Chương 155 - Chủ mưu phía sau
Bình Viễn Đế mệt mỏi nhắm hai mắt cúi đầu, ở trong mắt Cơ Du, đây là biểu hiện của sự chột dạ. Cơ Du cười lạnh nói: “Phụ hoàng, ta biết ngày thường ngươi chướng mắt ta nhất. Ta không nhân hậu như Thái tử, không nhạy bén như Nhị Hoàng huynh, không kiên nghị như Tam Hoàng huynh, cũng không lanh lợi như Thất Hoàng tử……”
Nói đến Thất Hoàng tử, y nghi hoặc nhìn về phía Nhan Tích Ninh. Nếu y nhớ không lầm, Thất Hoàng tử Cơ Đàn hẳn đang ở Dung Vương phủ, vì sao cấm quân không mang nó đến?
Bất quá chuyện này không quan trọng, quan trọng ở đây vô luận là Thái tử hay là Cơ Lương Cơ Tùng, hiện tại bọn họ cũng không phải là đối thủ của mình. Về phần Cơ Đàn, đã không thể tạo nên uy hiếp gì.
Cơ Du tiếp tục nói: “Cho tới nay ngươi ghét bỏ ta vụng về chất phác, nhưng mà phụ hoàng ngài có nghĩ tới hay không, có lẽ ta mới là người giống ngài nhất trong tất cả các Hoàng tử. Năm đó vì đi lên ngôi vị hoàng đế máu dính trên tay ngài, cũng không ít hơn ta.”
Nghe nói như thế, Bình Viễn Đế mở hai mắt. Cơ Du vốn tưởng rằng Bình Viễn Đế sẽ cực kỳ tức giận, kết quả ông chỉ lạnh lùng nhìn mình một cái rồi lại nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên trong lòng Cơ Du sinh ra một cỗ lửa giận, lại là như vậy, lại là như vậy…… Vô luận y làm cái gì, Bình Viễn Đế đều luôn không mặn không nhạt như vậy, thậm chí là bộ dạng như không nhìn tới y. Y nuốt ngụm máu ở yết hầu xuống, tùy ý đạp Cơ Lương một cước, chắp hai tay ở sau người, thong thả bước về phía long ỷ, hai mắt phiếm tơ máu, cười lạnh nói: “Hình như phụ hoàng rất thất vọng với nhi thần a, nhi thần có được ngày hôm nay, chẳng lẽ ngài không vui mừng vì nhi thần ư?”
Bình Viễn Đế tà tà tựa vào tay vịn, nhắm mắt lại bất động, trên khuôn mặt già nua bị bệnh tật tra tấn mấy tháng vẫn luôn bình tĩnh như xưa.
Cơ Du khiêu khích: “Bất quá ta lại thẳng thắn hơn ngài, năm đó ngài chỉ dám che che giấu giấu, mà ta lại dám làm dám chịu. Ngài nghe cho rõ: Thái tử ngài dốc lòng bồi dưỡng đã chết, Nhị hoàng tử Cơ Lương cũng sẽ nhanh chóng trở thành một người chết. Tam Hoàng tử Cơ Tùng lại càng không phải nói, năm đó ta đã phế đi y, đến bây giờ y còn chưa thể đứng lên. Người xem, hiện giờ có thể kế thừa đại thống, chỉ có một mình ta. Ta biết ngài rất thất vọng, có điều cũng không còn cách nào khác.”
Cơ Du vừa dứt lời, trong đại điện vang lên tiếng kinh hô. Rất nhiều hoàng tử vương tôn bị bắt tới từ ngoài cung cũng không biết chuyện Thái tử đã bị giết, nghe được lời tự thuật của Cơ Du, bọn họ không khống chế được mà mắng lên.
Bọn họ không thể tin được đôi chân của Cơ Tùng vậy mà là do Cơ Du phế bỏ, lại càng không dám tin Thái tử Sở Liêu đã bị giết! Ngũ Hoàng tử Cơ Du lại dám càn rỡ tới loại tình trạng này, thực sự khinh Sở Liêu không có vương pháp sao?
Rất nhanh đã có cấm quân nâng đao đi đến chỗ người mắng lớn tiếng nhất, ngay sau đó đầu của bọn họ liền rơi xuống trên mặt đất. Máu tươi nhuộm đỏ đất, mùi máu tươi tràn ra.
