Chương 154 - Bức vua thoái vị (Hạ)
Hai tay Việt Quý phi bị bẻ ngược ra sau, cấm quân cao lớn thoải mái xách nàng lên tựa như xách gà con. Việt Quý phi giãy giụa không được, chỉ có thể bất lực mà khóc.
Thân làm nhi tử, sao có thể chính mắt nhìn thấy mẫu thân mình bị làm nhục như vậy? Cơ Lương rống giận về phía cấm quân: “Thả mẫu phi ta ra!”
Nhưng còn chưa kịp tới gần, đã bị cấm quân nâng chân lên một cước đá bay. Thân thể Cơ Lương nhẹ nhàng bay về phía quan tài Ninh Tần, mạnh mẽ nện xuống bên cạnh xe lăn “Cơ Tùng”. Một cước này cơ hồ muốn lấy mạng Cơ Lương, hắn ngã trên mặt đất hai mắt trợn lên thiếu chút nữa liền thở ra một hơi cuối cùng. Qua một hồi lâu, thân thể hắn chấn động mạnh, giữa kẽ răng phát ra tiếng rên, tiếng thở nặng nề.
Một tia máu từ khóe môi Cơ Lương tràn ra ngoài, hắn gian nan nghiêng người phun ra một ngụm máu tươi, thở hổn hển hệt như một con trâu già.
Nhan Tích Ninh vội vàng nâng Cơ Lương dậy, hắn hạ giọng tiến đến bên tai Cơ Lương thấp giọng nói nhỏ: “Hoàng huynh, không cần cứng đối cứng.”
Tình huống Cơ Lương không mấy lạc quan, chỗ cụt tay không được cầm máu vẫn đang đổ máu, ngay lúc nãy khi hắn ngã xuống, trên mặt đất đã tích một vũng máu lớn màu đỏ sậm. Không biết Cơ Lương gặp chuyện không may lúc đang ở nơi nào, quần áo hắn đơn bạc, lúc Nhan Tích Ninh nâng hắn dậy, thân thể hắn lạnh như khối băng còn đang run rẩy không tự chủ.
Ngay tại lúc Nhan Tích Ninh nâng Cơ Lương dậy, máu hắn vẫn đang tiếp tục nhỏ giọt xuống dưới. Nhan Tích Ninh nhăn mày lại, cứ tiếp tục như vậy Cơ Lương sẽ không chịu được bao lâu, hắn cần được chữa trị.
May mắn hôm nay Diệp Lâm Phong đi theo bọn họ vào trong cung, cũng không biết Diệp Lâm Phong có nguyện ý chữa trị cho Cơ Lương hay không. Nhan Tích Ninh giương mắt tìm kiếm Diệp Lâm Phong trong đám người, nhưng mà hắn chỉ nhìn đến đầu người chen chúc, lại không thể tìm được thần y xuất quỷ nhập thần.
Nhìn thấy cừu địch ngày xưa ngã xuống trước mặt, Cơ Du vui sướng không thôi. Y thong thả bước chậm đến trước mặt Cơ Lương, nhìn thấy Cơ Lương co quắp trên mặt đất thở hổn hển, khóe môi Cơ Du gợi lên nụ cười tà ác.
Y nâng chân đạp lên ngực Cơ Lương, Cơ Lương suy yếu sao có thể chống lại cú đạp này của y? Sau khi kêu lên một tiếng đau đớn, Cơ Lương lại một lần nữa nằm lại mặt đất.
Nhan Tích Ninh luống cuống chân tay, hắn biết chính mình hiện tại hẳn nên tránh đi. Nhưng mà Cơ Lương rất thảm, nếu hắn thực sự tránh đi, chỉ sợ Cơ Du sẽ lấy mạng của y.
Lúc này Cơ Du còn có thể cho Nhan Tích Ninh một chút mặt mũi, y hơi hơi gật đầu không cho ai xen vào: “Tam Hoàng huynh cùng Hoàng tẩu đi qua một bên trước, trẫm có vài câu muốn nói với Nhị Hoàng huynh.”
Nhan Tích Ninh chần chờ nhìn Cơ Lương một cái, hiện tại hắn không dám cứng đối cứng với Cơ Du, chỉ có thể đẩy “Cơ Tùng” dịch qua bên cạnh hai bước.
