Chương 158 - Trần ai lạc định (Hạ)
Nhan Tích Ninh kỳ thật không gặp Thái hậu được vài lần, lần cuối cùng gặp Thái hậu, vẫn là ở sinh nhật nàng. So sánh với khi đó, Thái hậu đã già hơn rất nhiều. Hiện giờ nàng nghiêng ngã ngồi ở bên cạnh Bình Viễn Đế, không còn uy phong như trước kia khi nàng cự tuyệt gặp bọn họ.
Diệp Lâm Phong chậm rãi đi lên, hai tay ông vòng lại nhìn Bình Viễn Đế từ trên xuống dưới. Bình Viễn Đế ngẩng đầu vừa thấy liền cười nói: “Sao lại dùng gương mặt như vậy? Trẫm vẫn thích nhìn gương mặt trước đây của ngươi.”
Diệp Lâm Phong không nói được một lời, ông xụ mặt đặt mông ngồi ở bên cạnh Cơ Tùng.
Bình Viễn Đế ôn nhu nhìn qua từng gương mặt của ba người trước mặt ông, sau một lúc lâu ông nở nụ cười: “Thật tốt.” Lập tức ông vươn tay với Diệp Lâm Phong: “Tới đi.”
Diệp Lâm Phong nhăn mày lại: “Ngươi có biết ý đồ của ta khi đến đây không?”
Bình Viễn Đế cười nói: “Có thể đoán được đại khái.”
Mặt Diệp Lâm Phong lại càng nhăn hơn: “Ngươi không muốn nói gì ư?”
Bình Viễn Đế buông tay đặt lên trên đầu gối: “Không có gì để nói.”
Cơ Tùng giương ánh mắt nghiên cứu nhìn về phía Bình Viễn Đế, nhưng càng xem càng cảm thấy, y tựa hồ chưa từng hiểu biết về phụ thân mình. Không chỉ Cơ Tùng có loại cảm giác này, ngay cả Nhan Tích Ninh cũng có cảm thụ đồng dạng, Bình Viễn Đế quá phức tạo, ông ở trước mặt mỗi người đều lộ ra một mặt khác nhau.
Diệp Lâm Phong cười lạnh một tiếng: “Ngươi đã không có gì để nói, vậy để ta tới hỏi đi. Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có yêu Hồng Mai hay không?”
Bình Viễn Đế bình tĩnh nói: “Nàng là tình cảm chân thành cả cuộc đời ta.”
Nghe nói như thế, trong lòng Cơ Tùng ngũ vị tạp trần. Nếu là tình cảm chân thành cả cuộc đời, sao lại cam lòng tổn thương nàng? Lại nhẫn tâm để nàng táng thân trong biển lửa như thế?
Diệp Lâm Phong nghe vậy cũng trầm mặc, một lúc lâu sau, thanh âm ông chậm lại một ít: “Sau đó ngươi không hối hận?”
Bình Viễn Đế không nói chuyện, ông lẳng lặng đối mặt cùng Diệp Lâm Phong. Điều này làm cho Diệp Lâm Phong có chút nhụt chí, ông thật sự rất chán ghét điểm này của Cơ Đạc, người này sẽ không để lộ rõ tiếng lòng mình, chỉ thích làm cho người khác đi suy đoán.
Cho đến bây giờ, ông chỉ dựa vào toàn bộ những thứ thu thập được để khâu lại tình hình thực tế của năm đó, muốn cạy được chân tướng từ trong miệng Bình Viễn Đế còn khó hơn lên trời. Cũng đúng, chuyện tới hiện giờ cứ truy cứu đúng sai còn có ý nghĩa gì?
Diệp Lâm Phong than nhẹ một hơi hỏi ra vấn đề kế tiếp: “Ngươi đối với ta, đối với Hồng Mai, đối với người Thần Sách Môn, có tồn tại một tia áy náy?”
