Chương 5: Chúc may mắn
Lúc này, trong tầm mắt tôi, chỉ có toàn là bóng dáng cao ráo và gương mặt đẹp trai đến hớp hồn này của chàng thiếu niên ấy. Mắt đối mắt nhau, cũng chỉ im lặng như vậy mà nhìn nhau thôi
Cậu ấy…hình như tên là Hoàng Anh Tuấn
Trong đám học sinh vừa vây quanh chỗ tôi, một đứa con trai lên tiếng, tay đặt lên vai Tuấn, vỗ vỗ:
“Mày nhìn mặt mày này, thân thiện lên. Đây là sinh mới của lớp đấy, bạn cùng bàn đầu tiên của mày đấy”
“Mày nhìn mặt tao giống không thân thiện không?”
Cái chữ “đầu tiên” này khiến tôi hơi nghĩ ngợi
Rồi cứ thế, lại thêm vài lời châm chọc nữa từ bọn con trai vang lên, tiếng cười khúc khích, huých nhẹ vai Tuấn:
“Tươi lên, là con nhà người ta sợ giờ”
“…”
“Bạn cùng bàn đầu tiên trong năm học này của trai đẹp Hoàng Anh Tuấn, lại còn là người nhìn dịu hiền xinh xắn như vậy, sướng nhất mày rồi”
Tuấn cho hai tay vào túi quần, hướng nhẹ mặt xuống nhìn tôi. Trên vai khoác một quai đeo balo, một quai còn lại thả ra ngoài
Cậu đặt balo xuống ngay cạnh chiếc ghế bên cạnh tôi, hờ hững nhìn bọn học sinh đang bu như kiến thấy mồi: “Được rồi, chúng mày định đứng đây suốt thế à?
“Ồ, thế bọn tao đi đây”
“Làm quen bạn mới vui vẻ”
Thoáng cái, đám học sinh vừa vây quanh chỗ bàn tôi đã đều rời đi hết, không còn một ai vởn vơ lất phất quanh đây nữa
Lúc này, bỗng có một loàng gió mạnh từ bên ngoài thổi vào trong lớp, làm cho những trang sách trang vở bay phất phới hết lên. Rất lạnh. Sức gió thổi khiến cho mái tóc mềm mại đang thả của tôi cũng cuốn theo chiều gió, nhẹ nhàng như lụa như nước. Trong khoảng khắc ấy, đằng sau gáy tôi bỗng run lên, dường như trước mắt tôi trở nên mờ ảo, đen dần đen dần, cơ thể nặng trĩu, ý thức như dần hỗn loạn lên, như sắp bị bong tối bao phủ lấy toàn bộ tầm nhìn
“Này?” Trong sự mơ hồ lúc này của tôi, đột nhiên một giọng nói vang lên như đánh thức lại toàn bộ ý thức của tôi. Tuấn nhìn tôi, ánh mắt có hơi lo lắng “Cậu sao đấy?”
“Không sao” Tôi vén lại tóc ra đằng sau, dùng dây buộc lại, có hơi lả lơi. Thuận tay chạm vào đằng sau gáy để kiểm tra thứ gì đó
Tuấn vẫn nhìn tôi, ánh mắt đã không còn vừa lo lắng vừa hiếu kì như vừa rồi nữa, thấp giọng nói: “Học cùng lớp, trở thành bạn cùng bàn. Vậy từ giờ, có gì thì giúp đỡ nhau nhớ?”
“Ừm”
“Tớ học giỏi, cậu không cần sợ mình dốt đâu”
“…” Cái con người này, tự tin thật..
