Chương 120
Lưu Vĩnh Thụy được Tuệ Nhi chăm sóc tỉ mẩn nên vết thương cũng nhanh chóng được phục hồi. Anh có thể trở lại công ty làm việc được rồi.
Ngay khi xe vừa đến cổng công ty thì đã nghe tiếng ầm ỹ trước cổng. Bảo vệ đang cố gắng ngăn cản một người đàn ông muốn tiến vào bên trong làm loạn.
Người đàn ông đó là Dương Đình Nguyên.
Hắn ta liên tục đẩy mấy người bảo vệ ra, hùng hùng hổ hổ gào to trước công ty.
– Lưu Vĩnh Thụy, Lâm Tuệ Nhi… Các người mau ra đây….Mau giao Diệp Chi ra đây…
Lưu Vĩnh Thụy bước xuống xe, cau mày nói.
– Có chuyện gì mà ầm ỹ lên vậy?
Dương Đình Nguyên quay người lại thấy hai người thì tức giận xông thẳng tới hét.
– Lưu Vĩnh Thụy… mau thả Diệp Chi ra. Cô ấy là do các người bắt đi đúng không? Mau thả cô ấy ra.
Tuệ Nhi khó hiểu hỏi lại.
– Ai giữ Diệp Chi của anh mà anh đến đây đòi người?
– Không phải các người thì là ai? Các người muốn trả thù vì tôi lấy máu của con bé kia nên bắt Diệp Chi đi có phải không? Ngoài các người ra, tôi không thể nghĩ đến ai khác có thể có động cơ bắt cóc Diệp Chi cả. Tôi là người bắt cóc con bé đấy, thì mấy người nhắm vào tôi đây này. Mau thả Diệp Chi ra đi. Cô ấy vô tội, lại còn đang bị thương nữa… Các người có còn là con người không?
Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Dương Đình Nguyên, Tuệ Nhi biết chuyện Diệp Chi bị bắt cóc là thật. Cô thành thật trả lời.
– Chúng tôi không giữ cô ấy. Có thật là gần đây anh không gây thù chuốc oán với người nào khác không?
Nghe Tuệ Nhi nói, ánh mắt Dương Đình Nguyên khẽ lay động. Hắn không nói gì, chỉ trân trân mắt nhìn Tuệ Nhi xem lời cô nói không bắt Diệp Chi có bao nhiêu phần trăm là thật.
Sau một vài giây suy nghĩ, Tuệ Nhi đưa ra phỏng đoán của mình.
– Có phải sau khi không lấy được máu của em tôi, anh đã đi tìm và khống chế một vài người khác mang nhóm máu RH âm tính để cung cấp cho Diệp Chi không? Và điều đó đã khiến cho người nhà của họ phẫn nộ… Nên họ đã bắt Diệp Chi để trả thù anh… Anh nghĩ đến trường hợp này chưa?
– Tôi…
Dương Đình Nguyên lúc này như hiểu ra được điều gì đó. Tròng mắt lay động. Hắn thật sự đã làm như vậy… Có khi nào… Diệp Chi là bị người nhà của bọn người kia bắt đi thật không? Nhưng rõ ràng bọn họ chỉ là những con người bình thường, không có khả năng đưa Diệp Chi đi bằng một cách thần không biết quỷ không hay như vậy được. Camera của bệnh viện bị phá hỏng. Không lưu được hình ảnh gì của vụ bắt cóc này. Điều này căn bản những gia đình bình thường đó không thể nào làm được… Nhưng nếu Tuệ Nhi đã nói không làm thì hắn thật sự không biết người nào lại làm ra được chuyện này nữa.
Hắn cố chấp nói.
– Tôi biết chỉ có cô mới có năng lực bắt Diệp Chi đi như vậy thôi. Đừng hòng dắt mũi được tôi.
Tuệ Nhi bất lực nhìn hắn.
– Tôi nói tôi không làm là tôi không làm. Suy nghĩ lại cho kỹ, gần đây anh có đắc tội với nhân vật lớn nào không. Đừng chĩa mũi dùi vào tôi. Tôi không có giữ người của anh.
