Chương 132 - Đại bàn kê (*)
Phía Đông và phía Nam Lương Châu có núi non cách trở, so với Ti Châu Ích Châu bên cạnh, lượng mưa hàng năm của Lương Châu ít đến đáng thương. Bỏ qua dãy núi, toàn bộ diện tích đất đai có thể trồng trọt cũng chỉ có một phần ba. Dân chúng vì có thể trồng nhiều thêm một ít lương thực, đã khai khẩn núi rừng và đồng cỏ thành đồng ruộng. Nhưng mà đồng ruộng khai khẩn ra không đủ độ phì nhiêu, sau khi trải qua mấy mùa vụ, thu hoạch lại ít đến đáng thương.
Thảm thực vật bị tàn phá, làm cho đất đai không có biện pháp tích nước. Một trận khô hạn, một trận gió cát…… Núi trọc, đồng cỏ hoang. Dãy núi trụi lủi mà Nhan Tích Ninh nhìn thấy khi tới Lương Châu, đúng là núi hoang mà dân chúng để lại sau khi khai khẩn núi rừng.
Nói thật, từ sau khi tốt nghiệp, Nhan Tích Ninh đã quên sạch kiến thức mà hắn học được đến không sai biệt mấy. May mắn ngày hôm qua lúc thảo luận cùng Vương Văn Việt, hắn nhớ lại một chút. Nhưng một chút tri thức phù phiếm này, cần càng nhiều luận chứng cụ thể.
Mới vừa rồi Cơ Tùng cho hắn thời gian một chén trà nhỏ để chuẩn bị, Nhan Tích Ninh nhân cơ hội đó làm một cái sơ đồ phác thảo tư duy ngược. Thời gian một chén trà ngắn ngủi, đầu óc hắn bay nhanh, xuất ra tư thế làm bài tập vào ngày nghỉ cuối cùng, sơ đồ phác thảo xoát xoát xoát viết tận ba tờ giấy.
May mắn quan viên Lương Châu không phải giáo viên của hắn, hắn cũng không phải loại học sinh bị hù hai ba cái đã sợ chết khiếp. Ở hiện đại làm xã súc lâu như vậy, năng lực đánh lừa khách hàng của Nhan Tích Ninh vẫn còn.
Vì để cho đám quan viên có thể nhìn thấy trực quan sự nguy hại của đất màu bị cuốn trôi, Nhan Tích Ninh muốn làm một thực nghiệm cực kỳ đơn giản. Hắn dùng đất sét nặn hai sườn núi trên tấm gỗ, một bên núi cái gì cũng chưa có, bên kia bỏ lên một ít rêu. Vừa dội một thùng nước lên, sườn núi không có gì rầm một cái chảy thành bùn nước.
Thấy sự thích thú của nhóm quan viên bị thực nghiệm nhỏ thu hút, Nhan Tích Ninh liền áp dụng vào trong chủ đề hôm nay: đất đai Lương Châu cằn cỗi, là bởi vì đất màu bị cuốn trôi. Mà đất tại sao lại xảy ra xói mòn? Là bởi vì thảm thực vật bị tàn phá.
Sau khi cho nhóm quan viên thấy được tầm quan trọng của thảm thực vật, hắn phân tích hiện trạng Lương Châu, do đó dẫn đến nguyên nhân khiến cho Lương Châu hoang vắng như thế. Nhằm vào các loại tình huống này, lại có biện pháp gì có thể cải thiện……
Nhờ trụ cột từ ngày hôm qua, Nhan Tích Ninh gia tăng thêm vài cách tăng sản lượng, biện pháp điều động tính tích cực của dân chúng.
Đại bộ phận quan viên ở đây là bởi vì thân phận của Cơ Tùng mới đến Vương phủ đích, ngay từ đầu bọn họ cũng không đặt lời nói của Nhan Tích Ninh ở trong lòng. Bỏ nông trồng rừng? Xanh hoá hoang mạc? Còn muốn khiến cho dân chúng an cư lạc nghiệp? Đây không phải đang nói hưu nói vượn tự mình mâu thuẫn sao?
