Chương 151 - Diện thánh
Nhan Tích Ninh đẩy “Cơ Tùng” xuống xe ngựa, nhìn bảng tên trước cửa Vương phủ, hắn thở ra một ngụm trọc khí: “Chúng ta đã trở lại.”
Tháng tám năm trước, vì để cho bọn họ tránh đi thế cục rối loạn trong kinh, Bình Viễn Đế đã để bọn họ tới đất phong. Không nghĩ tới xa cách mấy tháng, thế cục kinh thành còn chưa ổn định, bọn họ đã trở lại rồi.
Ở trong mắt rất nhiều người, bọn họ lăn lộn một chuyến này hoàn toàn không cần thiết. Chỉ có Nhan Tích Ninh hiểu được, trong khoảng thời gian này rốt cuộc bọn họ đã làm cái gì, rốt cuộc đã chiếm được cái gì.
Hiện giờ đúng lúc đầu xuân, hoa mai trong Phẩm Mai Viên nở đến tưng bừng. Bước lên cầu đi về hướng Phẩm Mai Viên, hương mai lành lạnh truyền vào mũi. Nhóm ngỗng lớn dưới tàng cây còn nhớ rõ Nhan Tích Ninh, chúng nó phe phẩy cặp cánh to từ trên mặt hồ bay tới, một bên bay một bên phát ra tiếng hoan nghênh nhiệt liệt.
Sau khi bọn Nhan Tích Ninh rời đi, Phẩm Mai Viên và Văn Chương Uyển cũng không bị bỏ hoang. Được đám người Lãnh quản gia để ý thích đáng, nơi này bừng bừng sinh cơ. Dọc theo con đường lát đá nhỏ dưới tàng cây Phẩm Mai Viên, vườn rau hai bên đều được tu sửa ngay ngắn thẳng tắp, bên trong mọc một tầng cải dầu xanh mượt. Đám gà mà Nhan Tích Ninh nuôi cũng đã trưởng thành, chúng nó nhàn nhã mổ rau kiếm ăn trong vườn.
Đất trồng cải trong vườn cũng không để hoang phế, bên trong trồng các loại rau dưa có thể trữ vào mùa đông. Vừa đến trong viện, Tiểu Tùng lập tức giơ chân vui vẻ chạy khắp nơi.
Nhan Tích Ninh mở cửa Văn Chương Uyển, trong phòng được quét tước sạch sẽ. Than lửa trong bếp lò cũng được đốt đến rực đỏ, tiến vào phòng ở, mùi huân hương và hơi ấm quen thuộc ập vào mặt.
Hết thảy những điều này khiến cho hai người Nhan Tích Ninh vô cùng thả lỏng, thêm vào mấy ngày chạy đường vất vả, giờ phút này họ chỉ muốn dừng lại nghỉ ngơi cho thật tốt. Nhưng mà bây giờ còn chưa phải lúc bọn họ có thể nghỉ ngơi, bọn họ phải sửa soạn một chút tiến cung diện thánh.
Bọn họ trở về là vì đại thọ Bình Viễn Đế, hiện giờ thân thể Bình Viễn Đế không tốt, người làm nhi thần như bọn họ nếu không vào trong cung một chuyến thật sự không thể nói nổi.
Biết được hiện tại bọn họ muốn vào cung, Diệp Lâm Phong ngoài cười nhưng trong không cười: “Thứ chó này thực biết dằn vặt người.”
Nhan Tích Ninh dở khóc dở cười: “Thần y ngài chú ý một chút, đây là ở kinh thành.”
Diệp Lâm Phong cười lạnh hai tiếng: “Hai người các ngươi đi nhanh về nhanh, sau khi trở về nói lại tình huống của hắn cho ta, ta xem xem hắn còn có thể chống được bao lâu.”
Nhan Tích Ninh:……
Hắn đã nhìn ra, Diệp Lâm Phong là thật sự muốn chơi chết Bình Viễn Đế, chỉ là ngại vì đại cục, ông không tiện ra tay.
Xe ngựa lại một lần nữa cất bước, Nhan Tích Ninh ngồi trên xe có chút bất an. Có thể Bạch Đào đã lừa gạt được Cơ Lương Cơ Du, nhưng cậu có thể lừa được Bình Viễn Đế không? Bình Viễn Đế lòng dạ thâm sâu thủ đoạn độc ác cũng không phải là người bọn họ có thể che mắt, nếu để lộ ra có thể sẽ mang tới đại họa.
