Chương 4: Bạn cùng lớp
Hôm nay là ngày đi học đầu tiên nên nổi hứng dậy sớm vào lúc năm rưỡi sáng để chuẩn bị kĩ càng. Đến trường cũng đến sớm hơn mọi ngày ở quê
Trường THPT Hà Đông có diện tích rất rộng và rất to. Lúc mới đến, tôi vẫn rất bình thản đi vào trường, nhưng vào bên trong mới thấy bất ngờ vô cùng. Trường có bốn tầng, được sơn hòa toàn là một màu trắng. Lúc đi trên hành lang, tôi có nhìn ngó qua các lớp. Cơ sở vật chất ở đây cũng như trường chỗ quê tôi, đầy đủ, hiện đại, tiện nghi. Nhưng chỉ khác là lớn hơn thôi.
Nghe nói đây là một trong những ngôi trường cấp ba có tiếng ở Hà Nội, không biết rằng có nó phải hay không?
Lớp mới của tôi ở ngôi trường mới này là lớp 12D5, nhưng tìm mãi nãy giờ vẫn chưa thấy. Ngôi trường này rất to, tìn cx khó nữa.
Đi lượn lờ nãy tới giờ cũng tìm thấy lớp nằm ở đâu. Đến chỗ hành lang, tôi đứng khá xa cửa lớp học, nhìn được một nửa bên trong lớp
Trong lớp mới có vài người, khá đông
Nhưng bên trong dù có ít hay nhiều người thì cũng khiến cho cái tính nhát như thỏ đế này của tôi đang cảm thấy nom nớp lo sợ
Thế này hay là đứng chờ thầy giáo giới thiệu rồi mình vào?
“Cậu đến tìm lớp D5 có việc gì à?” Chợt có một giọng gió nhẹ nhàng tựa tơ hồng mềm mại trong gió vang lên đằng sau tôi
Tôi giật mình quay đầu lại thì bắt gặp một bạn nữ tóc ngắn ngang vai vô cùng xinh đẹp, làn da trắng mềm mại, má lại hồng hào tươi tắn. Nghe cách nói chuyện và ánh nhìn vừa rồi của bạn ấy, chắc là học sinh của 12D5
Tôi trả lời: “Tớ là học sinh mới của lớp”
Trong từng làn gió thu se se lạnh, giọng nói mềm mại vừa nãy lại vắng: “Tớ có nghe thầy bảo rồi. Nhưng cậu không vào lớp?”
“Do ngại đấy, tính tớ nhát”
Nhưng đằng nào sự trốn tránh của tôi được bỏ qua, bạn nữ tóc ngắn tiến vài bước đứng bên cạnh tôi, cười niềm nở:
“Thường thì khi nào tiết đầu là của thầy thì thầy mới đến lớp cơ. Mà hôm nay thì tiết thứ hai mới là của thầy nên cậu không cần chờ đâu”
“….”
“Bây giờ cậu vào cùng tớ giới thiệu với mọi người đi, sao phải ngại”
Tôi lúc này chẳng biết nên làm sao, chỉ biết giấu sự ngượng ngùng trong đầu vào sâu trong trái tim,bày ra vẻ mặt tươi cười tự nhiên với cậu ấy:
“Ừm, chắc phải vậy rồi”
Thế là cậu ấy đi trước, tôi đi sau. Cả hai người tiến vào trong lớp học
Bàn tay ấm áp của cậu ấy nắm lấy tay tôi, như sưởi ấm bàn tay lạnh buốt của tôi sau đó chầm chậm đưa tôi lên bục giáo viên, trước mặt tôi và cậu ấy đám học sinh đang nô đùa trong lớp
Dần dần sự chú ý của cả lớp hướng về phía hai đueá chúng tôi khiến trong lòng tôi lo lắng không thôi, bô thức mím môi chẳng dám nói một chữ
Đứng trước đám đông, ánh mắt mọi người đều nhìn theo mình, thực sự là một cảm giác vừa thấp thỏm vừa khó gần
Tim thì như thể bị co lại đến không thở nổi vậy, tôi tự catm nhận được, lúc này, mình đang run
Chợt có một giọng nữ vang lên khá to: “Ai đây? Lớp khác à?”
Bạn nữ kế bên đưa tay về phía tôi, giới thiệu tôi với mọi người trong lớp: “Đây là bạn mới mà hôm qua thầy bảo với cả lớp, nhớ giúp đỡ nhau đấy nhé”
Mấy người học sinh phía dưới tôi có vẻ hưởng ứng rất nồng nhiệt
Cùng lúc đó, bạn nữa kế bên tôi lại hỏi: “Mà, cậu tên gì đấy nhỉ? Nguyễn Lữ Cẩm Ly đúng không?”