Nhưng theo Nhan Tích Ninh chậm rãi phân tích giảng giải, biểu tình nhóm quan viên trở nên nghiêm túc, trong mắt cũng dần dần sáng lên. Tuy rằng những lời Vương phi vừa nghe như là chuyện trên trời dưới đất, nhưng mà áp luận chứng cụ thể vào hoàn cảnh vậy mà có thể thực hiện được.
Mượn vấn đề điển hình khi xuất hiện tình huống đặc biệt của việc bỏ nông trồng rừng làm lệ: nếu dân chúng không muốn bỏ nông trồng rừng thì phải làm sao bây giờ. Chỉ dùng lý lẽ để đả động là vô dụng, dân chúng còn muốn sống tiếp, thiếu đất trồng bọn họ phải ăn gì uống gì, cơm còn ăn không đủ no làm thế nào phối hợp với quan phủ?
Nhằm vào vấn đề này, bọn quan viên thương thảo ra mấy phương pháp giải quyết: triều đình bỏ vốn ban thưởng, nếu lương thực mà một mẫu đất gieo trồng có giá trị bán ra được một quan tiền, vậy triều đình sẽ ban thưởng cho ba quan tiền. Đồng thời triều đình cổ vũ dân chúng nhận thầu núi hoang, cây để gieo trồng triều đình có thể gánh vác một nửa…… Dưới đủ loại ban thưởng và cổ vũ, chỉ cần dân chúng phát giác ra bỏ nông trồng rừng càng có lợi hơn so với trồng trọt, bọn họ liền sẽ tích cực lên.
Ngoài ra, vấn đề lớn nhất chính là vấn đề tài chính. Quan viên quản tài chính nghe mà nhiệt huyết sôi trào, tựa hồ ngay sau đó Lương Châu có thể biến thành nơi giống như Tô Phủ vậy, nhưng mà sờ sờ túi tiền xong, mặt bọn họ đều nhăn thành khổ qua.
Lương Châu nghèo a, tuy rằng gần đây tịch thu được không ít bạc từ tham quan, nhưng chút bạc ấy làm sao gánh nổi việc cải tạo? Đất có thể trồng trọt thiếu, dê bò chăn nuôi cũng ít, càng đừng nói tới Cơ Tùng còn chuẩn bị miễn hơn một nửa thuế má cho dân chúng, điều này làm cho Hộ bộ vốn không giàu có đã nghèo lại càng nghèo.
Nhưng mà vấn đề này đã chiếm được đáp án trong lúc mọi người thương thảo: đất trồng trống có thể trồng các loại cây kinh tế chịu rét, Lương Châu còn thừa rất nhiều cây hạch đào và hạnh nhân chất lượng tốt, chờ cây trưởng thành, nhất định có thể mang đến không ít tiền lời.
Ngoài ra còn có thể đem các loại trái cây không dễ bảo quản chế biến thành rượu hoặc là quả khô ngon…… Đường làm giàu có nhiều hơn ngàn ngàn vạn lần, nhưng nhất định không thể tát ao bắt cá mổ gà lấy trứng, tóm lại Lương Châu phải thoát khỏi nghèo khó nhất định phải giãy ra từ hình thức trước kia.
Đương nhiên, mặc dù thực hiện đủ loại biện pháp, cũng không thể thay đổi quá nhiều về hoàn cảnh của Lương Châu trong thời gian ngắn. Đám quan viên đều hiểu được, các biện pháp đưa ra hôm nay đều cần mấy thế hệ cùng nhau cố gắng. Nếu đổi thành làm những việc khác, nhóm quan viên đã sớm nhụt chí, nhưng mà tưởng tượng đến việc con cháu của bản thân có thể sống trong non xanh nước biếc, bọn họ đều tràn đầy động lực.
Mọi người cành tán gẫu càng vui vẻ, từng chủ ý có lợi cho dân có lợi cho triều đình từ trong miệng nhóm quan viên toát ra. Mỗi khi đưa ra một cái biện pháp, mọi người liền cùng nhau phân tích cái này có khả thi không, có lợi và hại gì. Nếu xác nhận phương pháp có thể thực hiện, sẽ viết vào công văn bên cạnh nhớ kỹ từng chỗ quan trọng.
Đám quan viên từ trước đến nay luôn quen nghe theo ý kiến quan trên rốt cuộc cũng có cơ hội có thể phát huy sự thông minh tài trí của mình, nếu biện pháp có hữu hiệu, nói không chừng tương lai bọn họ còn có thể lưu danh sử sách.