Hai người vướng bận đã tránh ra, nhất thời Cơ Lương liền bại lộ dưới mí mắt Cơ Du. Cơ Du từ trên cao nhìn xuống khóe môi tà ác cong lên: “Hoàng huynh, cảm giác nằm trên mặt đất mặc người chà đạp như thế nào? Không dễ chịu nhỉ?”
Cơ Lương hữu khí vô lực, nhưng hắn vẫn kiên trì như cũ: “Có gì thì nhắm vào ta mà đến, buông tha mẫu phi ta……”
Cơ Du giống như nghe được chuyện cười hay nhất trên đời, y cất tiếng cười to. Chờ y cười xong, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi giương ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn thẳng vào hai mắt Cơ Lương: “Thả Việt Quý phi nhắm vào ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta sẽ còn nghe theo lời ngươi nói giống như trước đây?”
Cơ Du thở ra một hơi thật dài, quay đầu nhìn về phía linh vị trước quan tài thanh âm mờ mịt: “Ngươi cùng mẫu thân của ngươi dẫm nát trên đầu ta và mẫu thân hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm a…… Các ngươi biết hơn hai mươi năm này, ta cùng mẫu phi của ta, đã sống sót như thế nào không? Bút sổ sách này, hôm nay chúng ta phải thanh toán cho thật kỹ.”
Cơ Lương chỉ cảm thấy buồn cười, Cơ Du không nhấc chân ra khỏi ngực hắn, mỗi khi nói một câu với hắn đều vô cùng gian nan. Gân xanh trên trán hắn bạo phát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ trước đến nay ta cùng mẫu phi của ta vẫn luôn chiếu cố mẫu tử các ngươi, tại sao lại nói là chà đạp.”
Ninh Tần là thị nữ của Việt Quý phi, Việt Quý phi quả thật đã tức giận việc nàng không được mình cho phép đã trèo lên trên long sàng. Nhưng từ sau khi Ninh Tần có Cơ Du, Việt Quý phi vẫn rất cẩn thận chăm sóc nàng, chuyện ăn, mặc, ở, đi lại chưa từng thiếu mẫu tử Cơ Du.
Cơ Lương cũng như thế, tuy rằng từ nhỏ đến lớn hắn có chút chướng mắt Cơ Du. Nhưng bọn họ tốt xấu gì vẫn là hoàng tử đi ra từ cùng một cái sân, hơn nữa mẫu thân hắn lại là thị nữ của mẫu thân mình, hắn đã sớm xem Cơ Du trở thành người một nhà.
Cơ Du vung mạnh tay áo, y cười lạnh nói: “Chăm sóc? Không, đó không phải chăm sóc. Ngươi chưa bao giờ tôn kính ta cùng mẫu hậu của ta, ở trong lòng ngươi, ta chỉ là một con chó mà ngươi nấu. Ngươi căn bản không coi ta là huynh đệ của ngươi, ngươi cùng mẫu thân của ngươi, coi ta cùng mẫu hậu ta thành trợ lực của các ngươi. Lúc tâm tình các ngươi tốt, chúng ta liền dễ sống. Tâm tình các ngươi không tốt, ta cùng mẫu phi lại phải lo lắng đề phòng.”
Từ khi Cơ Du biết ghi nhớ, y chính là người hầu nhỏ của Cơ Lương. Tiểu nhân nịnh hót trong cung không ít, nơi nơi đều là người phủng cao đạp thấp. Làm một Hoàng tử sinh ra trong cùng một viện, Cơ Du chính là kẻ làm nền cùng người được so sánh với Cơ Lương.
Cơ Lương thông minh, y vụng về; Cơ Lương thấu tình đạt lý, y chất phác thật thà…… Cơ Lương giống như một tòa núi lớn đặt ở trong lòng y. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có thứ Cơ Lương không cần y mới có tư cách chạm vào.
Ban đầu y đã sớm nhận mệnh, đời này chỉ muốn làm một Vương gia nhàn tản bình an trải qua quãng đời còn lại, nhưng chỉ một cái tâm nguyện hèn mọn như vậy, y vẫn không thể đạt được như cũ. Chỉ cần y muốn yên tĩnh, bên người luôn có người nhắc nhở y: Nhìn xem a, kẻ bất lực như ngươi này, cả đời chỉ có thể sống dưới cái bóng của Cơ Lương.
Dần dần, trong đầu y có một nghi vấn: Đều là Hoàng tử, vì sao còn muốn phân ra ba bảy loại? Liền bởi vì mẫu thân y là Ninh Tần ư? Bởi vì mẫu thân y là thị nữ, cho nên y liền kém một bậc ư?