Tiếng thì thầm rả rích đình chỉ, mọi người cũng không dám nhúc nhích, sợ đao của cấm quân sẽ chạm lên cổ mình.
Không khí ngưng trệ khiến người ta không thể thở nỗi.
Thừa dịp Cơ Du di chuyển tới bên cạnh quan tài, tập trung giằng co với Bình Viễn Đế, Nhan Tích Ninh khom thắt lưng xuống thật cẩn thận tiến lên. Vết thương của Cơ Lương không thể kéo dài thêm nữa, nếu không được chữa trị, hắn thật sự sẽ đi.
Thân thể Cơ Lương hơi hơi run rẩy, cũng may thần trí vẫn coi như thanh tỉnh. Cảm giác được thân thể bị túm, hắn gian nan quay đầu nhìn về phía Nhan Tích Ninh, trong mắt toát ra kinh ngạc cùng cảm kích. Hiện giờ mỗi người trong điện đều cảm thấy bất an, vậy mà còn có người nguyện ý giúp đỡ hắn.
Cơ Lương không dám nói lời nào, sợ Nhan Tích Ninh không kéo nổi hắn, liền dùng hết toàn lực phối hợp với động tác của Nhan Tích Ninh, không dám quấy nhiễu đến Cơ Du như đang phát điên.
Hắn rất muốn sống, van cầu hãy để hắn tiếp tục tồn tại đi, nếu hắn có thể sống tiếp, Nhan Tích Ninh chính là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn nguyện ý dùng hết thảy báo đáp lại Nhan Tích Ninh.
Nhan Tích Ninh gian nan kéo Cơ Lương tới phía bên kia quan tài, nương quan tài che chắn, Diệp Lâm Phong nhanh chân tiến đến bên người Cơ Lương. Xem ra trước đây Cơ Lương đã trả tiền chẩn bệnh đầy đủ cho Diệp Lâm Phong, Diệp Lâm Phong cũng không chán ghét hắn lắm.
Cơ Lương lạnh đến không chịu nổi, hắn không thể khống chế sự run rẩy. Nhìn đến cảnh tượng này, Diệp Lâm Phong lấy ra một cái bình ngọc từ trong hòm thuốc ông mang theo. Trong bình chứa thuốc viên màu nâu lớn cỡ ngón út, Diệp Lâm Phong đổ hai viên ra nhét vào miệng Cơ Lương.
Sợ Cơ Lương nhổ ra, Diệp Lâm Phong hạ giọng nói: “Dược cầm máu cứu mạng, nuốt vào.”
Sắc mặt Cơ Lương trắng bệch, hắn muốn chắp tay cảm tạ bọn họ, nhưng khi nâng cánh tay lên hắn lại một lần nữa ý thức được: cánh tay trái của hắn đã không còn. Cơ Lương chỉ có thể nhỏ giọng nói lời cảm tạ: “Đệ muội, thần y, cám ơn các ngươi……”
Diệp Lâm Phong không rảnh khách sáo cùng Cơ Lương, ông cắt xuống tay áo trái của Cơ Lương để lộ ra phần cụt tay máu thịt lẫn lộn. Mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi, Diệp Lâm Phong nhăn mày, ông nói với Nhan Tích Ninh: “Tìm một thứ gì cho hắn cắn.”
Nhan Tích Ninh ngầm hiểu, hắn lấy khăn tay từ trong tay áo ra đưa tới bên miệng Cơ Lương: “Cắn, không cần phát ra âm thanh.”
Cơ Lương đau đến sắp chết lặng, nhưng giây phút thuốc bột tiếp cận với chỗ cụt tay, cái loại đau đớn đến tận xương tủy vẫn khiến hắn không nhịn được suy nghĩ muốn kêu thảm thiết rồi giãy giụa. May mắn trong miệng được nhét khăn, bằng không hắn đã đau đến kêu ra tiếng.
Giờ khắc này hắn rất muốn ngất luôn cho rồi, nhưng hắn không thể, mẫu phi của hắn vẫn còn trong điện. Hắn phải tiếp tục sống, phải bảo vệ mẫu phi thật tốt.
Đây tựa một hồi khổ hình, sắc mặt Cơ Lương trắng như tuyết, nghiến chặt răng, tóc bị mồ hôi thấm ướt dính lên gương mặt. Không đến một lát, hắn đã cảm thấy bản thân như mới được dạo qua quỷ môn quan vài vòng.