Dương Đình Nguyên biết không thể lấy được thông tin gì từ Tuệ Nhi… Mà điều Tuệ Nhi nói cũng có lý. Việc cần làm bây giờ là tiếp tục điều tra những người hắn đã lấy máu. Hắn không muốn bỏ phí thời gian ở đây đôi co nữa, hậm hực bước lên xe lao vút đi.
Tuệ Nhi vốn tưởng mọi chuyện đã kết thúc ở đó. Nhưng không… đến chiều Dương Đình Nguyên lại chạy đến hỏi tội cô lần nữa.
– Tuệ Nhi… cô còn nói không phải là do cô làm. Hiện tại những người hiến máu kia đều đã bị bắt đi hết. Không có ai ra tay bịt đầu mối được như thế này ngoại trừ cô. Nói mau… Cô mang Diệp Chi đi đâu rồi?
Tuệ Nhi thoáng sững sờ…
Những người hiến máu đều bị bắt đi?
Trong lòng Tuệ Nhi xoẹt qua một ý nghĩ gì đó nhưng cô chưa kịp nắm bắt thì “Rầm” một cái. Dương Đình Nguyên đập bàn nhoài người về phía Tuệ Nhi, đôi mắt hằn lên tia giận dữ nói.
– Cô mau thả Diệp Chi ra. Nhanh!
– Tôi không bắt giữ cô ấy, lấy gì trả cho anh đây?
– Không là cô thì là ai?… Nếu cô không giữ người thì phải cùng tôi đi tìm cô ấy. Như thế tôi mới tin là cô không liên quan đến vụ này.
Lưu Vĩnh Thụy đi đến chắn trước mặt Dương Đình Nguyên, lạnh lùng nói.
– Tôi cho phép anh đứng đây nói chuyện, chứ không cho phép anh đến gần Tuệ Nhi. Tránh xa ra một chút.
Dương Đình Nguyên căm phẫn nói.
– Được… Nếu các người nói các người không liên quan đến chuyện này. Vậy thì tôi nói cho các người biết, người bị bắt đều là người mang nhóm máu RH âm tính, tức là bạn của các người cũng sẽ trở thành mục tiêu đấy. Lo mà bảo vệ bạn mình đi.
Dương Đình Nguyên vừa nói xong, trong lòng Tuệ Nhi đột nhiên cũng dâng lên một nỗi bất an.
Đúng lúc này, điện thoại của Tuệ Nhi trên bàn vang lên tiếng chuông. Lưu Vĩnh Thụy đứng gần đó liền cầm lên đưa cho cô. Là Đường Vũ gọi đến. Tuệ Nhi nhanh chóng bắt máy.
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến một âm thanh vô cũng hỗn loạn. Tiếng Đường Vũ hét lên trong điện thoại.
– Chị Nhi… Chị Nhi ơi… Cứu em…
Đường Vũ chưa kịp nói hết câu thì cuộc gọi đã bị ngắt. Tuệ Nhi chưa kịp nói gì, cũng chưa kịp có phản ứng gì. Cô chỉ cảm nhận được Đường Vũ bên kia vô cũng sợ hãi. Đại não như muốn nổ tung. Cô biết rằng Đường Vũ đang gặp nguy hiểm, mặc kệ Lưu Vĩnh Thuỵ ngăn cản và đòi đi theo. Cô không nghĩ được nhiều liền lao như bay ra ngoài lái xe chạy về biệt thự Lưu gia.
Khi đến khúc cua, một chiếc ô tô màu đen chạy vụt qua, cô nhớ bảng số xe này rồi. Là chiếc xe lần trước bắt cóc Lão Ngũ. Không một giây chậm trễ. Cô quay đầu xe chạy đuổi theo sau chiếc ô tô đen kia.
