Chương 36 - Châu Giang Hành có giảm giá được không?
- Trang Chủ
- Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss - Hoa Thanh Loan
- Chương 36 - Châu Giang Hành có giảm giá được không?
Uống chè ngân nhĩ hạt sen xong, Đường Uông lần theo tiếng động, cậu bước đến cửa phòng và nhìn thấy Châu Giang Hành đang ngồi xổm sắp xếp hành lý cho mình.
Ánh đèn sáng tỏ rọi lên góc nghiêng của anh, đôi mắt rủ hờ ngời lên vẻ dịu dàng, khoé môi cong cong khẽ cười chứng tỏ tâm trạng hân hoan của đối phương.
Trái tim Đường Uông khẽ rung động, cậu bấu tay bấu vào khung cửa, trống ngực đập lên liên hồi, chén chè ngân nhĩ hạt sen kia như ngọt thấm vào tim, Đường Uông hoàn toàn không nhận ra mình đã vô thức ngắm nhìn hồi lâu.
“Đang trong thời gian thai kỳ, nằm nệm cứng một chút mới tốt, Đường Đường, em lại thử xem thế nào đi.” Châu Giang Hành đã sớm phát hiện Đường Uông đứng ở cửa phòng, thấy cậu không lên tiếng, anh cũng không nói gì, đến khi cất hành lý xong mới mở lời.
Đường Uông hoàn hồn, làm theo lời anh leo lên giường nằm thử, tuy nệm có cứng hơn so với nệm ở nhà, nhưng cậu cũng không thấy quá khó chịu.
“Tôi không bị lạ giường.”
Trong phòng trừ những đồ nội thất cơ bản ra thì không có bất cứ dấu vết từng được sử dụng nào khác. Trên giá sách rộng rãi chỉ trưng bày vài quyển sách Đường Uông đem từ nhà sang.
“Phòng của anh ở ngay đối diện, có chuyện gì cứ việc gọi anh.” Châu Giang Hành đem vali rỗng đi cất, cũng không nhân cơ hội cậu chuyển đến sống cùng với mình mà cố tình sắp xếp cho cả hai ngủ chung.
Tiếng đóng cửa vang lên, Đường Uông lặng lẽ ngồi trên giường, trong khung cảnh mới đầy xa lạ, cậu không hề cảm thấy khó tiếp thu. Drap trải giường cùng chăn mền mới toanh được giặt bằng nước giặt giống với loại ở nhà hay dùng, mùi hương thân thuộc khiến Đường Uông dần dần thả lỏng.
Tắm rửa xong, Đường Uông gọi điện cho ba nhỏ. Đây là đêm đầu tiên sau khi kết hôn cậu ở lại nhà Châu Giang Hành.
Nệm giường hơi cứng không hề làm ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của Đường Uông. Trải qua một đêm không mộng mị, lúc tỉnh dậy đón chào ngày mới, Đường Uông còn ngỡ mình vẫn đang ở nhà.
Đến khi trông thấy đèn chùm xa lạ lủng lẳng trên trần, Đường Uông mới nhớ ra mình đang ở nhà của Châu Giang Hành.
Chẳng biết là do tường cách âm tốt hay bên ngoài quá mức yên tĩnh, trong phòng im lìm tới độ cứ như thể không có ai ở nhà.
Đường Uông đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong thì bước ra ngoài. Cửa phòng đối diện mở toang, ngó mắt vào thì trông thấy Châu Giang Hành đang ngồi trước bàn làm việc tất bật.
Người nọ vẫn đang mặc đồ ngủ màu xám, đầu tóc lúc này có hơi rối chứ chẳng gọn gàng chỉnh tề như mọi khi, nhưng như thế lại khiến cho người đàn ông này tăng thêm vài phần lười nhác.
“Em ngủ ngon không?” Châu Giang Hành gõ bàn phím xong, anh ngước lên nhìn Đường Uông đang đứng ngoài cửa.
“Khá tốt.” Cậu thành thật trả lời.
“Ăn trứng gà trước nhé, để anh đi nấu mì cho em.” Châu Giang Hành gác lại công việc trong tay, đứng dậy bước đến trước mặt Đường Uông, ngứa tay xoa đầu cậu rồi mới chịu dẫn người đến bàn cơm ngồi chờ.
“Đây là dì Dương.”
Dì Dương trong miệng Châu Giang Hành là một người phụ nữ tướng tá mũm mĩm đang đứng trong bếp lặt rau.