Đột nhiên ở bàn dưới, một bạn nữ vỗ vỗ nhẹ vào vai tôi, thì thầm to nhỏ vào tai: “Thằng Tuấn nó giỏi thật đấy, nhưng trừ văn ra thì nó hơi ngu ngu tí. Nếu cậu giỏi văn thì hai đứa bù trừ cho nhau được đấy”
Trong trường hợp này, với cái tính cách này, tôi không biết nói gì hơn. Chỉ có thể gật đầu “ừm” một tiếng
“Mày cũng lo lắng cho tao quá nhể?” – Nói nhỏ như vậy nhưng không hiểu sao Tuấn vẫn nghe được, cậu ấy quay xuống nói bằng giọng đầy khinh bỉ với bạn nữ kia, kể cả ánh mắt cũng vậy
Chợt bên cạnh bạn nữ kia, một bạn nam với khuôn mặt đẹp trai, mắt đeo kính gọng đen khá dày trông rấ tri thức, lấy tay cốc mạnh vào đầu của bạn nữ ấy, lời nói hơi mang tính chất vấn: “Học đi. Ở đấy mà nói về trai”
“Xùy, mày ghen với thằng Tuấn vì tao chứ gì. Khỏi chối” Bạn nữ ấy chắc cũng không phải dạng vừa, liếc nhìn cậu trai bên cạnh một cái, cũng châm chọc thêm cho câu nói
“Mày ma còn chẳng thèm huống chi là tao”
Bạn nữa ấy không nói gì nữa, chỉ lườm huýt cậu bạn bên cạnh rồi quay sang tôi, sắc mặt biến đổi ba trăm sáu mươi độ, tươi cười:
“Đứa ngồi cạnh tớ tên Vũ Dương Hoàng Phi, tên hay nhưng cái nết thì khó tính lắm. Còn tên tớ Phương Thảo Anh, từ nay hai chúng ta sẽ trở thành bạn tốt với nhau nhé, nết mình chơi dễ hơn thằng này nhiều”
Thiên Phi, Thảo Anh…Tên của hai người này cũng hay quá đi mất, hợp đôi nữa
“À được, hoan hỉ hoan hỉ” – Tôi mỉm cười. Vậy là…đã có được bạn mới rồi sao? Dễ hơn tôi tưởng nhiều. Nhớ tới khi sữa tôi chỉ có duy một người bạn, nên cũng chẳng bao giờ có được cái cảm giác nhiều người làm bạn với mình như này
“Thế thôi, mình phải học bài đã, lo chết mất” – Thảo Anh nhua chợt nhận ra nhiệm vụ quan trọng của mình, liền giở sách Ngữ Văn 12 ra học
Tôi “Ừm” một tiếng rồi chầm chầm quay xuống, ngồi ngay ngắn vào vị trí
Vừa hay, tiếng trống vào lớp vào lớp cũng vang lên “đùng đùng…” Trong lớp lúc này, đã có đông đủ học sinh cả rồi, ai nầy cũng đều ngồi vào vị trí của mình, nhưng tiếng ồn nói chuyện vẫn cứ phải gọi là náo nhiệt vô cùng
Tuấn ngồi bên cạnh tôi rất ngay ngắn, hai tay khoanh lại, lưng hơi ngả về phía bàn, chân vắt chéo, mắt hướng về bài thơ Đất Nước trong sách Ngữ Văn 12 tập một:
“Cẩm Ly này”
“Có chuyện gì?” Tôi trả lời rất tự nhiên
“Lát nữa, chúc cậu may mắn” Đột nhiên Tuấn nói lời kì lạ như vậy, tôi có hơi bối rối không biết nó có ý nghĩa gì hay không, chỉ im lặng không nói gì
Lúc này, có một cô giáo trong bộ trang phục gọn gàng, trang nhã bước vào lớp học làm cả lớp ai nấy đều đứng thẳng lưng lên, và đương nhiên là tôi cũng vậy
Cô giáo đặt balo xuống ghế giáo viên rồi người vào bàn ngay ngắn, mở chiếc laptop màu trắng bạc của mình lên, dõng dạc nói: “Ngồi xuống đi”
Cả lớp ngồi xuống ngay ngắn, bỗng chốc cái lớp náo nhiệt lúc truy bài vừa rồi đã hóa thành một lớp học ngoan ngoãn im lặng
Ai nấy đều như hóa thân vào vai con ngoan trò giỏi vậy
“Hôm thứ ba cô có dặn cả lớp học thuộc bài thơ Đất Nước, có ai thuộc chưa?”
Cô vừa nói gì cơ? Học thuộc cáo bài thơ Đất Nước này á?!
Cả lớp học bỗng chốc xuất hiện bầu không khí căng thẳng vô cùng
Tôi thì như bị cái bầu không khí này lây vào người vậy, căng thẳng theo
Nhưng rồikhi lén liếc lên nhìn bàn giáo viên thì tôi giật mình phát hiện ra ánh mắt của cô giáo nhìn về phía mình, vội vàng tránh đi
Thôi toang, có điềm!
Quả nhiên vậy, cô đưa tay chỉ về phía tôi, giọng điệu thong thả: “Mời bạn nữ ngồi bên cạnh bạn Tuấn đứng lên”
====================
Xin lỗi mn, dạo này mik bận ôn thi ở trường nên không thể dành thời gian đc, chỉ có ban đêm thoai nên mong mn thông cảm