Hội nghị bắt đầu từ cuối ngọ, vẫn luôn kéo dài đến khi trăng treo giữa trời. Nhan Tích Ninh nói tới miệng khô lưỡi đăng, lúc mới bắt đầu còn không thích ứng, đến sau vậy mà lại cảm thấy rất vui vẻ.
Thứ hắn đưa ra chỉ là lý luận, còn thứ quan viên Lương Châu đưa ra càng nhiều là vấn đề thực tế có thể gặp được. Ngày hôm qua hắn và Vương Văn Việt cũng nghĩ qua một ít đối sách, nhưng mà hai người năng lực hữu hạn, không bằng kết quả sau khi mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng.
Nhưng hắn đã rất lâu không nói nhiều như vậy, lúc này hắn miệng khô lưỡi khô, nói thêm nữa có khi cổ họng cũng bốc hơi. Lúc này trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một ly nước, quay đầu nhìn lại, Cơ Tùng đang bưng một ly nước mật ong lại đây, y thân thiết hỏi: “A Ninh, ngươi cảm thấy thế nào?”
Nhan Tích Ninh tiếp nhận ly nước liếc Cơ Tùng một cái: “Ta thật đúng là cám ơn ngươi.”
Nhan Tích Ninh nhớ tới ông chủ đời trước của hắn, thường xuyên ném hạng mục vào trước lúc mọi người tan tầm, nhưng lại đòi kết quả vào ngày hôm sau. Đồng nghiệm đặt cho hắn biệt danh là Chu Lột Da. Cơ Tùng còn ác hơn, chỉ cho chính mình thời gian một chén trà nhỏ để chuẩn bị, so sánh lại, Cơ Tùng mới là tên Cơ Lột Da chính tông.
Nhan Tích Ninh hận không thể cắn Cơ Tùng một cái: “Lần sau phải nói trước với ta một tiếng, ngươi hôm nay thiếu chút nữa là chỉnh chết ta.”
Cơ Tùng ôn thanh nói: “Như thế nào? Ta cảm thấy ngươi nói rất tốt. Ngươi xem, bọn họ đều nghe rất nghiêm túc. A Ninh, ta muốn thay dân chúng Lương Châu cám ơn ngươi, nếu đề nghị của ngươi có thể thuận lợi thực thi, dân chúng rất nhanh có thể trải qua ngày tháng an cư lạc nghiệp.”
Trong lòng Nhan Tích Ninh ấm áp, hắn hổ thẹn nói: “Kỳ thật ta cũng không làm cái gì.” Những lý luận mà hắn nói đều là rập khuôn mà ra, không phải chính mình sáng tạo. Quan viên ở đây mới là người thực sự có tài năng làm việc vì dân chúng, so với bọn họ, Nhan Tích Ninh cảm giác chính mình chính là một con cá mặn không lên được mặt bàn.
Uống nước mật ong mát lạnh xong, Nhan Tích Ninh cảm giác yết hầu dễ chịu hơn rất nhiều. Lúc này Vương Văn Việt bước nhanh tới, hắn đưa tập công văn đã viết qua: “Tức Ninh ngươi xem xem, còn có chỗ nào cần bổ sung không?”
Nhan Tích Ninh tiếp nhận tập xem thử, đầu tiên hắn đã bị nét chữ tinh tế hấp dẫn: “Chữ thật khá.”
Vương Văn Việt nói: “Đây là công văn mới viết ra.” Nhan Tích Ninh theo chỉ dẫn của Vương Văn Việt nhìn lại, chỉ thấy sau cây cột có một thư sinh đang ngồi, tập trung nhìn kỹ, đây không phải vị tiểu ca giúp hắn viết đơn kiện trên quan đạo ngày đó sao? Nguyên lai hắn đã trở thành người viết công văn chuyên dụng của nha môn sao? Quả nhiên là vàng ở nơi nào cũng có thể sáng lên a!
Nhan Tích Ninh gật gật đầu với vị tiểu ca kia, tiểu ca kinh sợ hành lễ.
