng tư, các cô gái đều mặc quần áo đẹp và tô son môi, trẻ trung và quyến rũ. Hầu như mỗi lần bước vào lớp học, họ sẽ trải qua một tiếng la ó.
Giáo viên các lớp vừa tuyên bố xong những việc cần chú ý bọn họ đều giống như những con khỉ bị phong ấn năm trăm năm, vỗ tay nhảy ra ngoà “ác, ác, ác”.
Cả nhóm tập trung xuống tầng dưới bước vào sân chơi, sau khi nghe hiệu trưởng phát biểu, các bạn tìm chỗ ngồi trong lớp, cả sân chơi nhộn nhịp người qua lại, tất cả các đạo cụ của dự án đã chuẩn bị sẵn sàng và đặt vào vị trí tương ứng.
Trước trận đấu ở đây, còn chưa bắt đầu liền nghe một tiếng “Cách cách”, rất lớn từ loa phóng thanh, sau đó lãnh đạo nói: “”Các học sinh tham gia trận bóng rổ ngày thứ sáu nên đến sân bóng rổ để tập trung tập luyện. Giáo viên thể dục Vương Dụ đang đợi các em ở sân bóng rổ.”
Nghe vậy Cù Mộ “chậc” một tiếng ngồi thẳng thân mình, hắn lén nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đào Yêu, cậu liền đánh lại.
Liên tục lặp lại ba lần, Đào Yêu cánh tay trên eo từ trong quần áo cậu rút ra, trên mặt hơi hơi đỏ lên, tay người này không thành thật chút nào, “Cậu đi nhanh đi, tôi chỉ ở một mình thôi.”
“Dù sao cậu không có hạng mục nào ở chỗ này cũng không có việc gì, xem bọn họ còn không bằng xem tôi đâu.” Cù Mộ xoa xoa tay Đào Yêu: “Đi theo tôi.”
Đào Yêu nghĩ nghĩ, chưa kịp trả lời, đứng gần đó có một bạn nữ Bùi Kiều ngạc nhiên, “Không đúng a, Đào Yêu không phải đã tham gia hạng mục sao?”
Nghe vậy hai người đều là sửng sốt, thứ sáu thống kê báo danh, nhưng hôm đó Đào Yêu lại không đến.
“Nhưng thứ sáu mình lại không đến.” Đào Yêu nhíu mày.
“Vậy thì mình không biết. Mình tưởng mình đã nhìn thấy tên của bạn khi đội trưởng cầm tờ đăng ký quay lại chỗ ngồi của mình. Có lẽ mình đã nhìn nhầm.” Bùi Kiều mỉm cười, “Không được cậu hỏi lớp trưởng một chút, cậu ấy hẳn là có sao lưu.”
Dưới cầu thang mấy nam sinh chào đón Cù Mộ, bảo hắn rời đi. Đào Yêu cũng thấy được, đẩy Cù Mộ,”Đi nhanh đi, lát nữa tôi hỏi sẽ lớp trưởng một chút.”
Cù Mộ còn muốn nói cái gì đó lại bị Đào Yêu cắt ngang, đành phải đi ra sân bóng rổ, ra hiệu cho Gaia trước khi rời đi.
Gaia ra hiệu đồng ý, đi về phía hàng sau, “Sao thế?”
Đào Yêu lắc lắc đầu, “Ngồi xuống trước đi, tôi đi tìm “Ngồi xuống trước đi, mình đi tìm lớp trưởng hỏi một chút.”
Lớp trưởng Lý Liên là người kiểm tra thể thao. Đào Yêu đi thẳng đến địa điểm kiểm tra.
“Đào Yêu, sao cậu lại tới đây?” Lý Liên kinh ngạc nói.
“Lớp trưởng, mình tới đây để hỏi xem những người tham gia cuộc thi lần này có tên mình không?” Đào Yêu nói.
Lý Liên biết thứ sáu Đào Yêu xin nghỉ, một bên cười nói sao có thể có một bên lật xem album, tuy nhiên khi nhìn thấy danh sách hạng mục, hắn sửng sốt, lẩm bẩm: “Sao có thể… “”
“Có không?” Đào Yêu truy vấn.