Trong mắt Bình Viễn Đế lóe lên một tia đau đớn, ông chuyển tầm mắt nhìn về phía ngoài Kim Loan Điện, ngoài điện mặt trời mới mọc lên từ phương Đông một mảnh an bình. Đang lúc mọi người nghĩ rằng ông sẽ tiếp tục trầm mặc, Bình Viễn Đế mở miệng, kiên định nói: “Giang sơn xã tắc quan trọng nhất.”
Nghe nói như thế, Thái hậu bên cạnh chấn động toàn thân, trong mắt hiện lên ủy khuất cùng sợ hãi, trong đầu không khỏi hiện ra hơn hình ảnh hai mươi năm trước.
Ánh nắng tháng ba chiếu lên trên người khiến người ta lười biếng không dậy nổi, khi đó nàng vẫn là Thuần Quý phi đang nằm trên tháp gấm ngủ trưa cùng ấu tử Cơ Phong. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng thái giám thông truyền: “Thụy Vương gia giá lâm ——”
Từ sau khi trưởng tử Cơ Đạc lập quan liền được phong làm Thụy Thân vương rời cung kiến phủ, nếu đổi thành các Hoàng tử khác, một tháng chỉ tiến cung bái kiến mẫu phi một hai lần, mà Cơ Đạc luôn luôn sẽ đến bái kiến Thuần Quý phi. Điều này đã cho Thuần Quý phi biết bao thể diện, nghe được thái giám thông truyền, nàng đứng dậy ra ngoài nghênh đón: “Con ta tới rồi?”
Thụy Vương gia hành lễ xong liền hỏi: “Hôm nay Phong nhi có mạnh khỏe không?”
Cơ Đạc là một huynh trưởng tốt, chỉ cần hắn vào cung đều sẽ mang theo một ít đồ chơi mới mẻ cho ấu tử. Thuần Quý phi mỉm cười: “Khoẻ, vừa nãy còn nhắc tới ngươi. Lúc này mới vừa ngủ.”
Thụy Vương gia nhẹ giọng nói: “Nhi tử đi xem hắn.” Nói xong hắn sải bước đi tới giường Cơ Phong.
Không trong chốc lát trên giường liền truyền đến tiếng Cơ Phong kêu rên, Thuần Quý phi bối rối chạy đến trước giường, chỉ thấy thất khổng(*) Cơ Phong đổ máu đang giãy giụa thảm thiết trên giường. Thuần Quý phi lập tức rơi lệ, nàng quỳ gối trước giường không biết nên làm sao cho phải, chỉ có thể la lên: “Thái y, thái y!”
(*) thất khổng: Bảy lỗ trên gương mặt, hai mắt, hai tai, hai mũi, miệng.’
Nhưng mà thị nữ thái giám trong viện cũng không thấy bóng dáng, Thuần Quý phi sợ hãi cầm tay Cơ Đạc cầu xin: “Bình Viễn, mau! Cứu Phong nhi!”
Nhưng khi nàng thấy rõ mặt Cơ Đạc, nàng lại hoảng sợ buông lỏng tay.
Mặt Cơ Đạc không chút thay đổi, đôi mắt hắn lạnh lùng cao cao tại thượng nhìn xuống Cơ Phong vẫn đang giãy giụa.
Cơ Phong vùng vẫy trong chốc lát cuối cùng cũng không cử động nữa, Thuần Quý phi hoảng sợ che miệng mình lệ rơi như mưa. Lúc này nàng nghe được thanh âm của Cơ Đạc, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Cơ Đạc bình tĩnh quay đầu: “Mẫu phi, huyết mạch hoàng thất không thể lẫn lộn, không phải tất cả mọi người đều có thể mang họ Cơ.”
“Lần sau sẽ không chỉ như vậy nữa, biết không?”