Bản ghi chép này ghi đủ tất cả các điểm quan trọng mà hôm nay các quan viên nói, mỗi một điểm đều ghi chép kỹ càng tỉ mỉ. Nhan Tích Ninh nhìn một lần đưa tập cho Cơ Tùng: “Dung Xuyên ngươi xem xem?”
Cơ Tùng tinh tế nhìn một lần rồi cười gật gật đầu: “Tốt lắm, chốc nữa sai người in ra vài bản phát cho từng quận.” Tuy rằng hôm nay thương nghị không ít, nhưng chân chính thực hành còn phải để lại sau này, hiện giờ trong đất đang còn trồng hoa màu, sao có thể nói dân chúng thu hết hoa màu quý này.
Vương Văn Việt củng chắp tay trịnh trọng nói: “Vâng”
Thời gian không còn sớm, nhóm quan viên cũng nên trở về. Chờ sau khi các quan viên giải tán, cửa lớn Vương phủ chậm rãi đóng lại. Cơ Tùng ngẩng đầu nhìn nhìn trăng sáng trên bầu trời, y có chút hổ thẹn: “Kỳ thật hẳn nên mời mọi người ăn bữa cơm.”
Thân là Hoàng tử, Cơ Tùng biết rõ tầm quan trọng của việc giao hảo với thần tử. Nhưng mọi người rất hưng phấn, hận không thể trở về biến nội dung trao đổi hôm nay trao đổi thành sự thật.
Cơ Tùng cảm khái làn thứ hai: ” Đàn quan viên hiện giờ của Lương Châu, vẫn đều là quan viên thật sự.”
Nhan Tích Ninh đỡ Cơ Tùng chậm rãi đi về sân: “Đây không phải rất tốt ư? Quan có thể làm việc vì dân chúng mới là quan tốt. Chỉ cần bọn họ xử lý việc thật tốt, về sau luôn có cơ hội mời bọn họ ăn cơm.”
Nói đến ăn cơm, bụng Nhan Tích Ninh lại đánh trống, hắn cười nói: “Đúng rồi, hôm nay làm vịt ủ muối. Chúng ta đi ăn cơm chiều đi?”
Cơ Tùng tươi cười ôn nhu: “Được.”
Đèn trong trù phòng sáng lên, Nhan Tích Ninh lấy một con vịt ủ muối hôm nay đã làm xong từ trong thùng băng ra.
Da vịt sau khi làm lạnh trắng như ngọc, dưới lớp da mỡ màng thấp thoáng phần thịt màu hồng nhạt. Dùng dao nhỏ sắc bén tách phần thịt ra, không trong chốc lát một con vịt liền biến thành từng khối lớn nhỏ đều đều. Nhan Tích Ninh cố ý để lại một cái chân vịt không chặt ra, hắn đưa chân vịt cho Cơ Tùng: “Nếm thử xem?”
Cơ Tùng cười đến nheo mắt: “A Ninh coi ta là con nít ba tuổi sao?”
Dân chúng trong kinh lúc chặt vịt chết thường sẽ nói chủ quán để lại một cái đùi đầy đủ, đùi này thường sẽ cho trưởng bối đức cao vọng trọng trong nhà ăn, nhưng mà các trưởng bối thường thường sẽ đưa chân vịt cho hậu bối mình thích nhất. Ở trong mắt Cơ Tùng, chỉ khi được sủng ái, mới có thể độc hưởng chân vịt.
Nhan Tích Ninh nắm lấy mảnh xương mảnh trên đùi cười nói: “Đúng vậy ~ vậy bảo bảo Tùng Tùng có muốn ăn chân vịt hay không?”
Cơ Tùng hưởng thụ cảm giác được thiên vị, ở trước mặt Nhan Tích Ninh y có thể không làm Dung Vương uy nghiêm. Y vươn tay nhận lấy chân vịt: “Muốn!”
Da xốp thịt mềm vào miệng lại thơm ngon, vị mặn nhàn nhạt vừa đúng, cho dù không châm thêm gì tư vị cũng phi thường vừa miệng. Cơ Tùng tinh tế thưởng thức hương vị thịt vịt, y khen không dứt miệng: “Ăn ngon lắm.”
Nhan Tích Ninh nhéo một khối vịt ném vào trong miệng, nhai nhai vai cái hắn liền yên tâm: “Còn ổn, trước đó ta còn lo lắng bỏ nhiều muối vịt sẽ mặn.”