Nhưng mẫu thân của Tam Hoàng tử Cơ Tùng cũng chỉ là một nữ tử giang hồ, luận địa vị cũng không cao quý hơn mẫu thân y chỗ nào. Dựa vào cái gì Cơ Tùng có thể nhập quân rèn luyện, có thể có được địa vị ngang với Thái tử lẫn Cơ Lương, mà y chỉ có thể co đầu rụt cổ sống dưới bóng ma của ba người này?
Vấn đề này nấn ná trong đầu y mấy năm liền, giữa lúc đó y cũng tranh rồi nháo rồi, nhưng mà càng tranh, thái độ của mọi người đối với y càng kém. Rốt cuộc có một ngày, y thấy được sự không kiên nhẫn trong mắt Bình Viễn Đế đối với mình. Khi đó y mới hiểu được, nguyên lai không phải y làm không tốt, mà là bởi vì y không được yêu thương.
Mẫu thân không được phụ hoàng thích, nên liên lụy y cũng bị kém một bậc. Chẳng sợ y có thực lực, người khác cũng sẽ khinh thị y.
Dựa vào cái gì? Bình Viễn Đế không thích y, chẳng lẽ y nên chết sao? Y không cam lòng.
Bắt đầu từ giây phút đó, y liền thề một ngày nào đó, y muốn cho những người khi nhục mình phải trả giá đại giới.
Vì đạt được mục đích này, y phải trở thành hoàng đế Sở Liêu. Chỉ có làm hoàng đế, mới có quyền lợi vô thượng, mới có thể khiến cho đám mắt chó thấp kém sợ hãi.
Nhưng mà giữa lý tưởng và sự thật chênh lệch rất lớn, y không thể không nén giận. Vì để cho Bình Viễn Đế cùng các hoàng tử khác yên tâm, y giả ngu giả khờ hạ thấp làm hầu.
Cơ Du ngẩng đầu nhìn Bình Viễn Đế một cái, trong mắt mang theo đau đớn sâu đậm. Nhìn xem, cho dù y đã chiếm được thượng phong, phụ thân vẫn không nhìn thẳng vào y.
Hít sâu một hơi, Cơ Du áp chế cảm xúc trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cho dù nuôi một con chó, cũng phải cho nó ăn no. Nhưng ngươi lại cho ta cái gì? Nhị Hoàng huynh của ta, chỉ sợ ngươi đã quên, từ nhỏ đến lớn ngươi cùng những người khác đều châm chọc cười nhạo ta, càng quá phận hơn chính là, ngươi tùy ý chà đạp người trong lòng ta.”
Y nói từng chữ từng chút: “Sau lưng người là Thanh Hà Vương thị, mẫu thân ngươi là nữ nhi Vương thị, từ nhỏ ngươi muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Mà ta thì sao? Mẫu thân là tỳ nữ của mẫu thân ngươi, nơi chốn không bằng ngươi còn chưa tính, liền ngay cả người trong lòng cũng bị ngươi đoạt đi rồi.”
Rõ ràng là y quen biết Văn Nhân Diệu trước, nếu không phải Cơ Lương cùng Việt Quý phi nhìn trúng gia thế của Diệu Nhi rồi cầu thân trước, sao y có thể để Diệu Nhi gả cho Cơ Lương? Một lần duy nhất y gom đủ dũng khí muốn tranh thủ cho chính mình, lại vẫn thua ở trong tay Cơ Lương.
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Cơ Du chỉ còn lại hận, giờ khắc này y hận không thể chém đầu Cơ Lương, treo đầu hắn trước Thần Võ Môn.
Trong mắt Cơ Lương tràn ngập kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì?!”
Cơ Du run giọng nói: “Ta cùng Diệu Nhi tâm ý tương thông, từ trước khi ngươi nhận thức nàng, nàng liền lưỡng tình tương duyệt cùng ta. Chắc ngươi không nghĩ tới, trong bụng Diệu Nhi đang mang chính là cốt nhục của ta. Đều bởi vì ngươi, là ngươi ỷ vào thân phận cùng gia thế cầu thân trước, Diệu Nhi bất đắc dĩ phải gả cho ngươi. Bằng không sao nàng có thể ngốc đến mức dùng dược sẩy thai?”