Riêng Bạch Đào rất có lòng tin, cậu vỗ vỗ ngực nói với Nhan Tích Ninh: “Thiếu gia, ngài yên tâm đi. Vương gia đã sớm nói cho ta biết nên ứng đối với Hoàng Thượng như thế nào rồi, đối phó với người khác có thể ta không được, nhưng gạt Thánh Thượng nhất định không thành vấn đề.”
Nghe Bạch Đào nói như vậy, tâm tình Nhan Tích Ninh thoáng dãn ra một ít: “Vậy là tốt rồi, nhớ kỹ, một lát vào cung ngươi không thể để lộ sự ngạc nhiên.”
Bạch Đào hắc hắc cười hai tiếng: “Thiếu gia ngài yên tâm đi, ta nhất định sẽ không làm cho ngài cùng Vương gia thất vọng.”Cậu đã luyện tập cảnh tượng đối thoại cùng hoàng đế vô số lần trong đầu, hẳn sẽ không thành vấn đề.
Nói xong Bạch Đào vui vẻ chà chà tay, trong mắt tràn ngập chờ mong: “Hoàng cung a ~ không nghĩ tới sinh thời ta còn có thể tiến vào hoàng cung. Nghe nói cung điện Thánh Thượng ở chỉ dùng hoàng kim để tạo ra, có phải thật không a thiếu gia?”
Nhan Tích Ninh giật giật khóe môi: “Đã nói với ngươi rất nhiều lần, chỉ có long ỷ mới chỉ dùng vàng làm thành.”
Trong sự chờ mong của Bạch Đào về hoàng cung, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước Thần Võ Môn. Trước Thần Võ Môn một mảnh xe ngựa đông nghìn nghịt, số lượng còn nhiều hơn so với ngày thường vào triều một chút. Chuyện này cũng không kỳ quái, hiện giờ chư hầu các nơi đều tụ tập trong kinh thành, lại gần sinh nhật Bình Viễn Đế, bọn họ chung quy cũng cần phải đi đi lại lại nhiều hơn để liên hệ cảm tình.
Trước khi ra xe ngựa Bạch Đào hít sâu một hơi, cậu chậm rãi trầm mặt. Chỉ xem bộ dáng này, thật ra lại giống Cơ Tùng như đúc.
Xe ngựa Dung Vương vừa xuất hiện, liền đưa tới ánh mắt của nhiều người. Nhìn đến Nhan Tích Ninh đẩy Cơ Tùng vào Thần Võ Môn, có vài chư hầu muốn tới gần thân cận, nhưng biểu tình của “Cơ Tùng” rất nghiêm túc, khiến nhóm người này phải chặt đứt tâm tư.
Bất quá trong mắt mọi người, đại thế của Cơ Tùng đã mất. Thay vì kết giao một Dung Vương với đất phong ở Lương Châu, còn không bằng nói chuyện tranh thủ cảm tình với Ngũ Hoàng tử Cơ Du vài câu. Một khi Thánh Thượng ngã xuống, giữa ba vị Hoàng tử chắc chắn sẽ có một người thượng vị.
Chờ tân hoàng thượng vị, binh phù trong tay Dung Vương khẳng định phải giao ra, đến lúc đó y chỉ còn có một Lương Châu hoang vu. Chỉ một Dung Vương, không đáng để sợ hãi.
Xe lăn cán qua đá tảng, dưới sự dẫn đường của thái giám, hai người Nhan Tích Ninh đi đến Thái Hòa Điện mà hoàng đế cư trú. Vừa đến cửa điện Thái Hòa, Nhan Tích Ninh liền nhạy bén nhận ra chỗ không thích hợp, nơi này rất im lặng, cũng quá nghiêm minh.
Trước Thái Hòa Điện có ít nhất năm đội cấm quân đang tuần tra, càng đừng nói đến các cấm quân ẩn trong các góc bí mật của Thái Hòa Điện. Các tướng sĩ cấm quân thân mặc áo giáp, bên hông đeo trường đao, sắc mặt bọn họ nghiêm túc, không khí xơ xác tiêu điều tràn ngập cả Thái Hòa Điện. Từ trong điện một đám thái giám cung nữ vội vàng đi ra đi vào, bọn họ cúi thấp mặt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cả một Thái Hòa Điện to đến như vậy lại im lặng đến chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của các tướng sĩ, nhìn đến cảnh tượng này, cho dù là Bạch Đào tràn đầy tự tin cũng có chút sợ hãi. Cậu ngẩng đầu nhìn Nhan Tích Ninh một cái, trong mắt lộ vẻ không yên cùng sợ hãi.