Trong kinh thành mỗi một nhà bán vịt ủ muối hương vị làm ra cũng không giống nhau, có chút chủ quán làm ra vị mặn, có chỗ lại nhạt cần nước chấm. Nhan Tích Ninh phá lệ thiên vị loại vịt có vị nhạt một chút, mỗi lần ăn đều có thể cảm nhận được mùi thịt ngập tràn.
Nhưng mà ngày hôm qua lúc muối vịt, hắn không cẩn thận múc nhiều muối, sợ lãng phí hắn tùy tay nhét vào trong vịt. Hôm nay trước khi nấu vịt, hắn cố ý ngâm non nửa canh giờ, chắc vị muối trong vịt đã bị tẩy ra không ít.
Hai người ở trong phòng bếp cùnh một mâm vịt ủ muối cùng hai phần canh vịt ăn đến ngon miệng. Đột nhiên Cơ Tùng hỏi: “Ngày mai có rảnh không? Ta muốn hẹn ngươi đi ra ngoài một chút.”
Nhan Tích Ninh nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta rất rảnh a, nhưng chuyện của ngươi làm xong rồi?” Cơ Tùng gần đây đều bận đến chân không chạm đất, vừa xử trí tham quan, vừa trùng kiến Lương Châu, đều vội thành như vậy, y còn có thời gian hẹn mình đi ra ngoài?
Cơ Tùng nhẹ giọng nói: “Ngày mai ta mời ngươi tới một chỗ rất tốt, cam đoan ngươi sẽ thích.”
Nhan Tích Ninh vui vẻ: “Được.” Người cũng không phải con quay, không chịu nổi kiểu làm việc liên tục, trong nhận thức của Nhan Tích Ninh thư giãn thích hợp là tất yếu. Chỉ là hắn có chút tò mò: “Đúng rồi, ngươi muốn dẫn ta đi đâu a?”
Cơ Tùng nở nụ cười thần bí: “Ngày mai ngươi sẽ biết.”
*
Sáng sớm hôm sau, Nhan Tích Ninh liền bước lên xe ngựa Dung Vương phủ. Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi đến Lương Châu mà ngồi xe ngựa Vương phủ xuất hành, vừa lên xe ngựa, Nhan Tích Ninh đã nghĩ tới tình cảnh khi ở kinh thành. Khi đó chỉ cần Cơ Tùng được nghỉ hưu mộc, y sẽ mang theo mình đi thôn trang ngoại ô thư giãn.
Nhan Tích Ninh xem xét Cơ Tùng y cười đầy mặt: “Tùng Tùng, ngươi thành thật công đạo đi, không phải ngươi ở Lương Châu có rất nhiều thôn trang?”
Cơ Tùng suy nghĩ một lát rồi đáp: “Quả thật ta ở Lương Châu có một chút tài sản riêng, bất quá phần lớn ở quận Vĩnh Xương.” Tiếng nói vừa dứt, y mặt mày loan loan nhìn về phía Nhan Tích Ninh: “Yên tâm đi A Ninh, hôm nay mang ngươi tới một chỗ, ngươi nhất định sẽ thích.”
Nhan Tích Ninh càng mong đợi hơn: “Rốt cuộc là chỗ nào? Ngươi trộm nói cho ta biết được không?”
Cơ Tùng cười nhẹ hai tiếng, y nhẹ giọng nói: “Cũng không phải không thể……” Dừng một chút y chỉ chỉ sườn mặt mình: “A Ninh hôn ta hai cái, ta liền nói cho ngươi.”
Hai người đều đã từng hỗ trợ nhau rồi, lại còn đòi hôn nhẹ? Nhan Tích Ninh không nói hai lời ôm lấy đầu Cơ Tùng, hắn nhanh chóng hôn bẹp một ngụm lên hai má Cơ Tùng. Sợ Cơ Tùng đổi ý, hắn còn hôn lên trên trán y một cái: “Mua hai tặng một, nói nhanh lên ~”
Cơ Tùng không nghĩ tới tốc độ Nhan Tích Ninh nhanh như vậy, y dở khóc dở cười: “A Ninh hôn cũng quá nhanh rồi. Ta còn chưa kịp cảm nhận.”