Đau đớn cũng không bởi vì miệng vết thương được băng bó xong liền biến mất, chờ Nhan Tích Ninh lấy khăn tay từ trong miệng Cơ Lương ra, ý thức Cơ Lương đã sắp mơ hồ.
Diệp Lâm Phong sờ sờ mạch đập của Cơ Lương: “Liền xem hắn có thể sống qua một cửa này hay không, đúng rồi, phải duy trì nhiệt độ cơ thể cho hắn. Tìm một kiện quần áo dày đắp lên cho hắn, bằng không hắn sẽ bị đông chết.” Tuy nói hiện tại là tháng giêng, nhưng để người bị thương nặng như vậy nằm trên mặt đất, chỉ làm tăng thêm bệnh tình.
Quần áo dày? Nhan Tích Ninh chợt lóe linh quang, không phải trên người hắn đang mặc một chiếc áo khoác dày ư? Nếu áo choàng Trương thẩm làm cho hắn có thể cứu một mạng người, đây cũng là một chuyện tốt có công đức vô lượng.
Áo choàng mang theo nhiệt độ cơ thể rơi xuống người Cơ Lương, cảm nhận được độ ấm hắn khó khăn mở to mắt nhìn nhìn Nhan Tích Ninh. Miệng hắn mấp máy một chút, sau đó quay đầu đi lâm vào trong mê man.
Xử lý chuyện Cơ Lương xong, lúc này Nhan Tích Ninh mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn đứng ở phía sau “Cơ Tùng”, dùng thân thể hai người che cho Cơ Lương. Cùng lúc đó hắn cũng dựng thẳng lổ tai, cẩn thận chú ý tình huống của Cơ Du.
Vô luận Cơ Du nói gì, Bình Viễn Đế tựa hồ cũng không để ý. Thẳng đến khi Cơ Du sắp đi lên bậc thang, Bình Viễn Đế mới mở hai mắt ra, thản nhiên nói: “Ngươi tự xưng là lợi hại hơn so với mấy huynh đệ của ngươi, vậy ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao hôm nay ngươi sẽ đứng ở chỗ này?”
Cơ Du dừng bước, lập tức nở nụ cười: “Vì sao? Nhất ngôn cửu đỉnh cửu ngũ chí tôn, thân là hoàng tử ai mà không muốn vị trí này?” Không nghĩ tới Bình Viễn Đế lại khờ dại như vậy, đến lúc này, còn không hiểu rõ vì sao y phải bức vua thoái vị.
Bình Viễn Đế lại lắc lắc đầu, nỗi thất vọng trong mắt ông càng sâu: “Trẫm muốn nói, ngươi có nghĩ tới rằng…… Vì sao cấm quân và phòng giữ quân nguyện ý giúp ngươi đoạt vị?”
Chỗ dựa lớn nhất của Cơ Du, chính là tám vạn cấm quân cùng phòng giữ quân trong ngoài kinh thành. Nếu không có tám vạn quân này, chỉ bằng năng lực của y sao có thể xâm nhập vào phủ Thái tử lấy mạng Thái tử? Lại có thể thoải mái đưa Cơ Lương Cơ Tùng đến Thái Hòa Điện?
Cơ Du sửng sốt một lát, lập tức liền giang tay ra cười to: “Tự nhiên là bởi vì ta là người mà thiên mệnh chọn!”
Y và Lâm Sấm đã quen biết từ nhỏ, khi đó Lâm Sấm chỉ là một Tiểu mã quan trong mã tràng, đối với Lâm Sấm y có ân cứu mạng cùng ơn tri ngộ. Chẳng sợ máu chảy đầu rơi, Lâm Sấm cũng sẽ giúp mình thượng vị.
Về phần tướng lãnh Khương Phúc Bình của phòng giữ quân, Cơ Du đáp ứng ông, chờ cung biến thành công, y sẽ giao binh phù Sở Liêu cho ông, để ông trở thành Đại tướng quân tôn quý nhất Sở Liêu.
Cơ Du bỗng nhiên thu hồi nụ cười, lạnh lùng quét mắt một vòng trong điện, ngữ khí hơi hơi châm chọc: “Lâm Sấm và Khương Phúc Bình nguyện trung thành với các Hoàng tử khác cũng không ngạc nhiên mấy, nhưng cho dù bọn họ có mang theo toàn bộ gia tộc nhập bọn, người có thực lực hơn bọn hắn cũng rất nhiều. Cho dù bọn họ có công lao, cũng kém hơn so với công phò tá.”