Thân thể Cơ Lương cực kỳ lạnh lẽo, một cỗ hàn khí từ trên đỉnh đầu hắn chảy xuôi khắp cơ thể. Toàn thân hắn run rẩy, máu từ khóe miệng càng ngày càng trào ra. Hắn thất thần nói: “Nguyên lai là như vậy…… Nguyên lai là ngươi……”
Biết được Văn Nhân Diệu có thai, kỳ thật Cơ Lương rất vui vẻ. Tuy hắn mê chơi, nhưng trên vấn đề con nối dòng vẫn luôn luôn thận trọng. Tưởng tượng đến chính mình sắp có được đích tử, nghĩ đến qua mấy tháng nữa sẽ có một sinh mệnh nhỏ gọi hắn là phụ thân, hắn liền cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh.
Trong khoảng thời gian Văn Nhân Diệu mang thai, mỗi ngày hắn đều sẽ đến nhìn nàng. Hắn mang hết những thứ tốt nhất trong kinh thành cho nàng, chỉ vì để nàng có thể cười một cái.
Nhưng mà Văn Nhân Diệu tâm sự trùng trùng, có đôi khi hắn vào cửa, liền nhìn thấy nàng đang khóc. Hắn nghĩ rằng Văn Nhân Diệu chán ghét bản thân ra ngoài uống hoa tửu, vì để nàng an tâm dưỡng thai, hắn gạt hết tất cả các bữa tiệc chuyên tâm ở nhà bồi nàng.
Có một đoạn thời gian, hắn trải qua thật sự vui vẻ, hắn tin tưởng Văn Nhân Diệu chắc chắn sẽ là một mẫu thân tốt, con của bọn họ sẽ lớn lên trong hạnh phúc. Nhưng hắn lại không thể đợi đến lúc đích tử được sinh ra, khi Văn Nhân Diệu được năm tháng, thái y nói với hắn, nàng dùng dược sẩy thai.
Nghe tin đó, hắn bi phẫn đan xen vừa lo lắng vừa tức giận. Bất quá rất nhanh hắn liền nghĩ thông suốt, chỉ cần người lớn không sao, bọn họ còn có thể có lại đứa nhỏ. Nhưng khi chờ hắn đuổi tới, Văn Nhân Diệu đã hấp hối.
Thái y nói, đứa nhỏ đã lớn tháng, Vương phi dùng dược mạnh tổn hại đến thân thể. Đừng nói con nối dòng, liền ngay cả người lớn cũng khó giữ.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì gọi là chân tay luống cuống, hắn không rõ chính mình làm sai chuyện gì, Vương phi của hắn tình nguyện một xác hai mạng cũng muốn bỏ hắn mà đi. Lúc ôm lấy Văn Nhân Diệu, trong đầu hắn trống rỗng.
Văn Nhân Diệu ngừng hô hấp trong ngực hắn, đối mặt với một câu vì sao của mình, nàng chỉ khóc nói vài tiếng thực xin lỗi với hắn, sau đó liền hương tiêu ngọc vẫn một xác hai mạng.
Hiện tại nghĩ lại, câu thực xin lỗi kia của Văn Nhân Diệu, nhiều ít gì vẫn mang theo một tia chân tình.
Cơ Lương nhếch môi nở nụ cười châm chọc: “Thì ra là thế……”
Làm một người nam nhân, hành vi của Văn Nhân Diệu quả thực đã tổn thương thấu tim Cơ Lương. Nhưng tới giờ phút này rồi, vậy mà hắn lại thấy không còn đau buồn nữa. Hắn phải cám ơn Văn Nhân Diệu, không làm lẫn lộn huyết mạch của hắn.
Nụ cười của Cơ Lương thành công khơi mào lửa giận của Cơ Du, Cơ Du nhấc chân ra khỏi ngực Cơ Lương, y vươn tay phải túm lấy cổ áo Cơ Lương. Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, Cơ Du có thể ngửi được mùi máu tươi trộn lẫn huân hương trên người Cơ Lương: “Vì sao người chết không phải ngươi, cố tình lại là Diệu Nhi của ta? Ngũ Thạch Tán không thể giết chết ngươi, đả kích ngấm ngầm hay công khai cũng không thể giết chết ngươi. Hôm nay ta không muốn tin những thứ quỷ quái này, ta muốn dùng máu ngươi đến tế điện Diệu Nhi cùng mẫu thân ta.”