Nhan Tích Ninh đẩy cánh tay y kéo dài giọng: “Nói mau nha ~”
Cơ Tùng chậm rãi nói: “Chúng ta muốn tới huyện Vũ Ninh kế bên quận Vinh Xương, quận Vinh Xương nhiều ruộng nước, lần này xảy ra nạn châu chấu cũng nhiều. Hai ngày trước đại quân vịt đã tới quận Vinh Xương, ta muốn mau chóng đến xem thành quả diệt châu chấu.”
Nhan Tích Ninh:……
Hắn đã nói trong khoảng thời gian này Cơ Tùng bận như vậy, sao còn có thể đi dạo ra ngoài chơi đùa, nguyên lai là y đi ra ngoài thị sát. Nhan Tích Ninh tiếc nuối thở dài một hơi: “Nguyên lai là ngươi lôi kéo ta đi thị sát cùng ngươi, uổng cho ta nhiệt tình.”
Khoé môi Cơ Tùng hơi hơi cong lên, y tiếp tục nói: “Trong Sí Linh quân có một lão tướng quân họ Trương ở bên đó, hắn có vài đỉnh núi trồng lê thu, ta mang ngươi đi hái lê thu.”
Nhan Tích Ninh dở khóc dở cười: “Cẩn thận Trương lão tướng quân đuổi đánh ngươi.” Có lãnh đạo nào như Cơ Tùng không? Người ta đã nghỉ hưu, y còn dám tới cửa tống tiền.
Xe ngựa chậm rãi xuất phát về phía Tây Nam, sau khi ra thành Bình Xương, Nhan Tích Ninh xốc mành lên nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy ven đường đều là ruộng nước, lúc này đúng mùa lúa đang trổ bông, trong không khí tràn đầy hương lúa.
Đi một lúc lâu về hướng Tây, xe ngựa tiến vào vùng núi. Phiến núi này có địa thế ôn hoà, có chút giống đồi núi. Vừa tới trước núi, chỉ thấy trên đường cái phía trước xuất hiện một vị lão nhân cụt tay ngồi trên ngựa.
Lão nhân mặc quần áo mộc mạc nhưng có khí thế không thể xúc phạm, tay phải cầm một cây côn gỗ dài ba thước. Hai đầu côn còn bọc lá sắt có đinh bên trên, màu sắc của đinh và lá sắt có chút sẫm màu, mặt trên tựa hồ còn có vết máu đọng lại.
Nghiêm Kha ghìm ngựa, lão nhân phóng ngựa tiến lên, xoay người xuống quỳ một gối với xe ngựa của Cơ Tùng. Thanh âm run rẩy khó có thể che dấu nội tâm kích động: “Mạt tướng Trương Ngũ Nhạc bái kiến chủ soái!”
Cơ Tùng cười nói: “Trương lão tướng quân đã lâu không gặp.” Lập tức y nghiêng xe lăn giới thiệu với Trương Ngũ Nhạc: “Vị này chính là Vương phi của ta Nhan Tích Ninh.”
Trương Ngũ Nhạc càng kích động hơn, ông dập đầu xuống đất: “Mạt tướng Trương Ngũ Nhạc bái kiến Vương phi!”
Trương Ngũ Nhạc có thân hình cao lớn ngũ quan lập thể thâm thúy, khăn trùm đầu bao vây lấy mái tóc màu trà. Nếu không phải ông nói tiếng Sở Liêu rất lưu loát, Nhan Tích Ninh còn tưởng ông là người Châu Âu. Bất quá chuyện này cũng không kỳ quái, chung quanh Lương Châu có rất nhiều người ngoại tộc, cũng có tình huống dân chúng Lương Châu thông hôn với ngoại tộc.
Trương Ngũ Nhạc cưỡi con ngựa cao to dẫn xe ngựa đi về phía trước, tâm tình ông vô cùng tốt, lúc nói chuyện phiếm với bọn Nghiêm Kha thanh âm cực kỳ lớn. Phía sau con ngựa cao to treo một cái bao tải dính máu, Nghiêm Kha có chút tò mò: “Lão Trương, trong bao tải là cái gì a?”
Nghe nói vậy Trương Ngũ Nhạc xoay người nhấc bao tải lên: “A, trên đường đụng phải một đầu dã lang. Súc sinh này thèm thuồng chiến mã của ta muốn đánh lén ta, ta liền cho nó quy thiên.”