“Công phò tá a……” Y cười nhạo, “Mỗi người đều là như thế, phụ hoàng, mỗi người đều là như thế a.”
Người có thể đưa than sưởi ấm trong tuyết rất ít, nhưng dệt hoa trên gấm thì rất nhiều. Nhưng có thể khiến người khác nhớ kỹ, phần lớn đều là người đưa than sưởi ấm trong tuyết. Hôm nay bọn họ phò tá chính mình thượng vị, ngày sau không thiếu vinh hoa phú quý.
Bình Viễn Đế bỗng nhiên thở dài.
Cơ Du sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Bình Viễn Đế.
Bình Viễn Đế nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ hỏi chính mình vài câu vì sao. Vì sao chuyện chôn sâu hơn mười năm, sẽ bị ngươi biết được? Ngươi một không có gia thế bối cảnh, hai không nhân mạch tiền tài, vì sao ngươi chỉ nói ba xạo vài câu đã có thể xúi giục thân vệ của trẫm làm phản? Cơ Du a Cơ Du, ta đặt tự cho ngươi là Văn Quảng, là muốn cho ngươi đọc sách nhiều hơn, mà không phải ngu ngốc hồ đồ làm quân cờ cho người khác.”
Lời nói của Bình Viễn Đế dao nhỏ sắc bén đâm vào tim Cơ Du, mặt y vặn vẹo lên, hô hấp cũng ồ ồ hơn: “Ngươi nói cái gì? Ai là quân cờ?”
Ánh mắt Bình Viễn Đế từ trên quan tài xuyên qua, bình tĩnh nhìn về phía bầu trời ngoài Thái Hòa Điện. Lúc này sắc trời phía Đông đã ẩn ẩn vệt sáng, hắc ám sắp qua đi, bình minh cũng đã đến.
Bình Viễn Đế thở dài một tiếng: “Những năm nay ta một mực tự hỏi một vấn đề, chính là nên giao giang sơn Sở Liêu cho ai. Nhân Hòa nhân hậu dễ bị người khác chi phối, Chính Tắc trí tuệ nhưng lại khó tránh khỏi bụng dạ hẹp hòi, Dung Xuyên quá dũng mãnh lại hành động theo cảm tình, Văn Quảng ngay thẳng không có đầu óc……Mấy đứa con này của ta, tất cả đều có nhược điểm trí mạng. Ta nghĩ đợi các ngươi dần lớn hơn, sẽ giao Sở Liêu vào trong tay người thích hợp nhất.”
“Ta hy vọng trong các hài tử của ta có thể xuất hiện một minh quân, hắn có thể trở thành sự tồn tại để dân chúng dựa vào. Đáng tiếc minh quân kia không phải ngươi, ngươi chỉ học được thủ đoạn âm ngoan của ta, lại không hiểu được vì sao ta phải âm ngoan. Cơ Văn Quảng, ngươi thật sự là một……phế vật vô tích sự.”
Cơ Du tức đến bật cười: “Ngươi nói ai là phế vật? Ngươi xem cho rõ đi, hiện giờ người bắt được ngươi cùng tông thất hoàng tộc vương công đại thần nhốt ở nơi này chính là ta! Ngươi dựa vào đâu mà nói ta vô tích sự?”
Bình Viễn Đế căn bản không muốn nói nhiều thêm với Cơ Du, ông giương giọng nói: “Khương Phúc Bình, ngươi ở bên ngoài đi?”
Mọi người quay đầu nhìn về phía ngoài đại điện, hai bên ngoài điện đều có cấm quân canh gác, làm gì có bóng dáng phòng giữ quân? Chắc không phải Bình Viễn Đế bệnh đến hồ đồ rồi đi? Tướng quân lúc này hẳn nên ở chỗ phòng giữ quân phía ngoài thành, sao có thể đến Thái Hòa Điện?
Nhưng vào lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân nặng nề. Tiếng bước chân từ xa đến gần, không bao lâu sau một lão tướng mạnh mẽ hữu lực với mái tóc trắng xoá đi đến.
