Chương 136 - Trứng bắc thảo
Hỏi qua người đuổi vịt xong, Cơ Tùng cố ý nói Nghiêm Kha đi một vòng. Thông qua cửa xe, y có thể nhìn thấy tình huống đại khái của ruộng lúa ven đường. Đoạn thời gian trước khi châu chấu nhiều, chỉ cần có xe ngựa đi ngang qua, tiểu châu chấu sẽ nhảy lên nóc xe. Trên thùng xe rậm rạp một tảng lớn, người nhìn vào cũng thấy da đầu run lên.
Đi một vòng, trên thùng xe chỉ có linh tinh mấy con châu chấu, này đủ để chứng minh hiệu quả của vịt diệt châu chấu. Tin chắc rằng sau khi nhóm vịt con lên chiến trường, châu chấu còn thừa cũng sẽ bị bắt đến sạch sẽ.
Gió thổi qua ruộng lúa, mang theo mùi lúa trổ bông. Đám vịt bị lúa che đậy, chỉ có thể nghe được tiếng kêu. Cơ Tùng vừa lòng buông mành, thở phào nhẹ nhõm: “Hy vọng năm nay có thể được mùa.”
Dân chúng Lương Châu rất khổ, chiến loạn, khô hạn, nạn châu chấu còn bị tầng tầng tham quan ô lại bóc lột áp bức, năm rồi dân chúng sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng. Năm nay Cơ Tùng giảm miễn không ít thuế má còn trừng trị tham quan, hiện giờ y hy vọng có thể có một mùa bội thu, đề dân chúng phấn chấn hơn.
Nhan Tích Ninh an ủi: “Yên tâm đi, năm nay nhất định sẽ được mùa.” Trước đây hắn lớn lên ở nông thôn, nhìn lúa mọc lên vẫn có thể nhìn ra được tốt xấu. Lúc hai bên xe ngựa cao lớn cường tráng, một chuỗi bông lúa đón gió phát tán phấn hoa, này nếu không được mùa quả thực không thể nào nói nổi.
Cơ Tùng nâng khóe môi: “Ân.”
Ra cửa một chuyến, Nhan Tích Ninh thu hoạch tràn đầy. Lúc này trong thùng xe chất đầy các loại trái cây, còn có một rổ trứng vịt ngoài ý muốn. Đối với đống thu hoạch này, hắn lâm vào nỗi buồn ngọt ngào: “Thật nhiều đồ a.” May mắn Vương phủ nhiều người, nếu chỉ có hắn và Cơ Tùng hai người, khẳng định ăn không hết.
Nhất là rổ trứng vịt này, phải có chừng hai ba trăm quả. Nhan Tích Ninh nhìn chằm chằm trứng vịt suy tư một lát, nếu đem đống trứng vịt này làm hết thành trứng muối, hắn lại không có bình lớn như vậy. Nhưng trứng vịt có hương vị tanh, trừ bỏ trứng vịt muối, còn có thể làm thành cái gì đây?
Đột nhiên trong đầu hắn chợt loé linh quang: “Tùng Tùng, ngươi có biết trứng bắc thảo không?”
Bọc trứng vịt bằng một lớp phân tro, lòng trắng trứng sẽ đọng lại thành thể rắn rất có độ co giãn, lòng đỏ trứng cũng sẽ ngưng kết lại. Một quả trứng bắc thảo ăn được sẽ có màu xanh đen, trên lòng trắng trứng còn có thể xuất hiện hoa văn bông tuyết rất đẹp.
Trước kia lúc ra ngoài ăn với nhóm đồng sự, trong các loại món kèm luôn sẽ có một đĩa trứng bắc thảo trộn đậu hủ. Lại nói tới Nhan Tích Ninh đã rất lâu không ăn trứng bắc thảo, hiện tại vậy mà lại có chút nhớ nhung hương vị độc đáo kia.
Cơ Tùng sửng sốt một lát: “Trứng muối ta biết, nhưng trứng bắc thảo ta không rõ ràng lắm.”
Nhan Tích Ninh cười nói: “Không có việc gì, chờ làm ra ngươi sẽ biết.” Bất quá hắn chỉ thấy qua người khác làm trứng bắc thảo, chính mình trên thực tế cũng chưa từng thử, lúc về nhà hắn cần phải thử nghiệm một chút, hy vọng có thể thành công.