Nghiêm Kha giơ ngón cái lên: “Lão Trương uy mãnh a. Bất quá…… sao dã thú nơi này lại kiêu ngạo như thế? Ban ngày cũng ra ngoài công kích súc vật?”
Trương Ngũ Nhạc ngượng ngùng nở nụ cười: “Này không phải nghe nói chủ soái và Vương phi muốn tới ư, ta kích động liền tới sớm.”
Cơ Tùng ôn thanh giới thiệu tình huống của Trương Ngũ Nhạc cho Nhan Tích Ninh: “Trương lão tướng quân từng là tham tướng của tiên phong doanh, khi ta vừa tới Sí Linh quân, lão tướng quân rất chiếu cố ta.”
Tiếng nói vừa dứt, giọng Trương Ngũ Nhạc liền truyền tới: “Vương phi, chủ soái nói sai rồi. Trên thực tế mạt tướng mới là người được Vương gia chiếu cố, nếu không phải Vương gia thay mạt tướng tìm nơi bảo địa dưỡng lão, mạng này của mạt tướng đã sớm không còn.”
Trên chiến trường thiếu tay ít chân là chuyện bình thường, sức chiến đấu của binh sĩ tàn tật giảm xuống rất nhiều. Bọn họ thường sẽ có hai kết cục, hoặc là tìm địa phương tự mình kết thúc, hoặc là lĩnh chút ngân lượng về với ông bà. Làm một tướng quân lãnh binh, lúc Trương Ngũ Nhạc không còn cánh tay chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ. Hết sức nản lòng thoái chí, thậm chí còn có suy nghĩ cực đoan.
May mắn Cơ Tùng đúng lúc phát hiện chỗ dị thường, sợ Trương Ngũ Nhạc lẩn quẩn trong lòng, y liền dùng quan hệ của mình cho Trương Ngũ Nhạc xuất ngũ từ Sí Linh quân. Y lại mua một mảnh đỉnh núi ở huyện Vinh Xương, đưa Trương Ngũ Nhạc đến đây an độ tuổi già.
Nhìn thấy cánh tay cụt của Trương Ngũ Nhạc, trong lòng Nhan Tích Ninh nặng nề: “Ta cảm thấy như vậy không tốt.” Các tướng sĩ vì quốc gia chịu khổ hao sức, bị thương tàn quốc gia liền bỏ ra chút tiền đuổi bọn họ đi, tàn khốc biết bao.
Cơ Tùng hiểu được ý tứ của Nhan Tích Ninh, y trầm trọng than một tiếng: “Ta cũng cho rằng như vậy.”
Vào núi đi được hai chén trà, Nhan Tích Ninh đột nhiên phát hiện trên sơn đạo phía trước xuất hiện một phiến đại môn. Trên đại môn thế nhưng còn có tháp quan sát, người không biết còn tưởng rằng đây là trại của sơn tặc.
Không đợi Lão Trương tới gần, đại môn chậm rãi mở ra, bên trong cánh cửa mấy trăm người chạy ra. Những người đó hoan hô chạy về phía xe ngựa Cơ Tùng: “Chủ soái đến rồi! Chủ soái đến rồi!”
Những người này hoặc là thiếu cánh tay hoặc là mất chân, nghe tiếng bọn họ gọi, Nhan Tích Ninh sao còn không hiểu được. Ở trong trại này đều là lão binh bị thương của Sí Linh quân. Cơ Tùng tập trung hết tàn binh tới một chỗ, cho bọn họ con đường sống.
Cơ Tùng nhẹ giọng nói: “Đều là huynh đệ vào sinh ra tử, sao ta có thể ngồi yên không quan tâm đến.” Chiến trường đao kiếm không có mắt, ai có thể cam đoan bản thân không thương không tàn? Nếu đã tàn tật liền đi tìm chết, vậy bọn họ bảo vệ quốc gia còn có ý nghĩa gì?