Kỳ thật Nhan Tích Ninh cũng có chút kinh sợ, nhưng hiện tại hắn là chỗ dựa của Bạch Đào, nếu hắn khiếp sợ, Bạch Đào sẽ càng luống cuống. Vì thế hắn hạ giọng cổ vũ: “Đừng sợ.”
Nhìn thấy hai người Nhan Tích Ninh tới Thái Hòa Điện, Dương Thuận Phát chạy chậm đến tiếp đón, sắc mặt vui mừng: “Vương gia Vương phi đến rồi, mau, thỉnh vào trong.”
Nhan Tích Ninh ôn thanh nói: “Dương công công, thân thể phụ hoàng có khỏe không?”
Dương Thuận Phát nhíu mày lại, tuy trên mặt còn mang theo nụ cười, nhưng lại tươi cười tràn đầy chua xót: “Khỏe, khỏe. Nghe nói hôm nay các ngài quay về kinh thành, Thánh Thượng đã trông chờ nhị vị hồi lâu.”
Trong Thái Hòa Điện tràn ngập vị thảo dược đăng đắng, mùi Long Tiên Hương nồng đậm cùng hương thảo dược đều không che được mùi chua thối từ long sàng truyền đến. Mày Nhan Tích Ninh hơi hơi nhăn lại, xem ra bệnh của Bình Viễn Đế cũng không nhẹ.
Nhưng là vì cái gì? Rõ ràng nửa năm trước khi ông tiễn mình cùng Cơ Tùng rời đi, thân thể còn rất khỏe mạnh. Rõ ràng chỉ mới nửa năm, thân thể Bình Viễn Đế lại suy sụp đến lợi hại như vậy?
Nghe được thanh âm của xe lăn, trên long sàng truyền đến giọng nói khàn khàn đầy suy yếu của Bình Viễn Đế: “Là Dung Xuyên cùng Tích Ninh đến đây a. Mau, đỡ trẫm ngồi dậy.”
Màn giường được kéo ra hai bên, Bình Viễn Đế nửa nằm trên giường. Sắc mặt tăm tối khô vàng, giữa hơi thở như có cục đàm chặn ở yết hầu, thanh âm có chút hàm hồ, nhưng cặp mắt kia vẫn thanh minh như cũ.
Thấy bọn họ phải hành lễ, Bình Viễn Đế nhanh chóng khoát tay: “Miễn lễ ban ngồi. Một đường trở về cũng mệt mỏi rồi đi?”
“Cơ Tùng” chắp tay: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần không thấy mệt.”
Bình Viễn Đế yêu thương quan sát hai người: “Lương Châu là nơi khổ hàn, hai người các ngươi chịu khổ a.”
Nhan Tích Ninh cười nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, Lương Châu cũng không hoang vắng như lời đồn, nhi thần tới Lương Châu đã có thu hoạch phong phú. Chờ thân thể phụ hoàng khỏe lên, nhi thần cùng Dung Xuyên còn muốn mang ngài tới Lương Châu nhìn ngắm ruộng bậc thang của chúng ta.”
Bình Viễn Đế vui đến nở hoa: “Trẫm cũng đã thấy được ở trên sổ con Dung Xuyên trình lên, các ngươi làm việc vì dân chúng Lương Châu, trẫm đều nhớ kỹ.”
Lúc này nhóm tiểu thái giám nâng ghế dựa tới bên cạnh long sàng, Bình Viễn Đế dặn: “Đặt xa như vậy làm gì? Để gần một chút.”
Thẳng đến khi bọn thái giám đặt ghế dựa dán mép giường, Bình Viễn Đế mới vừa lòng gật đầu: “Như vậy là được rồi, các ngươi đều đi xuống, trẫm phải trò chuyện cùng hai người Dung Vương.”
Các cung nữ thái giám đều rời đi, liền ngay cả Dương Thuận Phát hầu hạ bên trái cũng ra ngoài. Bình Viễn Đế vẫy tay với hai người: “Đến, Dung Xuyên Tích Ninh, các ngươi ngồi gần một chút, để trẫm nhìn các ngươi thật kỹ.”