Đường Uông lễ phép chào hỏi đối phương, sau đó được Châu Giang Hành cho một quả trứng đã được anh bóc vỏ sẵn.
Phòng bếp rộng rãi được trang bị đầy đủ dụng cụ lẫn nội thất. Đường Uông nhận ra món mì Châu Giang Hành làm là mì cán bột, trên thớt vẫn còn dư chút bột mì và cục bột to khoảng chừng một nắm tay.
“Chờ lát nữa là ăn được rồi.” Châu Giang Hành đứng ở cửa bếp, nói, “Em ăn được sủi cảo nhân thịt heo và bắp không?”
Đường Uông gật đầu, giờ thì cậu cũng biết số bột mì còn lại Châu Giang Hành tính dùng làm gì rồi.
Mì chín rất mau, nước dùng được hầm từ xương sườn, bát mì được bưng đến trước mặt cậu còn đang tỏa khói nghi ngút, hương thơm xộc vào khoang mũi ngất ngây lòng người.
“Ăn rau xanh chứ?” Châu Giang Hành cũng ăn mì, có điều nước cốt không phải hầm từ xương sườn, và trong bát cũng chỉ có rau xanh với trứng gà.
“Có ạ.” Đường Uông dứt lời, Châu Giang Hành liền gắp một đũa rau vào trong bát cậu. Có qua thì có lại, Đường Uông cũng cho anh một miếng sườn.
Lúc ở nhà, ba lớn ba nhỏ thường hay làm sẵn bữa sáng cho cậu rồi đi làm, Đường Uông chỉ việc dậy là ăn được ngay. Nhưng mì nấu xong dễ bị nở nên trong thực đơn buổi sáng của cậu sẽ không bao gồm món này.
Mì làm thủ công đương nhiên sẽ ngon hơn so với mì cán bằng máy, nước dùng được hầm từ sườn và bắp đậm đà thơm ngọt. Đường Uông bắt đầu có hứng ăn hơn, cậu càn quét xong một bát mì mà vẫn còn thòm thèm.
“Ăn nhiều sẽ đầy bụng, nếu em thích thì ngày mai anh sẽ làm tiếp cho em ăn.” Châu Giang Hành nhận lấy bát mì sạch bách bị Đường Uông húp cạn nước dùng.
Buổi sáng, Đường Uông ngồi trên ghế tre tưới nước cho hoa cỏ ở ban công, mỗi chậu cây đều được dán tên, rất nhiều loại Đường Uông chưa thấy bao giờ, thế là bèn chụp lại gửi cho hai cha cùng xem.
Công việc đi chợ, lặt rau giờ đây đều do một tay dì Dương phụ trách, lúc sắp đến giờ cơm thường ngày của Đường Uông, Châu Giang Hành lại đi vào trong bếp nấu nướng.
Buổi chiều tiết trời mát mẻ, Châu Giang Hành liền dẫn cậu xuống dưới đi dạo, tiện thể giúp Đường Uông nhanh chóng quen đường.
Sau khi về nhà, Đường Uông đi ngủ chiều, lúc tỉnh dậy cũng vừa hay đến giờ cơm tối.
Không thể phủ nhận rằng, Châu Giang Hành quả thật chăm sóc cậu rất kỹ, thực đơn anh làm đều đã hỏi qua ý kiến của bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng. Ngoài ra anh còn tìm một ít đồ ăn vặt lành mạnh giúp Đường Uông cải thiện khẩu phần ăn uống.
Đường Uông chỉ mới sống ở đây một tuần mà trông mập mạp lên thấy rõ.
Chủ Nhật cậu được chở về nhà, Đường Bình Chiêm xin nghỉ ở nhà, thấy con trai mặt mũi hồng hào, trắng trẻo mập mạp thì ưng bụng lắm.
“Tối nay gọi cậu ấy sang ăn bữa cơm đi con.”
“Anh ấy nói tối nay có buổi xã giao, chừng nào xong tiệc mới đón con về.” Đường Uông vừa nhắn tin với Liêu Nguyên Tân, vừa trả lời câu hỏi của ba lớn.
[Liêu Nguyên Tân: Người yêu mình ở gần nhà cậu, mình sợ kẹt xe nên qua đó sớm, ai dè lúc tới nơi thì cô ấy có việc nên không thể ra ngoài gặp mình được.]
[Liêu Nguyên Tân: Sức khỏe cậu thế nào rồi, hay xuống đây đi dạo công viên với mình đi?]
Hôm nay Đường Uông còn chưa vận động nhiều, cậu suy nghĩ trong chốc lát, báo cho ba lớn một tiếng rồi tung tăng đi tìm Liêu Nguyên Tân tản bộ.