Đôi mắt người tới lợi hại như chim ưng, trong tay nắm một thanh trọng kiếm. Còn chưa tới gần Thái Hòa Điện, mọi người liền cảm giác được cảm giác áp bách to lớn. Người này không phải ai khác, ông chính là Tướng quân nắm giữ sáu vạn phòng giữ quân Khương Phúc Bình.
Khương Phúc Bình vững vàng bước qua ngạch cửa, đi về phía trước vài chục bước, ông chấm hai gối xuống đất hành đại lễ về hướng long ỷ, cung kính, hoàn toàn không nhìn ra ông chính là người trợ Trụ vi ngược: “Mạt tướng Khương Phúc Bình bái kiến Thánh Thượng.” Theo động tác của ông, áo giáp lạnh như băng phát ra tiếng vang chói tai, tăng thêm một phần xơ xác tiêu điều của Thái Hòa Điện.
Ánh mắt Bình Viễn Đế phức tạp, từ trên cao nhìn xuống Khương Phúc Bình: “Năm mươi vạn hùng sư Sở Liêu, hơn một ngàn tướng lãnh, trẫm tín nhiệm ngươi nhất. Nhưng vì sao? Ngươi lại muốn hủy cơ nghiệp Sở Liêu ta?”
Khương Phúc Bình âm vang hữu lực nói: “Lời ấy của Thánh Thượng sai rồi, mạt tướng trung thành và tận tâm với Sở Liêu, sao dám hủy cơ nghiệp tổ tông?”
Bình Viễn Đế thở dài một tiếng: “Sớm biết hôm nay a……” Bình Viễn Đế có thể thượng vị được không thể thiếu tâm phúc, Khương Phúc Bình chính là một trong những tâm phúc của ông. Mấy năm nay ông trọng dụng hắn, cũng đề phòng hắn. Nhưng ngàn phòng vạn phòng, vẫn là để cho hắn chui chỗ trống.
Bình Viễn Đế già rồi, chỉ ngồi như vậy một lát mà cả thân đều đau. Ông thong thả thay đổi một tư thế khác, nói: “Ngày đó cấm quân chưa triệu đã bao vây Thái Hòa Điện ta liền biết sẽ có hôm nay, đồng bào ngày xưa lại dẫn đến kết cục hôm nay, thật khiến cho người ta thổn thức……”
Cơ Du đã sớm biết Khương Phúc Bình và Bình Viễn Đế từng có tình, thứ y lợi dụng cũng là điểm ấy. Hiện tại quyền chủ động nằm trong tay y, hết thảy đều do y nắm giữ, y vui sướng nói: “Phụ hoàng, mặc dù ngài cùng Khương lão tướng quân có ôn lại chuyện cũ, cũng không thay đổi được gì nữa.”
Bình Viễn Đế chống long ỷ ngồi thẳng người lại, ông không nhìn Cơ Du, ánh mắt nhìn thẳng vào Khương Phúc Bình: “Để trẫm đoán thử xem, dự định tiếp theo của ngươi là gì.”
“Hôm nay mọi người trong ngoài Thái Hòa Điện đều sẽ chết, việc Ngũ Hoàng tử Cơ Du bức vua thoái vị sẽ được truyền đến từng ngóc ngách Sở Liêu. Y là loạn thần tặc tử, mà ngươi Khương Phúc Bình, sẽ lấy danh nghĩa thanh quân sườn mà gạt chính mình ra. Cuối cùng lại bồi dưỡng một con rối lên làm hoàng đế Sở Liêu, khi đó ngươi ở sau màn làm vương khống chế thế cục, có đúng không?”
Khương Phúc Bình không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại sáng lên. Không hề nghi ngờ những lời Bình Viễn Đế nói đã trúng nội tâm ông, không hổ là người có thể làm đế vương, nhìn thấu tính toán của ông đến rõ ràng.
Cơ Du biến sắc, chợt nhìn về phía Khương Phúc Bình: “Khương lão tướng quân?
Bình Viễn Đế thật sự không thể nhìn được nữa: “Ngươi còn không chú ý tới y? Từ khi hắn tiến vào điện, vẫn luôn không đặt ngươi vào mắt.”
Sở Liêu lấy hiếu trị thiên hạ, một kẻ sát huynh diệt phụ sẽ bị người trong thiên hạ dùng ngòi bút làm vũ khí, từ thời khắc Cơ Du phát động cung biến nhất định đã bị người Sở Liêu chán ghét mà vứt bỏ. Hơn nữa y vì thượng vị mà giết hại không ít người, thanh danh cũng đã thối, người phụ tá y thượng vị cũng sẽ không được tốt.