Nhan Tích Ninh lên tiếng, hắn thoải mái ngồi lên ghế.”Cơ Tùng” theo sát đằng sau, thao tác xe lăn tới bên cạnh Nhan Tích Ninh.
Bình Viễn Đế vui vẻ nhìn về phía “Cơ Tùng”: “Sao hôm nay Dung Xuyên lại trầm mặc như thế?”
Bị hoàng đế điểm danh, thân thể “Cơ Tùng” chấn động nổi hết da gà. Y muốn để chính mình tỉnh táo lại, nhưng nhịp tim lại từng nhịp từng nhịp tăng nhan. Không xong, đối thoại đã tưởng tượng trong đầu trước đó, một câu cũng không có tác dụng.
Trong đầu “Cơ Tùng” trống rỗng, y há mồm môi mấp máy lại không nói được gì.
Mắt thấy “Cơ Tùng” sẽ thất thố, thời khắc mấu chốt, Nhan Tích Ninh cầm lấy tay “Cơ Tùng”, cho hắn một ánh mắt ôn hòa lại kiên định.
“Cơ Tùng” rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hốc mắt y ửng đỏ thanh âm trầm thấp bi thương: “Phụ hoàng mấy lần truyền sổ con cho nhi thần, chỉ nói thân thể mình không có việc gì. Nếu không phải nhi thần tận mắt nhìn thấy, phụ hoàng chuẩn bị gạt nhi thần đến khi nào?”
Hay! Nhan Tích Ninh thật muốn vỗ tay mãnh liệt cho Bạch Đào, ngắn ngủi hai câu, đã che giấu được sự thất thố của bản thân, còn không tổn hại đến quan hệ giữa Cơ Tùng và Bình Viễn Đế.
Từ sau khi Cơ Tùng biết được sự thật về Mai Quý phi cùng Định quốc công, chỉ cần y nhớ tới Bình Viễn Đế, tâm tình liền vô cùng phức tạp. Nếu hiện tại người ở đây chính là Cơ Tùng, nói không chừng mới vừa nãy y sẽ còn trầm mặc hơn so với Bạch Đào.
Bình Viễn Đế nghe vậy nở nụ cười, trong tươi cười lại mang theo phiền muộn: “Phụ hoàng đã đến tuổi gần đất xa trời, Hoàng gia gia của ngươi cũng ra đi tầm tuổi này, so với ông, phụ hoàng còn sống lâu hơn mười năm. Chỉ là trong lòng phụ hoàng có tiếc nuối a, bây giờ còn chưa thể nhắm mắt.”
Phụ mẫu Bạch Đào đã ly thế khi cậu vẫn còn là hài đồng, chuyện cậu không chịu được nhất chính là người già nói việc sinh tử. Nghe Bình Viễn Đế nói lời này, hốc mắt Bạch Đào hơi hơi phiếm hồng, cậu nghiêm túc nói: “Phụ hoàng chớ nói lời ủ rũ, Sở Liêu nhiều danh y, nhất định có thể trị được cho phụ hoàng.”
Trong ánh mắt Bình Viễn Đế hiện lên tia sáng thật nhỏ, ý cười càng sâu: “Có những lời này của Dung Xuyên, phụ hoàng chết cũng không tiếc. Đúng rồi Dung Xuyên, ngươi trở lại kinh thành, có dàn xếp tốt cho các tướng sĩ Sí Linh quân?”
“Cơ Tùng” gật đầu nghiêm túc: “Hồi bẩm phụ hoàng, đã an bài tốt rồi.”
Bình Viễn Đế cười nói: “An bài như thế nào?”
Trên đầu Nhan Tích Ninh đổ mồ hôi mỏng, vấn đề này quá nhạy cảm. Nhất là dưới tình huống thế cục phức tạp như vậy, lời này của Bình Viễn Đế rất có thâm ý.
“Cơ Tùng” nghiêm trang nói: “Tự nhiên là để cho các tướng sĩ ở lại doanh địa.”
Bình Viễn Đế “Ha ha ha” cười ra tiếng: “Ai, tốt, tốt, vẫn là Dung Xuyên chí hiếu. Đến, hài tử ngoan, ngươi đến trước mặt ta, để ta nhìn ngươi một chút.”