“À, vâng” – Tôi gật đầu, chắc là thầy chủ nhiệm đã bảo với cậu ấy tên của tôi. Lúc này, cậu ấy rời mắt khỏi tôi, nhìn về phía cả lớp, dọng điệu dõng dạc dễ nghe:
“Chào mừng bạn Nguyễn Lữ Cẩm Ly gia nhập gia đình 12D5!”
Lại một lần nữa, mọi người đều nhìn tôi với vẻ mặt thân thiện, hòa đồng. Vỗ tay chào mừng tôi với một tinh thần phấn khởi đến kì lạ. Lòng tôi lúc này đang chợt bàng hoàng, từng tiếng vỗ tay ấy, từng nụ cười và thái độ vui vẻ ấy từ bạn bè, mọi người, dường như là lần đầu tôi được nhận
Trong tiếng vỗ tay, bạn nữ đứng bên cạnh tôi chỉ tay về phía dãy ngồi trong cùng: “Vậy cậu ra chỗ bàn thứ ba từ dưới đi lên ở dãy trong cùng kia ngồi đi” Nói xong cũng không quên giới thiệu: “Nếu cần gì thì gọi mình, mình là lớp trưởng, gọi mình là Nhiên là được rồi”
Quả nhiên, lúc nãy nhìn từ phong thái đến sự tự tin vốn có trong người Nhiên, tôi đã nghĩ đến việc cậu ấy là một lớp trưởng
Dù là mới ngày đầu thôi, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy mọi người trong lớp đều vô cùng dễ gần, cảm giác cũng không gò bó gì so với tưởng tượng
Tôi cảm ơn Nhiên sau đó đi tới vị trí bàn mà cậu ấy vừa mới chỉ
Chỗ ngồi này ngay cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài là khu nhà dân sinh sống khá đẹp và cũng hơi mang cổ kính, cây cối mọc xanh um tùm, hoa nở chim hót tròn rất thơ. Lâu lắm rồi mới được ngồi gần cửa sổ mà lại có quả view đẹp thơ mộng như này
Tôi vừa đặt balo ngồi xuống ghế chưa được bao lâu, đột nhiên có vài bạn nữ cùng với vài ba đứa con trai đi tới chỗ tôi, một đứa nói:
“Cậu tên Cẩm Ly đúng không?”
“A..vâng” Thấy mọi người bu kín chỗ tôi như vậy khiến cho tinh thần của tôi rối tung lên, nhưng lại chả dám bộc lộ ra ngoài, mà chỉ biết cười lên một cái
Rồi một bạn nam lại nói xen vào: “Cậu là người ở đâu? Chuyển từ trường khác sang à?”
“Không, quê gốc của tớ ở Quảng Ninh”
“Quê gốc của tớ cũng là ở Quảng Ninh, bắt tay cái nào” Một giọng nữ vang lên rất lớn, cô bạn ấy chen tới đứng bên cạnh tôi, đưa tay ra vô cùng hứng khởi
Tôi thì có cảm giác hơi là lạ thôi. Còn tưởng rằng trong lớp này chỉ toàn người Hà Nội thôi chứ, không nghĩ cũng có tỉnh khác
Lớp thân thiện đến mức này, khiến tôi có một cảm giác rất khó tả. Tôi hiểu ý, bắt tay cậu ấy vừa rồi: “Hân hạnh gặp mặt”
Cậu ấy mỉm cười lại với tôi, đám con trai lẫn bọn con gái cứ nhìn tôi, đầy tự nhiên, ánh mắt cũng không mang ý đem pha hay gì cả, chúng nó náo nhiệt quá đi mất
Rồi lại có vài lười nói nữa vang lên em ẻm bên tai tôi:
“Mình còn tưởng cậu là người từ trường khác chuyển sang cơ đấy”
“Nhìn đi, lớp mình cũng có phước lắm, toàn trai xinh gái đẹp thoai”
“Nhưng cậu ấy xinh thật, đường nét trên gương mặt không gò bó quá mức”
“Ây ây, đừng xúm quá, khó thở mất”
“Rồi rồi, nghe mày nghe mày”
Học sinh lớp 12D5 trong ấn tượng của tôi lúc này là những người hoạt bát và dễ gần, tốt tính. Dù chưa biết sau này ra sao, nhưng đối vưới tôi, ấn tượng ban đầu lag một cái gì đó rất quan trọng. Các cậu ấy khác xa hoàn toàn với học sinh lớp cũ và trong trí tưởng tượng của tôi
Thế này thì chẳng dám tưởng tượng cái gì xấu nữa rồi
“Chúng mày bu vào bàn tao làm gì đấy?” Đột nhiên một giọng nói lạnh như giấy vang lên từ đằng sau đám học sinh. Bọn nó ai hết đều tản ra hai phía. Nhưng người mà vừa khiến bọn nó tản ra đang đứng trước mặt tôi đột nhiên khiến tim tôi nhẩy cẫng lên
Tôi chở nhận ra người trước mặt mình là người quen, là người đã cùng tôi đi lấy tài liệu vào tối hôm qua kia mà