Cổng lớn của công viên được phủ xanh bóng cây, Đường Uông ngồi trên thành bồn hoa chờ Liêu Nguyên Tân nhàn nhã ăn kem khoan thai tới muộn.
Hai người chưa gặp nhau một khoảng thời gian, Liêu Nguyên Tân nhìn qua cũng đủ biết Đường Uông tăng cân.
“Đường Uông, bệnh này của cậu phải uống thuốc có thành phần kích thích tố hả? Loại mà uống nhiều sẽ mập lên ấy?”
Hôm nay Đường Uông mặc hoodie rộng thùng thình, lúc ngồi xuống bụng còn hơi nhô ra, cằm cũng trở nên tròn trịa hơn, trông rất giống bị tăng cân đột ngột vậy.
“… Xem như vậy đi.” Đường Uông ngại ngùng sờ mũi, chủ động nhắc tới chuyện bạn gái của cậu ta, không bàn luận về vấn đề tăng cân nữa.
Liêu Nguyên Tân và cô gái ấy quen biết nhau vào buổi tiệc giao lưu lần đó, thoạt đầu họ cũng không liên lạc gì, sau này gặp mặt vài lần trong trường mới từ từ thân thiết rồi bước đến mối quan hệ nghiêm túc hơn.
“Cô ấy bảo họ hàng bất chợt rủ đi ăn nên đã theo gia đình đến khách sạn rồi.”
“Hầy, tốn công qua đây một chuyến. Cậu cũng biết mà, từ trường sang đây xa lắm chứ đùa.” Liêu Nguyên Tân ăn kem xong lại chạy đi mua bột xiên.
Dạo trước ngửi thấy món này Đường Uông còn thấy thơm, chẳng hiểu sao hôm nay lại có cảm giác nhờn nhợn trong người, cuối cùng vẫn chịu không nổi, nôn hết đồ ăn trong bụng ra ngoài.
Liêu Nguyên Tân chưa chứng kiến cảnh này bao giờ, cậu ta sợ mất mật, sợ Đường Uông xảy ra chuyện gì nên lật đật gọi xe đòi chở cậu đi bệnh viện.
Đường Uông súc miệng xong liền ngăn cản.
“Mình không sao, phản ứng thường gặp thôi.” Đường Uông mệt mỏi giải thích.
Liêu Nguyên Tân cóc tin, cậu chàng phải xác nhận lại với Đường Uông những mấy lần rồi mới miễn cưỡng xóa bớt nghi hoặc.
“Xe mình đặt tới rồi… Hay cứ đến bệnh viện khám xem sao?”
“Không cần đâu, thật đấy, cậu nhìn mình bây giờ đi, vẫn khỏe mạnh đúng không, cũng chả có triệu chứng nào khác.” Trừ sắc mặt hơi tái nhợt ra, quả thật Đường Uông không có gì khác lạ.
“Hay để mình mời cậu một bữa đi, cậu xem, nôn thốc nôn tháo một hồi chắc cũng đói rồi phải không.”
Đường Uông tính nói mình có thể về nhà ăn bù, nhưng Liêu Nguyên Tân cứ khăng khăng kéo cậu lên xe cùng mình.
Đến khi tới khách sạn thì Đường Uông mới ngộ ra ý đồ của Liêu Nguyên Tân, đây không phải là khách sạn mà bạn gái cậu ta được họ hàng mời cơm hay sao.
Nhưng quả thật cậu cũng có hơi đói, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định đi vào với Liêu Nguyên Tân.
Bạn gái cậu chàng ở trong phòng riêng, bọn họ chỉ có hai người, đương nhiên không thể thuê phòng như thế được, cho nên chỉ còn cách dùng bữa ở phòng ăn trên tầng 2.
Khách sạn này rất nổi tiếng, đẳng cấp cũng chẳng kém cạnh nơi mà Hội trưởng từng đãi bọn họ ăn tiệc sinh nhật. Hai cậu tới đột ngột nên ăn mặc rất tùy tiện, những người xung quanh đều sang trọng chỉn chu, thậm chí còn có quý bà mặc lễ phục đang dùng bữa. Đường Uông và Liêu Nguyên Tân vội tìm một góc không quá bắt mắt để ngồi, phòng ngừa bị người khác dòm ngó.