Rõ ràng Cơ Đạc chỉ dùng ngữ khí bình thường nhất để nói lời này, nhưng lại khiến cho nàng quên bi thương mà trở nên hoảng sợ đủ loại. Trong nháy mắt kia, tóc gáy nàng dựng thẳng, giống như lần đầu tiên nhận thức được đứa con mình.
Bắt đầu từ ngày đó, Thuần Quý phi liền biết một chuyện: trưởng tử của nàng sẽ trở thành hoàng đế Sở Liêu. Lòng dạ như vậy, thủ đoạn như vậy, Hoàng tử khác không theo kịp.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, nàng bắt đầu sợ hãi đứa con của chính mình. Chỉ cần vừa thấy mặt Bình Viễn Đế, nàng sẽ nghĩ đến ngày đó hắn lẳng lặng đứng nhìn bộ dạng giãy giụa của Cơ Phong.
Sau đó Cơ Đạc quả nhiên thành tân hoàng, sửa quốc hiệu thành Bình Viễn, nàng cũng thành nữ nhân tôn quý nhất hậu cung. Nhưng chỉ cần Bình Viễn Đế tới gần nàng, nàng sẽ không tự giác mà sợ hãi. Hoàng đế càng hiếu thuận nàng, nàng càng sợ hãi, chỉ có thể cứng ngắc phối hợp với hắn.
Sợ hãi thoáng lóe qua trong mắt Thái hậu, nhanh đến mức mọi người không kịp nắm bắt.
Lời vừa nói ra, Diệp Lâm Phong không còn muốn nói gì nữa. Ông lấy ra một cái chai màu đỏ từ trong ống tay áo, ông đặt cái chai lên mặt đất đẩy về phía Bình Viễn Đế: “Ở đây có hai viên dược kiến huyết phong hầu, ngươi có thể chọn ăn hoặc là không ăn.”
Bình Viễn Đế nhặt cái chai lên vuốt ve vỏ ngoài bóng loáng: “Có lòng, cám ơn.”
Nghe tiếng cám ơn đó, Diệp Lâm Phong cảm thấy cực kỳ chói tai. Ở trong tưởng tượng của ông, giờ khắc này ông hẳn nên vui vẻ khoái trá, nhưng hiện tại ngực ông lại bị đè nén đến khó chịu, chỉ muốn táo bạo mắng chửi người: “Ngươi thật sự không có gì muốn nói?!”
Bình Viễn Đế nắm cái chai suy nghĩ một lát: “Có.”
Nói xong ông nhìn về phía Cơ Tùng: “Con ta, ngươi đứng lên.”
Cơ Tùng nghe vậy đứng lên từ trên bồ đoàn, Bình Viễn Đế lại híp mắt phân phó nói: “Đi hai vòng cho phụ hoàng nhìn xem.”
Cơ Tùng trầm mặc bước xuống bậc thang, đi hai vòng bên dưới xong, y lại một lần nữa về tới trước mặt Bình Viễn Đế. Bình Viễn Đế vùng vẫy đứng dậy, ông xoay người sờ đầu gối cùng đùi Cơ Tùng, vừa sờ vừa khen: “Chân rắn chắc hơn hữu lực hơn, Dung Xuyên con ta nhất định có thể đi được xa hơn cả phụ hoàng.”
Nhìn mái tóc hoa râm của Bình Viễn Đế, trong lòng Cơ Tùng mềm nhũn cái mũi chua xót. Y không muốn nghiên cứu cũng không muốn tự hỏi, Bình Viễn Đế ngàn sai vạn sai, nhưng đối với y thật sự rất tốt. Làm hoàng tử, có thể được hưởng tình thương của cha như vậy đã là một loại may mắn.
Bình Viễn Đế quả thật già rồi, chỉ là động tác đứng dậy này cũng mệt đến thở hồng hộc. Không trong chốc lát ông lại ngồi lên bồ đoàn trở lại, lúc này đây ông thở hổn hển một hồi lâu mới bình ổn hơn.