Huyết sắc trên mặt Nhan Tích Ninh hơi hơi rút bớt, đầu ngón tay không tự giác run rẩy lên. Nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Bình Viễn Đế, hắn có một loại cảm giác quỷ dị, hắn cảm thấy Bình Viễn Đế nhất định đã nhìn thấu thân phận “Cơ Tùng”. Cảm giác này tới rất đột nhiên, lại làm cho hắn lạnh từ đỉnh đầu tới lòng bàn chân.
“Cơ Tùng” lại không được mẫn cảm như Nhan Tích Ninh, y thao tác xe lăn tễ tới bên người Bình Viễn Đế. Bình Viễn Đế vươn đôi tay khô gầy cầm lấy tay “Cơ Tùng”, trong ánh mắt ông có buồn bã có vui mừng: “Hài tử ngoan, nghĩ lại thì, từ sau khi ngươi vào quân doanh, phụ tử chúng ta cũng bị vạ lây mà thiếu đi rất nhiều thời gian để nói chuyện phiếm. Hiện giờ phụ hoàng có vài câu tâm huyết muốn nói với ngươi, ngươi cẩn thận nghe cho kỹ.”
Khi nói lời này, người Bình Viễn Đế nhìn lại là Nhan Tích Ninh: “Thân là đế vương sẽ có rất nhiều thứ bất đắc dĩ, cần phải cân nhắc lợi hại, có đôi khi sẽ làm ra lựa chọn thân bất do kỷ. Đời nãy trẫm đã làm rất nhiều chuyện bất đắc dĩ phải làm, hiện giờ nghĩ đến tuy tiếc nuối cũng không hối hận. Trẫm hy vọng tương lai vô luận ngươi làm chuyện gì, đều có thể không thẹn với tâm.”
Nhan Tích Ninh cảm thấy Bình Viễn Đế xuyên qua hắn nói chuyện với Cơ Tùng chân chính.
Bình Viễn Đế mỉm cười nói: “Mặc dù ngươi lớn lên trong quân doanh, nhưng ở trong mắt trẫm, có đôi khi ngươi quá mức nhân nghĩa, điều này cũng không nên. Người làm đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, không làm thì thôi, nếu làm, liền kiên trì đến cùng, thần chắn sát thần phật chắn sát phật.”
Lông tóc toàn thân Nhan Tích Ninh nổ tung, ngữ điệu của Bình Viễn Đế không nhanh, thanh âm cũng không vang dội, chỉ là những lời ông nói ra lại làm cho khắp cả người hắn phát lạnh. Giờ khắc này hắn cảm thấy mọi sắp xếp của mình cùng Cơ Tùng đều đã bị ông nhìn thấu.
Điều này sao có thể? Bọn Cơ Tùng hành động rất bí mật, ngoại trừ người thân cận, không có ai biết được kế hoạch của bọn họ.
Bình Viễn Đế còn chưa nói hết, nhưng thể lực đã chống đỡ hết nổi. Ông thở hổn hển mấy hơi xong ánh mắt liền phức tạp hơn: “Người già rồi không còn dùng được, nói vài câu cũng không nổi. Lại nói tiếp, ta còn có một tâm nguyện.”
Hầu kết Nhan Tích Ninh lăn lộn, hắn khô khốc mà hỏi: “Tâm nguyện gì ạ?”
Bình Viễn Đế nói từng chữ từng chút: “Nếu Dung Xuyên con ta có thể đứng đứng lên, tất nhiên có thể thành toàn tâm nguyện. Ta hy vọng con ta có thể đứng lên.”
Trong đầu Nhan Tích Ninh có một tia sấm chớp xẹt qua, đúng rồi, Bình Viễn Đế có thể làm đế vương, có liên quan đến tính cách của ông. Nếu ông chỉ là một tên tiểu nhân âm hiểm, cũng không thể an ổn làm hoàng đế nhiều năm như vậy.
Gia gia của bọn Cơ Tùng là người ham mê tửu sắc, ngu ngốc vô độ. Lúc Bình Viễn Đế tiếp nhận Sở Liêu, Sở Liêu trăm ngàn chỗ hổng. Nếu không phải Bình Viễn Đế tu tu bổ bổ nhiều năm như vậy, Sở Liêu đã sớm bị các nước chung quanh chia cắt.