“Cũng may khách sạn này không yêu cầu khách phải mặc sơ vin, chứ không hai đứa mình đã bị chặn ngoài cửa không được vào rồi.” Liêu Nguyên Tân theo chân anh mình chơi cổ phiếu nên dạo này cũng kiếm được chút đỉnh, thường xuyên dẫn bạn gái đến những nhà hàng sang trọng để mở mang tầm mắt.
Đường Uông gật đầu nhưng tâm trí lại không quá tập trung, giá cả nơi đây không hề thấp, dù Liêu Nguyên Tân trả nổi thì cậu vẫn thấy rất ngại khi để cậu ta mời mình. Đường Uông mới suy ngẫm, định bụng đi tìm Châu Giang Hành hỏi thử xem nếu báo tên anh thì có được giảm giá không.
Đường Uông lấy điện thoại ra gõ chữ, còn chưa kịp nhấn gửi đi thì bỗng nghe thấy cái tên thân thuộc truyền tới từ bàn ăn hướng bên trái đối diện cậu.
Nơi đó có hai cô gái trang điểm xinh đẹp và ăn mặc lễ phục sang trọng, một người trông già dặn, người còn lại trẻ tuổi hơn, nom chỉ mới qua đôi mươi.
Hai cô gái gọi cà phê uống, biểu cảm trên mặt rất cau có, miệng lúc nào cũng nhắc tới Châu Giang Hành.
Giọng của họ không quá lớn nên Đường Uông nghe chữ được chữ mất, cậu chỉ loáng thoáng biết rằng Châu Giang Hành đang ở khách sạn này và một lát nữa sẽ dùng bữa với họ.
Nói được một chốc, hai người đó tính đứng dậy rời đi, Đường Uông nói với Liêu Nguyên Tân rằng mình đi toilet, nhưng rốt cuộc lại vô thức đi theo hai cô gái nọ. Cho tới khi bước tới cửa thang máy, Đường Uông mới sực nhận ra mình đang làm gì.
Cậu vừa định rời đi thì bỗng nghe thấy một trong hai người đó lên tiếng.
“Em thấy hắn giả vờ gãy chân đến nghiện rồi, bạn em kể tháng trước cổ còn thấy Châu Giang Hành đi xe lăn trên đường cơ.”
“Thôi thôi, đến cũng đến rồi, mày tem tém lại đi, đừng nói lung tung, cẩn thận quanh đây có người của hắn.”
Hai người kia đi vào thang máy thì Đường Uông mới ngơ ngác bước ra, cậu âm thầm tự hỏi, bọn họ cũng biết chuyện Châu Giang Hành gãy chân ư?
Đường Uông vẫn luôn canh cánh việc Châu Giang Hành ngồi xe lăn, nhưng anh chẳng chịu nói cho mình biết, để cậu tự đến gần anh hơn. Đương nhiên Đường Uông không hề muốn vậy, nhưng mắt cậu cứ như bị xui khiến, lăm lăm dõi theo số tầng thang máy dừng lại.
Thang máy dừng ở tầng 8, Đường Uông vẫn không tự chủ nổi mình, tiếp tục đi theo họ lên trên đó.
Cả tầng này đều là phòng riêng khép kín, có vài phòng mở cửa, cũng có phòng đóng chặt, Đường Uông chắc chắn Châu Giang Hành đang ở trong căn phòng đóng kín cửa. Nhớ lại lần gặp gỡ tình cờ ở khách sạn khi đó, Đường Uông bèn cố ý đi lòng vòng trước mặt nhân viên phục vụ đứng canh gác ở cửa phòng.
Quả nhiên, vừa bước đến trước phòng nào đó, nhân viên phục vụ lập tức cản cậu lại.
“Xin lỗi cậu, nơi này không thể dừng chân quá lâu ạ.”
“Có chuyện gì thế?” Đường Uông vừa tính rời khỏi đây, bỗng nhiên có một chàng trai trẻ trung mặc Âu phục bước ra ngoài.
“Không có gì hết thưa anh Đào, vị khách này đi ngang qua nên tôi nhắc nhở thôi ạ.” Phục vụ đáp.
Vị khách họ Đào này gật đầu rồi quét mắt sang nhìn cậu, Đường Uông chắc chắn rằng mình đã trông thấy vẻ ngạc nhiên hiện hữu trên mặt đối phương.
“Anh biết tôi?” Đường Uông có ý thăm dò, hỏi.
“Tôi là Đào Hành – trợ lý của sếp Châu, cậu là cậu Đường – chồng mới cưới của sếp phải không? Cậu tìm anh ấy có việc gì ạ? Có cần tôi gọi sếp Châu ra không?”