Ngũ Thạch Tán? Cơ Lương mở to hai mắt, năm trước bởi vì Ngũ Thạch Tán, hắn chịu đau khổ lớn. Lúc ấy tra được mấy cơ thiếp, Cơ Lương cảm thấy đó là thủ đoạn tranh sủng của nữ tử hậu cung, sau khi xử tử cơ thiếp, hắn càng thêm cảnh giảm. Nếu Cơ Du không đề cập tới việc này, hắn cũng đã sắp quên mất.
Hiện giờ nghe ý Cơ Du, chẳng lẽ Ngũ Thạch Tán là do y hạ thủ?
Chuyện này cũng không kỳ quái, dù sao Văn Nhân Diệu là người của Cơ Du, muốn hạ chút dược với mình cũng rất dễ dàng.
Bởi vì mất máu quá nhiều, kỳ thật Cơ Lương đã bắt đầu mơ hồ, nhưng sau khi biết được ngọn nguồn sự tình, ngực hắn như có một cơn tức đang hừng hực dấy lên.
Trời biết Cơ Lương đã chật vật đến không thể nhúc nhích vì sao còn có thể bộc phát ra sức lực lớn như vậy, hắn nhấc cánh tay phải còn sót lại lên, nện mạnh lên trên mặt Cơ Du đang không hề phòng bị: “Thứ chó này!”
Không nghĩ tới một ngày nào đó, Cơ Lương lại bị bức đến mức phải nói thô tục. Tuy rằng hắn cùng Thái tử tranh đấu gay gắt kịch liệt, nhưng không đến thời khắc cuối cùng, hai bọn họ cũng không muốn mạng đối phương. Tuy rằng bọn họ hiểu rõ, thân là hoàng tử muốn thượng vị phải tâm ngoan thủ lạt, nhưng ai lại nguyện ý nhiễm lấy máu tươi của huynh đệ chính mình?
Lúc trước Cơ Tùng nhắc nhở hắn cẩn thận Cơ Du, hắn cố tình lưu ý một chút, Cơ Du ở sau lưng hắn quả thật có chút mờ ám. Việc Nghênh Tân Lâu cháy, trước đó vài lần bộ hạ hắn thất thủ đều liên quan đến Cơ Du.
Hắn vốn định cho Cơ Du một cảnh cáo, nhưng không đợi hắn tìm được chứng cứ có lợi, mọi chuyện cũng đã phát triển tới loại tình trạng này. Cho tới bây giờ hắn mới hiểu được, nguyên lai bên người hắn có một con bạch nhãn lang lớn như vậy đang ẩn núp.
Tranh quyền đoạt lợi giữa các hoàng tử rất bình thường, Cơ Du có năng lực thượng vị cũng là bản lĩnh của y. Nhưng Cơ Lương vẫn rất tức giận, hắn không nghĩ tới người luôn tự xưng là chính đại quang minh như mình, thế nhưng thua bởi loại thủ đoạn thấp hèn này.
Dù sao Cơ Lương cũng bị trọng thương, một đấm thật mạnh dừng trên mặt Cơ Du này, chỉ làm cho Cơ Du cả kinh lui về phía sau vài bước. Cơ Du buông nhẹ một cái, ngay sau đó thể lực Cơ Lương liền chống đỡ hết nổi té trên mặt đất, hắn thở hổn hển: “Súc sinh…… Từ nhỏ phụ hoàng đã dạy chúng ta ôn lương cung kiệm khiên nhường nhân nghĩa lễ trí tín, những thứ ngươi học được đều để cho chó ăn.”
Cơ Du không để ý xoa xoa máu trên mặt, y cười liếc về phía Bình Viễn Đế trên long ỷ: “Phụ hoàng? Ngươi cho là phụ hoàng làm cách nào để đi lên ngôi vị hoàng đế?”
____________________________
Tác giả có chuyện nói:
Cơ Lương: Thứ chó này!
Cơ Du: Nói giống như ngươi không phải thứ chó con vậy.
Bình Viễn Đế: Đều cút đi cho lão tử.
____________________________
Editor nằm run rẩy:
Chuỗi 3 chương này tui tính làm trong 2-3 ngày tới mà nghĩ mọi người chờ nên tui đẩy xong trong hôm nay luôn
Nay tui đã edit quá giới hạn với 13k chữ rồi nên 2 ngày tới chắc không có chương mới đâu nha