Lý Liên cau mày gật đầu, nhất định là một tiểu tử bất lương nào đóở hàng sau, đây không phải là quậy sao.
“Đào Yêu cậu xem, mẫu đơn này đã được nộp rồi, mình cũng hết cách, Nếu cậu không muốn tham gia, cậu có thể coi đó là một đóng góp cho lớp chúng ta.” Lý Liên khuyên bảo.
Đào Yêu nhíu mày, “Báo cái hạng mục gì?”
“Hai, hai nghìn mét.” Lý liên lắp bắp một chút, Đào Yêu trông gầy gò và yếu đuối. Tám trăm mét thì được, nhưng hai nghìn mét có lẽ sẽ khiến người ta kiệt sức mất, “Đào Yêu…… Mình, này……”
“Được rồi, mình hiểu.” Đào Yêu gật đầu, cậu không phải vận động viên tồi, nhưng cậu chưa từng thử qua hai ngàn mét, cũng không biết mình có thể hay không kiên trì.
Lý liên nghe vậy vui mừng khôn xiết, nhưng sau đó lại có chút lo lắng, “Bởi vì hầu như tất cả những người tham gia 2.000 mét lần này đều là sinh viên thể thao, giải thưởng chắc chắn sẽ không giành được, cho nên Đào Yêu hãy cố gắng hết sức nhé.”
“Vậy thì mình trực tiếp bỏ quyền chẳng phải là càng tốt hơn sao.” Đào Yêu nhìn về phía Lý liên, “Vậy lớp trưởng có thể điều tra giúp mình báo danh người được không?”
“Cái này chỉ sợ không được, cameras trong phòng học từ lâu đã hư, đến khi tui báo cũng không sửa được.” Lý liên có chút xấu hổ, “Nếu cậu không đoạt giải thì đã nỗ lực rồi, trực tiếp bỏ quyền có thể hay không……”
“Ai da, bạn Đào Yêu không có ý thức tôn vinh tập thể như vậy.” Một giọng nữ vang lên sau lưng hai người, với giọng điệu nhẹ nhàng, ” Nói cho cùng học sinh chuyển trường không phải một lòng cùng lớp chúng ta, nếu tham gia thi cuộc thi không nghĩ đến việc làm thế nào để giành chiến thắng mà muốn bỏ cuộc.”
Đào Yêu hơi cau mày, quay lại và nhìn thấy một cô gái xinh đẹp- Nhìn bạn nữ cùng lớp buộc tóc đuôi ngựa, nhìn quen quen nhưng Đào Yêu lại không nhớ ra là ai.
“Đàm Tình, cậu đang nói cái gì vậy?” Lý liên nhíu mày, người này sao lại thế này, bình thường chưa từng thấy người này hùng hổ doạ người như vậy.
Đàm Tình……
Đào Yêu cô chính là bạn nữ cùng lớp mà cô muốn hỏi Cù Mộ lần trước khi cô yêu cầu hắn rời khỏi chỗ ngồi.
“Cậu chính là bạn cùng lớp bị Cù Mộ bóp cổ.” Đào Yêu tựa như chợt nhận ra điều gì đó.
Nghe vậy Đàm Tình tức giận nhảy dựng lên, nhớ lại lần trước đến hỏi Cù Mộ cô đã đặc biệt xịt nước hoa nhưng không ngờ, lại không ngờ khiến Cù Mộ sặc liền hắt hơi ba phát liên tiếp.
“Lần sau bớt phun nước hoa rồi quay lại hỏi tôi. Nói cho bà biết đề xong tôi lại ch·ết nơi này.”
Chưa nói gì nặng lời nhưng cả lớp lại cười ồ lên, từ đó cô có biệt danh là “Hương Hương”.
Đừng giễu cợt tôi nữa, hãy nghĩ xem làm thế nào cậu có thể chạy được hai nghìn mét đi.” Hương Hương khịt mũi, dậm chân rời khỏi đài kiểm tra.
“Vậy mình quay lại.”Đào Yêu mỉm cười với Lý liên.
“Vậy thì thi đấu…”
“Mình sẽ chạy.”
“Được.”
Trường trung học số 1 đủ biến thái, ít nhất Đào Yêu nghĩ như vậy. Làm sao có trường nào có thể đặt chạy tiếp sức, 800m, 1500m, 2000m và một số các sự kiện chạy cự ly nhỏ trong danh sách được tiến hành trong cùng ngày chứ.
