Chương 6: Tự tin
_________________________________Trong sự im lặng của lớp, chỉ có thoang thoáng tiếng điều hòa mở ra mở vào. Tôi đứng dậy, nhìn cô đầy lo lắng. Quả này có khi hết cứu thật rồi
“Con là học sinh mới của lớp đúng không?” Cô giáo nhìn tôi, xoay xoay bút rất nghệ
“Vâng ạ”
“Tên gì?”
“Nguyễn Lữ Cẩm Ly ạ”
Khẩu hình miệng của cô mấy máy sau khi tôi trả lời, chỗ tôi cách bàn giáo viên không quá xa nên tôi nhìn thấy cô ghi tên tôi vào chỗ trống trên tờ danh sách lớp. Rồi lại nâng mặt nhìn tôi hỏi: “Con học qua bài Đất Nước này chưa?”
“Rồi ạ”
Trước kia trong thời gian ôn luyện đội tuyển học sinh giỏi, lúc đó cô giáo có bảo rằng tìm hiểu và học thuộc vài bài thơ kháng chiến hoặc về lịch sử thời xưa nên tôi có tìm bài Đất Nước để đọc và học thuộc
Vừa nãy lúc truy bài tôi cũng có đọc lại bài đó rồi, nên chắc cũng nhớ được mang máng
Chốc sau, cô giáo lại nhìn tôi bằng vẻ như đang suy ngẫm gì gì đó, hai tay chống cằm: “Thế giờ con có đọc được bài thơ Đất Nước này không, đọc trang 118 đi”
“…” Tôi ngơ ngác nhìn cô “Vâng ạ”
Trang 118…thì có thể được, nhưng mấy trang kia thì thôi đi
“Vậy con đọc đi. Hiền, Nam, Tuấn gập sách vào” Cô thay đổi bằng giọng nói rất nghiêm túc, hành động nhắc nhở Tuấn với bàn trên gập sách lại khiến tôi có hơi sờ sợ. Cả ba người đấy cũng ngoan ngoãn gập sách lại, im lặng không nói gì cả, trong lớp như trở nên căng thẳng hơn vậy
Tôi nằm chặt tay lại, chầm chậm đọc ra từng câu thơ một. Giọng nói vấp, nhiều chỗ còn nhầm chính tả:
“Khi ta lớn lên Đất Nước đã có rồi
Đất Nước có trong những cái “ngày xửa ngày xưa..” mẹ thường kể
Đất Nước bắt đầu…với những miếng trầu bây giờ bà ăn
Đất Nước lớn lên khi dân mình biết trồng tre mà đánh giặc
Tóc mẹ thì bớt..sai đầu
Cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn
Cái kéo-cái kèo, cáu cột thành tên
Hạt gạo phải một nắng hai sương xay, giã, giần, sàng
Đất nước có từ ngày đó
Đất…là nơi anh đến trường
Nước là nơi anh em tắm
Đất Nước là nơi..ta hẹn hò
Đất Nước là nơi em đánh rơi chiếc khăn…trong nỗi nhớ thầm…Con xin hết ạ”
Lúc này, cả lớp mới vỗ một tràng pháo tay khá lớn dành cho tôi, tâm trạng lúc này cũng đỡ sốt ruột hơn phần nào
Cô giáo nhìn tôi bằng vẻ mặt khá hài lòng. hờ cười, khen ngợi một câu: “Học bài tốt, ngồi xuống đi”
“Được rồi, hôm nay học tiếp tiết hai”
Tôi vừa mới ngồi xuống, liền trút ra một hơi thở dài cho khuây khỏa đầu óc, may ra là trí nhớ của tôi cũng khá tốt
Tới giờ ra chơi, xả lớp đã trở nên ồn ào náo nhiệt trở lại. Trong khi đang ngồi vật vã với đống đề Ngữ Văn, Hoàng Anh Tuấn ngồi bên cạnh khẽ gõ bút vào khuỷu tay tôi, thấp giọng nói: “Cậu được cô cho kiểm tra đúng trang đấy cũng là may mắn lắm đấy”
“Là sao?”
Thảo Anh ngồi đằng sau tôi lên tiếng, nhấn nhá từng chữ:
“Thì cứ lớp nào có học sinh mới chuyển tới là cô sẽ gọi lên đầu tiên, như kiểu kiểm tra năng lực hay gì không biết. Mà có đứa còn bị gọi học thuộc nguyên cả bài đấy, còn có mấy cái khác nữa, tính tình nghiêm thật, cậu vừa học rồi đấy”
“…” Đúng thật, tuy cách giảng của cô dễ hiểu nhưng cái cảm giác tiết Ngữ Văn vừa rồi trên lớp có đôi chút gò bó
“Cẩm Ly này” Tuấn gọi tên tôi, tay dựa lên má, hiện lên rõ chiếc má bánh bao đầy đáng yêu “Cậu có muốn đi xem đá bóng không?”
“…” Bóng đá á? Tôi chưa đi xem bao giờ, cũng không có hứng thú mấy với nó
“Trường tổ chức giải đá bóng cho lớp 12, tuần sua lớp mình đấu bán kết, cậu di nhé?”
Tôi trầm ngâm hồi lâu, định ngoảnh lại cầu cứu thì đã thấy ánh mắt đầy trông mong ngóng chờ của Thảo Anh dành cho mình. Chốc sau mới dám đưa ra quyết định:
“Tuần sau à, thứ mấy?”
Tuấn trả lời: “Thứ hai, buổi chiều ba giờ. Ở sân bóng trường mình”
Hôm ấy tôi không đi học thêm nên có thể đi được, vat lại cũng chưa từng xem đá bóng lần nào nên cũng muốn di xem, dù sao mọi người cũng đã rủ, tôi lại chẳng dám từ chối nữa:
“Ừm, đi được. Cả lớp di à?”
“Đa số ấy, cũng chỉ có tầm 6-8 đứa là đi học thêm thôi”
“…”
“Sao thế?” Tuấn xích ghế lại chỗ tôi, thấp giọng lại như chỉ đủ để tôi và cậu ấy nghe thấy “Không thích nơi đông người à?”
“…” Tôi gật đầu
Trong lòng tôi bỗng lâng lâng lẻn một vài cảm xúc kì lạ, vừa day dứt vừa không nỡ chối từ hiện thực trước mắt. Quả thật, tôi rất sợ nơi đông người, nó ám ảnh tôi từ khi còn nhỏ rồi, đeo bám suốt cả một một thuở thơ ấu năm đấy với đầy rẫy những vết rách trong tim. Nên là bây giờ, dù đã không còn sợ nữa, nhưng tôi vẫn có hơi chút bức bối khi đến những nơi như vậy
Tuấn lặng lẽ nhìn tôi, cậu mỉm cười: “Không sao, cậu tự tin lên một chút sẽ không sợ nữa”