Xe ngựa lảo đảo hướng về phía thành Bình Xương, đợi khi về đến Vương phủ sắc trời đã sắp tối đen. Nhan Tích Ninh nhìn sắc trời: “Ban ngày ngắn hơn rồi a.”
Sau lập thu ban ngày sẽ ngắn hơn, ban đêm lại dài hơn. Nhớ tới lúc hắn vừa đến Lương Châu, giờ này mặt trời đang lặn về phía tây.
Bôn ba cả ngày, hai người đã mệt mỏi không chịu nổi, quay về Vương phủ chỉ ăn đơn giản một chút liền lên giường nghỉ ngơi. Lúc nửa đêm, Cơ Tùng đột nhiên bị tiếng mưa rơi tí tách tí tách trên nóc nhà làm cho bừng tỉnh. Bất quá mưa cũng không lớn, rơi một lúc lập tức dừng.
Tuy rằng mưa không lớn, lại mang đến cảm giác mát mẻ. Nhan Tích Ninh mơ mơ màng màng hắt xì một cái, sau đó lại rầm rì chui vào trong lồng ngực Cơ Tùng. Cơ Tùng cười ôm hắn, cọ cọ Vương phi của mình xong, y nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.
Một hồi mưa thu một hồi lạnh, sau lập thu mỗi một trận mưa tiếp theo, độ ấm sẽ lại thấp đi một ít. Ngày hôm sau khi rời giường, mũi Nhan Tích Ninh có chút nghẹt. Hắn xem xét cái chiếu trên giường quyết định hôm nay liền cất nó đi, đang lúc hắn cuộn chiếu, Bạch Đào bưng một chén thuốc Đông y lớn vào phòng: “Thiếu gia, đến uống thuốc.”
Vẻ mặt Nhan Tích Ninh mộng bức: “Mới sáng sớm lại uống thuốc gì?”
Bạch Đào đặt chén thuốc lên trên bàn bên cạnh: “Vương gia nói tối hôm qua ngài hắt xì một cái, nói không chừng đã cảm lạnh. Phương thuốc này là do sáng nay Diệp thần y kê, ta thay ngài nếm qua, một chút cũng không đắng. Ngài mau uống nhân lúc còn nóng.”
Nhan Tích Ninh:……
Đối mặt với ánh mắt chờ mong của Bạch Đào, hắn chỉ có thể bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch. Bất quá thuốc quả thật không đắng, sau khi uống xong hắn đổ một thân mồ hôi: “Vương gia đâu?”
Bạch Đào cười hì hì: “Vương gia đã ra ngoài. Đúng rồi thiếu gia, tại trù phòng có thiệt nhiều trứng a, chúng ta phải làm trứng vịt muối sao?”
Nói tới trứng vịt, Nhan Tích Ninh lại hăng hái lên: “Phải làm trứng vịt muối, nhưng cũng muốn thử làm trứng bắc thảo, đúng rồi Bạch Đào, ngươi hỗ trợ tìm một ít kiềm ăn được, vôi còn có trấu cám đến.”
Bạch Đào lên tiếng: “Vâng thiếu gia!”
Chờ Bạch Đào đem hết những thứ Nhan Tích Ninh cần trở về, cậu phát hiện thiếu gia nhà cậu đang moi bụi ở sau lòng bếp. Trong lòng bếp của phòng bếp nhỏ đều là phân tro, Nhan Tích Ninh giơ tay rải phần tro nhẵn nhụi lên trên rơm rạ, xử lý xong tro rơm hắn cẩn thận đặt nó vào trong bồn gỗ.
Mà rổ ở bên kia đặt mấy chục quả trứng vịt được chà rửa sạch sẽ, trứng vịt được rửa sạch nước bùn và phân lộ ra vỏ trứng trơn bóng. Trứng mà đám vịt ở Ti Châu đẻ rất lớn, vỏ trứng có cái trắng có cái xám ngắt, nhìn đặc biệt đáng yêu.
Thấy Bạch Đào trở về, Nhan Tích Ninh hô: “Đúng rồi Bạch Đào, đi túm một ít lá trà đến. Không cần lá trà ngon, loại trà bình thường nhất là được.”
Bạch Đào có chút khó hiểu, bất quá từ trước đến nay cậu vẫn luôn nghe lời thiếu gia. Không trong chốc lát Bạch Đào đã túm là trà đến đây: “Thiếu gia, lá trà đến rồi.”