Hai nghìn mét xếp thứ hai.
Mông Đào Yêu vừa chạm vào ghế thì thông báo đã được đưa ra.
Sắc mặt Gaia thay đổi rõ rệt khi nghe đến tên Đào Yêu, giữ chặt người muốn đứng dậy, “Không phải, tại sao tên của ông lại ở đó? Thứ Sáu ông không đến trường mà?
“Hình như có sai sót.” Đào Yêu bình tĩnh trả lời.
“Làm sao có thể có sai lầm như vậy, ngay cả tên của mình đều không nhớ” Gaia có chút lo lắng, đứng dậy tức giận nói: “Tui chạy đi giúp ông, ông lỡ như ngất đi nửa đường, làm sao có thể giải thích với lão đại ca chứ.”
Đào Yêu giữ chặt Gaia đang chuẩn bị rời đi, nhẹ giọng nói: “Tại sao phải giải thích thân thể của mình phải giải thích với Cù Mộ chứ, mình có thể tự mình làm được, không sao cả.”
Gaia không cãi lại Lại chỉ nói mấy chữ: “Vậy ông cứ chạy bình thường là được, cứ chạy đi, 2000m và 5000m đều là học sinh thể thao, không cần nghĩ đến chuyện đoạt giải, nếu cảm thấy không thoải mái thì lập tức dừng lại.”
Đào Yêu gật đầu, trong đầu mang theo nghi hoặc đi về phía đài kiểm tra, sao hai người lại cho rằng cậu rất yếu vậy?
Sau khi nhìn thấy người đi xa, Gaia quay người và nhanh chóng đi đến sân bóng rổ.
Cù Mộ vừa bước vào sân thể dục, bên kia đã nghe thấy tiếng súng nổ, theo sau tiếng súng, các thí sinh lần lượt phóng đi như tên lửa.
Đào Yêu đang chạy trên đường đua bên trong, theo quan sát của cậu, những người chạy cùng cậu đều là vận động viên, họ đều mặc trang phục thể thao, cậu là người duy nhất mặc áo phông trắng và quần jean bình thường, người khác khó có thể không chạy.
“Đậu móa, sao lại có người mặc quần jean chạy hai nghìn mét chứ?”
“Thật dũng cảm quá, đây là ai? Đứng cùng một đám than đen, trắng đến mức tỏa sáng.” “
“Trường học khi nào có cậu hotboy này…… Đậu móa Đậu móa Đậu móa, đỉnh?”
“Thật……. đỉnh?”
Nghe thấy tiếng la hét của một nhóm người xung quanh, Cù Mộ dừng lại, quay đầu chụp được chính xác hình bóng quen thuộc. Đôi chân của cậu bay rất nhanh, vượt qua hẳn chín người.
Đứa ngốc này, Cù Mộ lo lắng suông, cho đến khi kiệt sức ngay cả Superman cũng không thể trụ nổi.
Đào Yêu hô hấp bình thường, nhưng quần jean vướng víu, gió rít bên tai, Đào Yêu không quan tâm đến giải thưởng, ban đầu quả thực có cảm thấy mệt mỏi, nhưng khi cơ thể hoàn toàn thích ứng, liền cảm thấy thoải mái, như thể tất cả những gì cậu muốn vứt bỏ, chán ghét đều bị vắt ra khỏi phần sâu nhất của cơ thể, rồi thành nhỏ giọt mồ hôi, niềm vui bởi vậy mà nảy sinh.
Tốc độ nhanh hơn, mơ hồ vượt qua hai người trước mặt.
“Tui nghi ngờ đôi mắt của mình rồi, chị em ơi, nhéo tui đi!”
“Tui cũng vậy, đây thực sự là một nhóm sinh viên thể thao sao, làm gì vậy chứ?”
Vẻ mặt Lý liên kinh ngạc đứng ở bàn kiểm tra, vội vàng mở ra di động tìm kiếm những lời cổ vũ, tóm được đề tài liền hét lên.
“Đào Yêu cậu thật mạnh mẽ, dũng mãnh như hổ trên sân.”