Đối với Khương Phúc Bình mà nói, lợi thế mà Cơ Du đưa ra không tốt hơn việc để chính mình làm Nhiếp chính vương chút nào. Vì sao không chọn mỹ danh ở đó, mà lại chọn một thân dính bẩn làm gì?
Sắc mặt Cơ Du lại vặn vẹo lên một lần nữa, đột nhiên trong lòng y sinh ra cảm giác khủng hoảng to lớn.
Chuyện này sao có thể? Nhưng việc Khương Phúc Bình lại trầm mặc không tiếng động, đã nói lên sự thật với y.
Việc không khống chế được tình thế khiến da đầu y run lên đầu ngón tay cũng run rẩy, y nhìn về phía đầu ngón tay chính mình, nhất thời lại cảm thấy buồn cười đến cực điểm: y bị người lợi dụng? Từ trước đến nay chỉ biết lợi dụng những người khác như y, bị người khác tính kế?
Buồn cười y nghĩ đã nắm quyền, kỳ thật cũng chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi.
Khương Phúc Bình bình tĩnh nhìn lướt qua Cơ Du: “Loạn thần tặc tử, người người đều muốn diệt trừ.”
Đã đến nước này, Khương Phúc Bình cũng không tính che giấu thêm: “Ngũ Hoàng tử Cơ Du xuất quân mưu phản bức vua thoái vị, giết hết vương công đại thần hoàng tử vương tôn, mạt tướng Khương Phúc Bình cứu giá chậm trễ, chỉ cứu được tiểu điện hạ trong lửa lớn. Nước không thể một ngày không vua, mạt tướng thề sống chết nguyện trung thành với vương thất Sở Liêu, dốc toàn lực phụ tá tiểu điện hạ.”
Cung thủ ngoài đại điện đã vào chỗ, sau đó sẽ bắn ra vạn tiễn, tiếp theo một trận lửa sẽ hủy diệt hết tất cả chứng cứ phạm tội.
Chẳng lẽ chỉ có họ Cơ là cao quý hơn sao? Ngàn dặm giang sơn này, cũng nên đổi chủ rồi.
Máu nóng của Cơ Du dồn hết lên não, y thở ồ ồ, thanh âm ấm ách: “Khương Phúc Bình, ngươi dám lừa gạt trẫm!”
Khương Phúc Bình mỉa mai liếc Cơ Du một cái, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng Cơ Du lại hiểu rõ ý tứ trong mắt ông: trách ngươi quá ngu, lại tự mình đưa đến cửa.
Sắc mặt Cơ Du vặn vẹo đến lợi hại, cấm quân bên cạnh y rút trường đao bên hông ra, một đống trường đao sáng như tuyết chỉa vào Khương Phúc Bình.
Tuy rằng Cơ Du có chút căn cơ, nhưng túc trực bên linh cữu Ninh Tần mấy ngày nay, tinh thần cùng thể lực y đã bên rìa gục ngã. Không đợi y vọt tới trước mặt Khương Phúc Bình, ông cong chân một phát cả người y đã ngã mạnh trên mặt đất. Trường đao thuận thế trượt ra, cũng không biết trượt tới nơi nào rồi.
Khương Phúc Bình co rút khóe môi vài cái, ông yên lặng lui về phía sau một bước, giống như Cơ Du là thứ bẩn thỉu gì vậy.
Trong đầu Cơ Du tựa như có mấy ngàn giọng nói đang cùng nói chuyện một lúc, ồn ào đến y không có chỗ trốn. Y gian nan nghiêng đầu, nhìn thấy quan tài bên trong đại đường, tầm mắt dần dần mơ hồ.
Cho dù nương y đã chết, cho dù y muốn cho nương một lễ tang có thể diện, nhưng đến cuối cùng lại bị y biến thành chê cười……
Nước mắt nóng bỏng, yết hầu run rẩy, Cơ Du cắn chặt răng, không cho tiếng nghẹn ngào chạy ra khỏi yết hầu.
Y lại làm cho nương xấu mặt……
“Phế vật vô tích sự.” “Không có đầu óc……” “Văn Quảng, ngươi là hy vọng của nương.” “Ta chịu không nổi nữa, khi nào thì ngươi tới đón ta?”