Nước trong nồi vừa sôi, Nhan Tích Ninh nói: “Đặt lá trà vào trong chén lớn, sau đó ngâm trà.” Rót nước sôi sùng sục vào trong chén chứa lá trà, không bao lâu sau mùi trà liền tràn ngập. Nhưng Bạch Đào lấy có chút nhiều lá trà, màu sắc trà cực kỳ đậm. Ngâm một lát sau, nước trà đã biến thành màu nâu, nếu uống một ngụm có thể thanh tỉnh cả ngày.
Bạch Đào tự hỏi một lát liền hỏi: “Thiếu gia, chẳng lẽ nước trà này là dùng để làm trứng bắc thảo ư?”
Nhan Tích Ninh vừa lòng gật đầu: “Đúng vậy.” Cho tới bây giờ, tất cả nguyên liệu để làm trứng bắc thảo hoàn toàn được chuẩn bị tốt.
Nhan Tích Ninh lấy một cái bồn gỗ ra, hắn đổ nước trà đã chuẩn bị vào bồn. Lúc này vấn đề liền đến, y nhớ mang máng rằng hai cân nước phải trộn hai lượng kiềm ăn được, nhưng thời gian qua lâu, hắn không xác định phải trộn bao nhiêu muối ăn. Để cân bằng, hắn chuẩn bị trộn một lượng muối ăn. Dù sao hương vị trứng cũng sẽ không quá kém.
Nhìn thấy muối và kiềm hoà tan trong nước trà, Nhan Tích Ninh cảm thấy mỹ mãn: “Lại đến hai lượng vôi sống ba lượng phân tro.”
Vôi sống vừa gặp nước trà rất nhanh liền hòa tan sinh nhiệt, nước trà nâu nâu nhất thời trở nên vẩn đục, một hương vị tràn gay mũi ra. Nhan Tích Ninh cẩn thận lui về phía sau vài bước, không cho nước vôi sôi sùng sục dính lên trên người.
Qua một lúc trong bồn im lặng, hắn lại đổ phân tro đã chuẩn bị vào bồn. Hỗn hợp trong bồn gỗ trộn thành một đoàn nước bùn tối như mực, tản ra mùi hương không dễ ngửi lắm.
Nhan Tích Ninh dùng miếng gỗ quấy đều hỗn hợp, cố gắng quấy nó đến nhẵn nhụi. Bạch Đào có chút nóng vội: “Thiếu gia, để cho ta tới.”
Nói xong cậu vươn tay vào bồn gỗ: “Chơi bùn ta khá lành nghề.” Kết quả tay Bạch Đào còn chưa đụng tới bồn gỗ đã bị Nhan Tích Ninh ngăn cản: “Đừng nhúc nhích, trong đây thả nhiều kiềm như vậy, sao ngươi có thể sử dụng tay trực tiếp đụng vào?”
Trứng bắc thảo cần chất kiềm mới có thể biến chất, trong bồn bỏ thêm nhiều vật có chất kiềm như vậy, Bạch Đào lại trực tiếp đụng vào? Cũng không sợ làn da trên cánh tay bị ăn mòn mất.
Nhan Tích Ninh vỗ nhẹ nhẹ lên móng vuốt của Bạch Đào: “Những thứ này tổn thương tay, dính vào da hoặc mắt, ngươi sẽ phải chịu đủ.”
Bạch Đào ngượng ngùng rụt móng về: “Ta đây không động.”
Bất quá Nhan Tích Ninh cũng đã làm xong công tác chuẩn bị, chờ độ ấm trong bồn rơi về nhiệt độ bình thường, hắn đặt trứng vịt đã được ủ lần lượt từng cái bỏ vào trong bồn gỗ. Phần vỏ trứng sạch sẽ nhất thời không còn sạch sẽ nữa, lăn một vòng ở trong bồn, Bạch Đào cẩn thận dùng kẹp gắp than gắp chúng nó vào trong trấu cám ở bên cạnh.
Trấu cám dính lên trên hỗn hợp ngoài vỏ trứng, lúc này trứng vịt đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, chúng nó nhìn như một nắm đất. Lúc này Bạch Đào lại đem chúng nó cẩn thận gắp ra đặt vào trong bình đã sớm chuẩn bị tốt, chờ tất cả trứng đều được xử lý tốt, bình cũng đã chứa đầy.
Nhan Tích Ninh che một tầng giấy dầu lên trên bình, còn đậy nắp bên trên: “Nếu không lỡ tay, nửa tháng sau là có trứng bắc thảo ăn rồi ~”