Giọng nói này trực tiếp nâng cao trái tim nhỏ bé của lớp 2. Không biết ai đã hét lên: “Đào Yêu Đào Yêu!”
“……”
Bùi Kiều tiếp một câu, “Trốn, bỏ trốn mất dạng?”
“Đậu má, nói gì cho hay đi.” Hàng sau chửi rủa, mắt thấy thi đấu sắp kết thúc, các chàng trai ở hàng sau không thể ngồi yên, một đám phấn chấn đứng lên, ủy ban thể thao thậm chí còn dùng tay làm micro nói: “Đào Yêu! bé bự cố lên! Vượt qua cậu ta, vượt qua cậu ta, vượt qua cậu ta nhanh lên!”
Tiếng nói là thật là như hổ, Đào Yêu đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình cũng bị thanh âm này làm cho choáng váng, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy kích động lên, nửa vòng cuối cùng, trước mặt còn có một người, dự đánh giá khoảng cách giữa hai người một chút, Đào Yêu bắt đầu chạy nước rút cuối cùng.
Cù Mộ chạy về đích sớm, lòng bàn tay nôn nóng đều là mồ hôi.
Thành viên ủy ban thể thao đứng ở cuối cầu thang, trái tim nhỏ bé đập thình thịch vì phấn khích, lớp hắn chưa từng giành được giải thưởng trong một cuộc thi thể thao kể từ năm nhất cấp 3. Một số lớp còn đùa rằng lớp hắn không giành được giải thưởng nào, mắt nhìn thằng nhóc thận yếu, mũ dưa* sắp bị tuột khỏi đầu hắn đúng không…
*Kiểu như danh hiệu không giành được giải thưởng nào sắp biến mất á
“Đào Yêu! Dưới chân!” Cù Mộ rống to.
Chiếc gậy tiếp sức không biết từ đâu bay tới đang nhanh chóng lăn về phía sân, mà hiện tại Đào Yêu nhất định sẽ giẫm lên phải.
Cù Mộ rống một tiếng khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy, ngay lúc các học sinh đang nín thở chuẩn bị nhắm mắt lại thì Đào Yêu trực tiếp nhảy tới, chỉ kém một chút dẫn trước.
Đứng thứ hai.
Không đợi ai kịp phản ứng, ủy viên ủy ban thể thao hạng hai “ôi” từ trên bậc thang nhảy xuống, nhắm vào Đào Yêu, lao tới ——
Còn chưa kịp chạy tới, ủy viên ủy ban thể thao bất lực nhìn cục cưng mới của mình bị một người khác ôm vào trong lòng ngực, hắn phanh gấp, dậm chân hưng phấn một lúc, vươn tay tóm lấy bạn cùng lớp Gaia đang đi ngang qua, ôm mặt người đó “Bẹp” một ngụm, sau khi hôn, hắn chạy đi nói chuyện với người đã cười nhạo hắn.
Gaia hoảng sợ ing.
Vận động kịch liệt qua đi trái tim hận không thể nhảy ra khỏi cổ họng Đào Yêu, Cù Mộ đang đi dọc theo sân chơi một cách chậm rãi và đang đỡ người đó.
Vẻ mặt Đào Yêu có chút thống khổ cau mày, hai mắt Cù Mộ tối sầm lại, quỳ xuống kéo quần jean lên, kéo tất xuống, tất biến thành màu đỏ chói mắt.
“Bong gân chân à?”
Đoán biết có thể là gậy tiếp sức vô duyên kia, ánh mắt Cù Mộ lập tức lạnh lùng, cúi xuống bế cậu lên.
“Làm sao vậy?” Cốc Đức kêu lên, chạy tới.
“Bong gân khắp chân rồi.”Cù Mộ nghiêm túc nói: “Tôi đưa cậu ta đến phòng y tế xem trước.”
“Ai da, nghiêm trọng như vậy.” Cốc Đức thúc giục, “Mau đi mau đi.”
Dọc theo đường đi sắc mặt Cù Mộ âm trầm đáng sợ, Đào Yêu có chút thấp thỏm, đứa nhỏ nép vào trong ngực Cù Mộ, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào trán, đôi mắt dịu dàng trông vô cùng đáng thương, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, không đau đâu.”
“Câm miệng.”
Tràcucdualeo