Ông ôn hòa nói với Cơ Tùng: “Lần trước có một người trẻ tuổi mang mặt của ngươi vào cung, phụ hoàng nói vài câu với hắn, ở trong này sẽ không công đạo lại từng câu, trở về ngươi nói Tích Ninh giảng lại cho ngươi nghe. Lần này phụ hoàng nói với ngươi vài lời giữa phụ tử chúng ta.”
Nghe nói như thế, Nhan Tích Ninh theo bản năng muốn đứng dậy. Đối thoại giữa hai đế vương, là thứ hắn có thể nghe sao?
Nhưng mà hắn mới vừa động đậy, đã bị Bình Viễn Đế ngăn lại: “Các ngươi cũng có thể nghe một chút, dù sao ngươi và Thanh Trúc là hai người thân nhất trên đời của Dung Xuyên.”
Ánh mắt Diệp Lâm Phong phức tạp, Cơ Đạc thật biết tính toán lòng người, đến lúc này, hắn còn không quên nhắc nhở mình: Ngươi là cữu cữu của Cơ Tùng, ngươi không ở lại trợ giúp Cơ Tùng, y sẽ cô đơn hơn trên đời này.
Bình Viễn Đế nhẹ giọng nói: “Chuyện Tiểu Lục ta đã nghe nói, ngươi làm rất đúng.”
Cơ Tùng không trông cậy chuyện Quý Oánh có thể giấu được Bình Viễn Đế, Bình Viễn Đế còn có thể xếp nhiều cơ sở ngầm ở trong Sí Linh quân như vậy, càng đừng nói ở Lương Châu. Sau khi Cơ Nhân sửa tên xong vẫn luôn sống ở thành Bình Xương, luôn sẽ có người nhận ra nàng. Hiện giờ Bình Viễn Đế xem như cho Quý Oánh một khối kim bài miễn tử, từ nay về sau trên đời sẽ không còn Lục Công chúa hòa thân, có chính là một dân chúng bình thường của Lương Châu tên Quý Oánh.
Cơ Tùng chắp tay: “Nhi thần thay Tiểu Lục, đa tạ phụ hoàng.”
Bình Viễn Đế mỉm cười, khoát tay nói: “Đạo làm vua, Thái phó cùng ta đã nói rất nhiều với ngươi rồi, nói vậy ngươi cũng không muốn nghe, chờ sau khi ngươi đăng cơ……”
Cơ Tùng mím môi khô khốc nói: “Phụ hoàng, đời này nhi thần không thể trở thành Hoàng đế như ngài tưởng tượng được.” Y không có cách nào giống như Bình Viễn Đế vì Sở Liêu mà không cần thân nhân, vì quyền lực mà không cần đạo nghĩa. Y chính trực, thẳng thắn, trong mắt không chứa nổi hạt cát, không có biện pháp làm việc chính xác đến từng chỗ như phụ hoàng y.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đi Về Phía Chân Trời
2. Trùng Sinh Để Gặp Người
3. Chiều Hư
4. Chớ Gần Công Tử
=====================================
Nụ cười của Bình Viễn Đế càng sâu hơn: “Ngươi đã trở thành bộ dạng mà ta tưởng tượng, Dung Xuyên con ta chính là một hoàng đế tốt. Điều ta muốn nói chính là, chờ sau khi ngươi đăng cơ muốn làm cái gì cứ làm, không cần giống như phụ hoàng ngươi, làm chuyện gì đều phải luôn lo lắng trước.”
Tuy rằng chỉ là ngữ khí rất bình thường, Nhan Tích Ninh lại cảm nhận được sự bất đắc dĩ sâu sắc trong câu nói của Bình Viễn Đế. Tại vị hơn hai mươi năm, ông dốc hết sức mình cố gắng làm một hoàng đế tốt. Nhưng mà cái gọi là tốt, cũng chỉ là cái tốt sau khi thế lực khắp nơi thỏa hiệp đạt thành, xa không bằng trình độ mà ông muốn.