Sờ lương tâm, Nhan Tích Ninh phải nói một câu, Bình Viễn Đế không phải phụ thân tốt, nhưng ông được xem là hoàng đế tốt. Ông biết rõ bản tính của mấy đứa con mình, muốn giao lại giang sơn vào trong tay người thích hợp nhất.
Trong lòng Nhan Tích Ninh chua xót, Bình Viễn Đế đâu phải đang nói chuyện phiếm, ông rõ ràng là đang nói di ngôn. Hai tay ông quả thật đã dính rất nhiều máu, nhưng mấy năm nay, ông đối xử rất tốt với Cơ Tùng cũng là thật lòng thật dạ.
Bình Viễn Đế nói xong những lời này thân thể hơi hơi nghiêng, ông nằm xoay mặt về hướng “Cơ Tùng”, cánh tay khô gầy vuốt ve mu bàn tay “Cơ Tùng” từng chút từng chút: “Dung Vương, ngươi là một hán tử cứng rắn, không thể dễ dàng đỏ hốc mắt.”
“Cơ Tùng” mím môi, gật đầu liên tục: “Phụ hoàng, ta đã biết.”
Bình Viễn Đế vươn tay muốn chạm vào hai má “Cơ Tùng”, nhưng khi tay sắp chạm vào “Cơ Tùng”, ông lại rụt về. Lần này thanh âm của ông càng thêm ôn nhu: “Mấy ngày nay trong cung náo nhiệt, nếu có chu hầu không hề mọc mắt quấy rầy thanh tịnh của ngươi, ngươi không cần cố kỵ mặt mũi bọn họ, cứ đánh bọn họ là được.”
“Cơ Tùng” lại một lần nữa gật đầu ứng tiếng.
Bình Viễn Đế nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu có người hỏi thăm hướng đi của Sí Linh quân, ngươi hãy nói cho bọn họ: thám thính quân tình là tử tội, cũng không thể ngốc hồ hồ nói Sí Linh quân còn ở trong doanh địa. Hiểu không?”
Tới giờ phút này rồi nếu “Cơ Tùng” còn chưa hiểu được y đã bị lộ, y liền thật sự là một tên khờ. Chỉ là y có chút phản ứng chậm, Thánh Thượng đây là đang chỉ điểm y sao?
Nhìn thấy bộ dạng nghẹn họng trân trối của “Cơ Tùng”, Bình Viễn Đế nhịn không được mà nheo mắt thưởng thức: “Ta chưa từng thấy qua loại dáng vẻ này trên mặt Dung Xuyên con ta, thật tốt.”
Nhan Tích Ninh giương ánh mắt phức tạp nhìn lão nhân lớn tuổi trên long sàng, Bình Viễn Đế đây là ngầm đồng ý mưu đồ của bọn họ, ông rõ ràng đang cổ vũ Cơ Tùng a. Không hổ là người có thể làm hoàng đế, nằm ở trên giường bệnh còn có thể thấy rõ rõ ràng ràng cả thế cục.
Đang lúc Nhan Tích Ninh miên man suy nghĩ, hắn nghe được tiếng Bình Viễn Đế gọi hắn: “Tích Ninh a.”
Nhan Tích Ninh đột nhiên hoàn hồn: “Phụ hoàng, có nhi thần.”
Bình Viễn Đế vươn ánh mắt chờ mong nhìn Nhan Tích Ninh: “Ngày đó ở Văn Chương Uyển, ngươi gọi ta một tiếng ‘cha ‘, có thể gọi ta lại một lần không?”
Nhan Tích Ninh chua xót, hắn mở miệng ra nghiêm túc gọi một tiếng: “Cha.”
Trên mặt Bình Viễn Đế lộ ra nụ cười vui mừng, ông nhắm mắt lại giống như nghe được tiếng gọi hay nhất trên đời: “Thật tốt.”
Lập tức ông nghiêng người phất phất tay: “Trẫm mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi, các ngươi lui xuống trước đi.”
Lúc đẩy xe lăn rời đi, Nhan Tích Ninh nghe được giọng nói mơ hồ của Bình Viễn Đế: “Dung Xuyên a, đi về phía trước, đừng chần chờ cũng đừng quay đầu lại.”
________________________
Tác giả có chuyện nói:
Bạch Đào phát biểu cảm nghĩ khi diện thánh: trước khi thi ôn vô số điểm quan trọng, kết quả đến lúc thi một đề cũng không kiểm tra.