Nhóm lão binh vây quanh xe ngựa vào trong trại, vừa vào cửa Nhan Tích Ninh liền phát hiện nơi này như một thế giới khác. Chỉ thấy trong khe núi yên lặng là trăm mẫu ruộng nước, hai đầu bờ ruộng thỉnh thoảng truyền đến tiếng gà gáy chó kêu. Chân núi từng gian phòng ở ngay ngắn chỉnh tề, liếc mắt một cái nhìn lại chừng mấy trăm nhà. Bốn phía núi đều trồng các loại cây ăn quả, trái cây nặng trĩu treo lủng lẳng trên đầu.
Giống như Lão Trương nói, nơi này là một chỗ thế ngoại đào nguyên, là bảo địa dưỡng lão. Cả Lương Châu nơi bảo địa như vậy có hơn mười chỗ, chỉ có một chỗ này gần thành Bình Xương nhất, vì thế Cơ Tùng liền dẫn theo Nhan Tích Ninh tới nơi này.
Sau khi bọn Nhan Tích Ninh xuống xe liền được chiêu đãi nhiệt tình, giọng nhóm lão binh đều rất lớn. Hàn huyên xuống, hai tai hắn đều nổ vang.
Nghiêm Kha cười nói: “Vương phi có phải bị dọa tới rồi không?”
Nhan Tích Ninh khẽ gật đầu: “Ân……”
Nghiêm Kha nói: “Đây còn tạm, nếu tới Sí Linh quân, kia mới gọi là náo nhiệt.”
Nhan Tích Ninh líu lưỡi, xem ra về sau tới Sí Linh quân, hắn phải giấu sẵn hai luồng bông trong tay áo. Cơ Tùng khó được lúc đến trại, mỗi người đều muốn nói nhiều thêm vài câu với y. Nhưng mà tất cả mọi người biết, chủ soái có công vụ. Bởi vậy hàn huyên vài câu, mọi người liền tản ra tự làm chuyện của mình.
Lão Trương đắc ý dẫn bọn Cơ Tùng tới trong nhà mình, nhà Lão Trương không lớn, nhưng lại có cái sân rất được. Trong viện trồng mấy cây nho, ngẩng đầu lên liền thấy nho trĩu quả đủ mọi màu sắc trông rất đẹp mắt. Dứoi cây nho đặt một cái bàn đá rất lớn, trên bàn chứa đầy dưa và trái cây.
Vừa vào cửa Lão Trương liền hô: “Bạn già, chủ soái và Vương phi đến rồi! Mau ra đây gặp khách!”
Nhan Tích Ninh cực kỳ kinh ngạc, hắn thấp giọng hỏi Cơ Tùng: “Bạn già của Trương lão tướng quân cũng đi theo ông đến trại ư?”
Cơ Tùng giải thích nói: “Đúng vậy, các lão binh nếu nguyện ý quay về quê hương, ta liền phụ giúp nhiều hơn một chút ngân lượng cho bọn hắn. Nếu bọn họ không nhà để về hoặc là điều kiện trong nhà thật sự bần hàn, ta sẽ đưa người trong nhà bọn họ tới. Mọi người tụ tập cùng một chỗ sinh sống, so với để cho bọn họ đơn thương độc mã bên ngoài tốt hơn.”
Khi nói chuyện một phụ nhân từ trong phòng bên cạnh đi ra, giống với Lão Trương, bạn già của ông cũng có huyết thống là người dân tộc Khương. Dân tộc Khương giỏi ca múa, vô luận là nam nữ đều có một tướng mạo rất tốt. Lão Trương cùng bạn già của ông khi còn trẻ nhất định là tuấn nam mỹ nữ, lúc này hai bọn họ đứng chung một chỗ cũng ân ái phi phàm.
Biết được hôm nay có khách quý muốn tới, bạn già từ sáng sớm đã làm thịt hai con gà trống trong nhà. Lúc này gà trống đã biến thành món ngon mỹ vị, chỉ chờ khách nhân đến nhấm nháp.
Trong tay bạn già đang cầm một cái đĩa lớn, trong đĩa chứa đầy đồ ăn. Nàng câu nệ đặt đĩa đồ ăn lên trên bàn đá dưới cây nho, sau đó nói khẽ gì đó với Lão Trương, Lão Trương cười nói: “Bạn già nói, hoan nghênh khách nhân đường xa mà đến. Nàng làm một ít thức ăn, hy vọng các ngươi không ghét bỏ.”
Nhan Tích Ninh tập trung nhìn lại, đây không phải đại bàn kê sao?