Hốc mắt Cơ Tùng ửng đỏ, y chắp tay trịnh trọng nói: “Nhi thần tuân mệnh.”
Bình Viễn Đế thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía Nhan Tích Ninh: “Tích Ninh là đứa nhỏ tốt, ngươi nên hòa thuận ở cùng hắn, không cần phụ hắn.” Ông không thể trải qua những ngày tháng tốt lành, hy vọng con trai ông có thể sống thật tốt.
Nhan Tích Ninh cung kính hành lễ: “Tạ ơn phụ hoàng.”
Nói một hồi lâu, Bình Viễn Đế đã mệt mỏi không chịu nổi. Thân thể ông hơi dựa ra sau, run tay cất bình sứ vào trong tay áo: “Bây giờ ta còn chưa thể chết được, ngươi yên tâm, chờ xử lý sự tình xong, ta sẽ cho ngươi cái công đạo.”
Hốc mắt Diệp Lâm Phong đã sớm đỏ, ông quật cường nghiêng đầu nhìn long ỷ bên cạnh: “Ngươi có thể lựa chọn không ăn.”
Bình Viễn Đế khẽ cười một tiếng: “Đương nhiên phải ăn, nhiều năm như vậy, cũng nên lựa chọn vì chính mình một lần.” Ngôi vị hoàng đế là quyền lợi, cũng là một trách nhiệm. Mấy năm nay trọng trách nặng nề của Sở Liêu đè nặng trên đầu vai ông, cuối cùng cũng tới ngày chuyển giao nó ra ngoài.
Ông nhìn về ba người đối diện một lần nữa, sau đó phất phất tay: “Trở về đi, trẫm mệt mỏi.”
Ngoài Thái Hòa Điện ánh mặt trời sáng lạn, cung nhân chăm chỉ đang cố gắng cọ rửa vết máu do binh biến lưu lại. Nếu không phải đã tự mình trải qua tràng binh biến khủng bố kia, Nhan Tích Ninh sẽ cảm thấy đó là một nơi không tồi. Lúc này hắn quay đầu nhìn về phía cung điện nguy nga, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần.
Chỉ có nơi tang thương nặng nề như vậy, mới có thể bồi dưỡng ra một Bình Viễn Đế mưu tính sâu xa như vậy đi? So với Bình Viễn Đế, hắn chỉ là một tục nhân. Hắn vẫn muốn trở lại tiểu viện tử của hắn, im lặng phơi nắng, làm món ngon.
Có thể do lúc quay đầu lại quá nhanh, Nhan Tích Ninh đột nhiên cảm giác tầm mắt có chút vặn vẹo. Hắn nhìn về phía Cơ Tùng cùng Diệp Lâm Phong, hai người đang cúi đầu sắc mặt phức tạp đi đến quảng trường bên ngoài.
Nhan Tích Ninh đi về phía trước hai bước liền dừng cước bộ, ánh nắng trước mắt tựa hồ biến thành màu vàng quỷ dị, cung tường cùng mặt đất hỗn loạn lại một chỗ, xoay vòng khiến hắn có chút muốn nôn.
Cơ Tùng nhạy bén cảm giác được có cái gì không đúng, A Ninh tựa hồ không theo kịp. Quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt Nhan Tích Ninh trắng như tuyết thân thể lung lay sắp đổ.
Cơ Tùng co rụt cả đồng tử: “A Ninh!”
Thân thể Nhan Tích Ninh mềm nhũn ngã về phía sau, bầu trời cùng mặt Cơ Tùng dần dần ảm đạm, cuối cùng biến thành màu đen mênh mông vô tận.
_________________________
Editor bơm máu bơm mana:
Đẩy hết chính văn trong hôm nay nào, chương cuối tiến lên!!!!!
Chương này đã là kết thúc ân oán đời trước Thái hậu – Bình Viễn Đế – anh em họ Diệp.