Đủ loại âm thanh giao lại cùng một chỗ, Cơ Du đau đầu không thôi.
Nhìn thấy Cơ Du điên cuồng, trong mắt Bình Viễn Đế hiện lên một tia không đành lòng. Mà khi ông nhìn đến máu tươi trên mặt đất, một tia không đành lòng kia cũng tiêu tán.
Khương Phúc Bình nhìn nhìn sắc trời: “Thời gian không còn sớm, mạt tướng thỉnh Thánh Thượng lên đường.”
Nghe thấy Khương Phúc Bình nói lời này, tiếng khóc của nhóm nữ quyến trong điện vang lên. Thánh Thượng còn bị thúc ép lên đường, bọn họ còn có đường sống sao?
Nhan Tích Ninh lo lắng nhìn bầu trời ngoài Thái Hòa Điện, nắng sớm tảng sáng, bọn Cơ Tùng ở nơi nào? Có phải bọn họ đã xảy ra chuyện gì trên đường không?
Đột nhiên ngoài điện vang lên một tiếng ưng kêu to rõ, cùng lúc đó một tia sáng trắng vọt vào trong đại điện. Nhìn kỹ lại, đó là một con Hải Đông Thanh gần như thuần trắng, nó xoay hai vòng trong đại điện, sau đó đậu lên trên quan tài của Ninh Tần.
Hải Đông Thanh đắc ý giũ lông chim, chuỗi hoa văn hình thoi trên cổ càng lộ rõ ra thêm. Nó ngưỡng cổ kêu hai tiếng, lo âu trong lòng Nhan Tích Ninh hóa thành nỗi mừng như điên: “Thương Phong!”
Thương Phong đi theo bọn Cơ Tùng xuất phát từ Lương Châu, Thương Phong đến đây, Cơ Tùng cũng tới rồi!
Lúc này tiếng tên bay từ bốn phương tám hướng truyền đến, ngoài cửa có cấm quân hoảng sợ chạy vào: “Tướng quân! Sí Linh quân giết vào rồi!”
Khương Phúc Bình kinh ngạc nghi hoặc: “Ngươi nói ai giết vào?” Là mắt ông mờ ư? Sí Linh quân không phải ở Lương Châu xa xôi sao? Sao có thể ở kinh thành?
Đột nhiên một bóng người thoáng hiện qua trước người Khương Phúc Bình, ngay sau đó ngực Khương Phúc Bình như bị một cây chùy bự hung hăng gõ một phát, thân thể ông bay lên, nện mạnh lên trên cây cột bên cạnh.
Diệp Lâm Phong chậm rãi buông chân xuống, ông lạnh nhạt nói một câu: “Tai điếc mắt mù mất ngủ đổ mồ hôi trộm, đều như vậy còn muốn làm hoàng đế.” Nói xong ông nói với người ở gần cửa điện: “Đóng cửa!”
Diệp Lâm Phong xuất hiện rất đột nhiên, mọi người trong ngoài đại điện đều kinh ngạc. Bình Viễn Đế nhìn chằm chằm thân ảnh Diệp Lâm Phong, trong mắt sáng lên một tia kinh hỉ.
Khương Phúc Bình không nghĩ tới trong điện còn có một cao thủ, đang lúc ông chuẩn bị đứng dậy nghênh địch, một thanh trường đao gác lên cổ Khương Phúc Bình. Người khống chế Khương Phúc Bình cư nhiên là Nhan Tích Ninh, mới vừa rồi khi trường đao trong tay Cơ Du trượt ra ngoài lại trùng hợp trượt tới bên cạnh Nhan Tích Ninh.
Nhan Tích Ninh xem xét thời cơ nhặt trường đao lên, vốn định giữ để phòng thân, lại không nghĩ tới còn có tác dụng lớn hơn nữa. Có câu bắt giặc thì bắt vua trước, có Khương Phúc Bình trong tay, còn sợ cấm quân cùng phòng giữ quân xằng bậy ư?