Người đàn ông mặc vest trắng đang cầm lái. Hắn ta nhìn qua gương chiếu hậu thấy chiếc siêu xe đang đuổi theo mình thì nhếch môi cười đểu một cái. Hắn ta liên tục tăng tốc để cắt đuôi Tuệ Nhi, nhưng dù cho hắn có tăng tốc cỡ nào, cua qua mấy con đường ngoặt ngoèo cỡ nào đi nữa thì vẫn không cắt được cái đuôi. Lúc này hắn mới quay xuống thông báo với hai người ngồi phía sau.
Chính giữa hai người đàn ông cao to lực lưỡng phía sau là Đường Vũ. Cô bé bị trói, bị dán băng keo ở miệng, hai mắt hiện lên sự sợ hãi không thôi, cả người không ngừng run lẩy bẩy.
Chiếc xe bất ngờ quẹo vào một công trường bỏ hoang. Ba người đàn ông bước xuống xe. Một tên vest trắng và hai tên mặc đồ đen.
Tuệ Nhi đã đuổi theo đến nơi. Cô cẩn thận bước xuống xe, nhưng sau đó lại lùi dần về sau khi thấy trên tay bọn chúng là những khẩu súng ngắn.
Nhìn sơ qua cô liền biết những khẩu súng này là vũ khí hạng nặng, vô cùng nguy hiểm. Một tổ chức như thế nào thì mới có thể trang bị cho lính của mình những vũ khí hạng nặng thế này được cơ chứ. Giờ phút này cô bắt mình phải thật tỉnh táo, không thể hành động liều lĩnh được.
Người đàn ông mặc vest trắng nhìn cô đầy khinh thường.
Tuy rằng cô có chút nhan sắc đó, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một cái bia đỡ đạn trong cuốn tiểu thuyết này. Làm sao có thể có lá gan đối đầu với bọn chúng để cứu người như vậy nhỉ?
Ngay cả những kẻ đã bắt tay hợp tác với bọn chúng cũng chưa từng dám đứng đối diện với bọn chúng như thế này mà trên người dám tỏa ra ngạo khí như cô gái này đâu.
Cô gái này chỉ có một mình, lại còn tay trắng đi cứu người. Quả thật là liều lĩnh. Chắc hẳn cô ta là đang muốn tìm lấy cái chết.
Tuệ Nhi sau khi quan sát tình hình một lượt thì lên tiếng nói.
– Thả người của tôi ra.
Người đàn ông mặc vest trắng cười khúc khích nói.
– Mày đang mơ à?
Đột nhiên Tuệ Nhi vung chân đá vào tay đang cầm súng của một tên áo đen. Nhưng không cướp được súng của hắn. Một tiếng “Đoàng” đinh tai nhức óc vang lên, đạn bay nhanh như chớp về phía Tuệ Nhi.
Kỹ thuật của sát thủ được cô vận dụng triệt để. Vừa nhìn thấy hướng nòng súng cô đã lách nhanh người né đi trước khi viên đạn được bay ra, rồi chạy nhanh vào bức tường chắn gần đó.
Hai người đàn ông mặc đồ đen chạy theo sau cô. Người mặc vest trắng thì nhàn nhã đứng ngoài nghe từng động tĩnh bên trong.
Không lâu sau, những tiếng súng vang lên, tiếp theo đó là tiếng thét của hai tên đàn ông liên tục kêu gào. Tên mặc vest trắng giật mình. Người của hắn đều là những tên lính đặc vụ chuyên nghiệp, không thể nào có chuyện bị một con đàn bà đánh bại một lúc hai người như thế được. Nhưng đợi thêm vài giây nữa hắn vẫn không nghe thêm được bất kỳ tiếng động nào nữa.
Hắn ta đang muốn xông vào thì bất ngờ Tuệ Nhi lao ra chắn trước mặt hắn. Trên vai cô thấm đẫm một dòng máu đỏ tươi đang túa ra. Cô đã bị trúng đạn, nhưng cô dường như không biết đau, không dừng lại xử lý vết thương mà trực diện đối mặt với hắn, ánh mắt sắc lạnh kia làm cho tên mặc vest trắng thoáng chút rùng mình. Ánh mắt này như lưỡi dao sắc bén, hằn lên tia đỏ của máu….. Một ánh mắt của…. Sát thủ chuyên nghiệp.