Nhan Tích Ninh uy hiếp: “Không được nhúc nhích, nếu không sẽ lấy mạng ngươi.” Hắn hiểu Cơ Tùng, Cơ Tùng đã ở gần đây, chỉ cần hắn có thể khống chế thủ lĩnh phản quân Khương Phúc Bình, có thể tranh thủ thêm một cơ hội để Cơ Tùng thắng lợi. Cho dù hắn chưa từng gác bả đao lên trên cổ người khác, cho dù đến bây giờ hắn vẫn chưa từng giết người…… Nhan Tích Ninh cắn răng, ánh mắt kiên định, hiện tại đâu phải lúc muốn này nọ, hắn liều mạng!
Khương Phúc Bình khinh thường mà đánh giá Nhan Tích Ninh, bằng vào dáng vẻ trói gà không chặt này của Nhan Tích Ninh, cũng dám khống chế ông?
Đừng tưởng rằng ông không biết về Dung Vương phi, ở trong mắt ông, Nhan Tích Ninh chẳng qua chỉ ỷ vào gương mặt đẹp mà bò lên cao thôi. Ông đường đường là tướng quân của phòng giữ quân, sao có thể bị người như thế chế trụ?
Khương Phúc Bình cười lạnh một tiếng nâng tay muốn đoạt kiếm, kết quả tốc độ của Nhan Tích Ninh còn nhanh hơn ông.
Tuy rằng hắn không thể học được chân truyền của các tướng sĩ Sí Linh quân, nhưng xem bọn hắn luận bàn nhiều, chính mình cũng có thể thông hiểu. Liền tỷ như hiện tại, Nhan Tích Ninh hạ nhẫn tâm, không lưu tình chút nào nâng tay hạ một đao ngay trên cổ Khương Phúc Bình, máu đỏ tươi từ chỗ bị thương chảy xuống.
Mắt hắn sáng quắc, không chút sợ hãi, lại một lần nữa uy hiếp: “Lão tướng quân còn mời ông phối hợp một chút, bằng không đao tiếp theo không biết sẽ hạ xuống đâu đây.”
Đau đớn từ trên cổ truyền đến khiến cho Khương Phúc Bình cảnh giác, ông ngưng mắt nhìn lại, nhưng lại thấy được sát khí trên người Nhan Tích Ninh!
Khương Phúc Bình cả kinh, Dung Vương phi này thật sự muốn giết ông!
Cấm quân ngoài cửa nghe được động tĩnh trong điện muốn vào cửa, Diệp Lâm Phong tùy tay rải một đống phấn màu trắng ra, cấm quân dính phải bột phấn bụm mặt kêu thảm thiết. Diệp Lâm Phong quát lên với người hai bên: “Thất thần làm gì?! Mau đóng cửa!”
Nhóm phi tần trong Thái Hòa Điện đều rất quý mạng, hiện giờ thấy được hy vọng, bọn họ vội vàng tiến lên định đóng cửa. Nhưng mà vẫn có cấm quân xông vào như cũ, cấm quân đầu tiên vọt vào liền thấy được tướng quân bị khống chế, gã giơ trường đao hô to một tiếng bổ về phía Nhan Tích Ninh.
Nhưng mà có người còn la lớn hơn gã, giữa lúc điện quang ánh chớp mọi người kinh ngạc nhìn thấy Dung Vương chống bánh xe đứng lên. Y chẳng những đứng lên, còn hùng hổ nhằm về phía cấm quân có ý đồ đánh lén Nhan Tích Ninh.
Chỉ thấy “Dung Vương” lấy ra hai cái thiết côn dài một thước, cuối côn còn có xích sắt nối lại. Đây là binh khí ngắn song lễ côn phổ biến trong quân đội Sở Liêu, lúc cận chiến chỉ cần bị thiết côn gõ nhẹ vào đầu một cái, nhẹ thì vỡ đầu chảy máu nặng thì vỡ toang sọ não.
Trong thời gian ngắn y liền vọt tới phía sau cấm quân, song lễ côn múa ra tàn ảnh, tiếng va chạm cùng áo giáp đùng đùng vang lên, so với pháo trúc ngày xuân còn vang dội hơn.
Cấm quân đánh lén chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng, liền nhũn người ngã xuống. Trên mặt “Dung Vương” dính máu, y bảo vệ bên cạnh Dung Vương phi, lắc lắc song lễ côn bày tư thế tức giận: “Hừ! Dám đánh lén thiếu gia nhà ta!”
Luyện võ nghệ lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể bộc lộ tài năng trước mặt thiếu gia mà cậu kính trọng! Không biết tư thế oai hùng của cậu thiếu gia có nhìn thấy hay không.