Chương 35
“Tôi chỉ sợ em ngã.”
Tô Đào hít sâu một hơi, vội vàng chạy đi mở cửa.
Cành cửa vừa được mở ra, Trần Bối Lỵ xuất hiện trước mặt cô.
“Sao trở về nhanh thế?” Tô Đào ngạc nhiên.
Trần Bối Lỵ bật cười, “Em để quên điện thoại.”
Tô Đào nghiêng người nhường đường cho cô nhóc.
Lúc Trần Bối Lỵ vừa bước vào nhà, không hiểu sao cô nhóc lại cảm thấy bầu không khí trong phòng có gì đó rất lạ.
“Anh, sao anh còn chưa về nữa?” Cô nhóc hấp háy đôi mắt, hỏi anh trai.
Trần Gia Hữu đứng dậy, đút một tay vào túi, dửng dưng đáp lại, “Vừa dọn dẹp xong, bây giờ anh về đây.”
Trần Bối Lỵ ngơ ngác gật đầu, “… Dạ.”
Lúc cô nhóc cầm được điện thoại rồi chạy xuống dưới lầu, Tô Tranh vẫn đang ngồi chờ ở chỗ cũ.
Trần Bối Lỵ lịch bịch chạy tới, thở hổn hển nói với cậu, “Anh chờ có lâu không?”
Tô Tranh quay lại nhìn cô nhóc, cong cong khoé môi, “Tôi chỉ chờ có một lát thôi, sao em sốt ruột thế?”
Trần Bối Lỵ, “… Em sợ anh giận em.”
Khi nói những lời này, trông cô nhóc vô cùng khép nép, người không biết còn tưởng có ai ăn hiếp cô nhóc ấy chứ.
Tô Tranh, “Chẳng lẽ trong lòng em tôi là người dễ giận thế sao?”
Trần Bối Lỵ, “Thế sao bao lâu nay anh không chịu liên lạc với em?”
Mấy đầu ngón tay đặt bên tay vịn xe lăn của Tô Tranh hơi cuộn lại, “Tôi chỉ hơi bận tí thôi, có lẽ khi ấy tôi có hơi vô tâm với em. Nhưng em yên tâm, em không làm sai gì cả, tôi không giận em.”
“Hôm ấy ba em đã nói những lời như thế với anh, em thay mặt ông ấy xin lỗi anh.”
“Không sao, tôi chưa bao giờ để ý đến mấy lời nói đó.”
“Nhưng em thì để ý.” Trần Bối Lỵ sốt ruột bật thốt, “Vừa nghĩ đến dáng vẻ buồn bã của anh là em mất ngủ mấy ngày liền.”
“Em…” Tô Tranh ngạc nhiên nhìn cô nhóc.
Trần Bối Lỵ hơi khuỵ gối, đặt mấy đầu ngón tay lên cổ tay của cậu, khe khẽ hít mũi, giọng nói mang theo vẻ đau lòng, “Em vốn nghĩ, chỉ cần được lấy thân phận bạn bè để ở bên cạnh anh là em đã mãn nguyện rồi, nhưng không ngờ ngay cả việc đơn giản như thế mà bây giờ cũng đã trở nên khó khăn hơn. Tô Tranh ơi, làm sao bây giờ đây anh, em thật sự rất thích anh.”
Đây là lần đầu tiên cô nhóc thẳng thắng bày tỏ tình cảm của mình như thế.
Tô Tranh im lặng một lúc lâu.
Trần Bối Lỵ xem đây là lời từ chối trong im lặng.
Cô nhóc càng thêm đau lòng, nước mắt vô thức tuôn rơi.
Thế nhưng…
Ngay sau khi giọt nước mắt vừa rơi xuống, đầu ngón tay lành lạnh nhưng cũng đầy dịu dàng nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt vương trên má cô nhóc.
Và, cô nhóc nghe thấy Tô Tranh nói với mình.
“Em đừng khóc.”
“Tôi không muốn nhìn thấy em đau lòng vì tôi.”
Nước mắt Trần Bối Lỵ ngừng rơi, cô nhóc nhìn cậu với ánh mắt không dám tin.
Đây là lần đầu tiên cô nhóc được nghe Tô Tranh nói chuyện với mình dịu dàng như thế.
…
Khoảng thời gian sau đó, Tô Đào vẫn luôn bận tối mắt tối mũi vì chuyện tìm kiếm người mẫu thích hợp.
Cô đang chuẩn bị chụp một bộ ảnh để làm quảng cáo, thế nên cô đã nhờ người giới thiệu cho mình một vài người mẫu chuyên nghiệp, sau đó bắt đầu liên lạc với phía bên đó.
Quá trình trao đổi diễn ra khá suôn sẻ, chỉ sau một tuần, người mẫu đã đến tìm cô bàn chuyện hợp tác.
Cô bận rộn cả một ngày, cả người choáng váng, đầu óc xoay mòng mòng.
Khi đang định chuẩn bị ra ngoài tìm đại món gì đó ăn cho qua bữa trưa, lại bất ngờ chạm mặt Trình An Hoà không biết từ đâu xuất hiện. Anh ta bước thẳng vào studio, trên tay còn cầm theo một cái hộp màu đen, mở lời trước, “Tôi đoán bây giờ chắc là người nào đó đói bụng lắm.”
Tô Đào hơi bất ngờ.
Anh ta xuất hiện vô cùng đúng lúc, hơn nữa còn đoán rất chính xác.
Trông thấy biểu cảm hiện rõ lên gương mặt cô, Trình An Hoà đắc ý cong môi, “Sao thế, vẻ mặt này là vẻ mặt sùng bái tôi lắm đúng không?”
“Không phải.”
“Tôi chỉ tò mò sao anh lại xuất hiện ở đây.”
“Đành chịu thôi, vừa nãy tôi nhận được tình báo, nghe nói bà chủ nào đó dạo gần đây vì bận rộn tăng ca mà bỏ mặc cả sức khoẻ của mình. Thế nên tôi đã nhận được sự nhờ vả của người ta, đích thân mang bữa trưa tình yêu sang đây cho em.”
“…”
Nghe anh ta nói thế, Tô Đào đã lờ mờ nhận ra vấn đề.
Nửa tiếng trước, cô vừa mới thuận miệng than thở với Thịnh Ấu Di rằng mình bận đến mức không có thời gian ăn trưa.
Vậy mà vừa mới quay lưng đi, Thịnh Ấu Di đã báo tin này lại cho Trình An Hoà.
Tô Đào, “Hai người thân với nhau từ khi nào thế?”
Trình An Hoà, “Biết sao bây giờ, cô ấy thì cần phải nắm rõ hành tung của bạn trai mình, mà tôi thì thỉnh thoảng lại có vài tin mật khá hữu dụng.”
Tô Đào, “… Thế nên, hai người trao đổi tin tức sao?”
Trình An Hoà tặng cho cô một ánh mắt bội phục, “Định nghĩa này rất chính xác.”
Thấy Tô Đào vẫn còn băn khoăn, Trình An Hoà nói với giọng bâng quơ, “Nếu em không ăn thì phần cơm trưa này coi như bỏ phí rồi. Hơn nữa trước đây em còn mời tôi ăn cơm, nếu tôi không mời lại, người không biết còn tưởng em có ý gì với tôi thật đấy.”
Nghe anh ta nói thế, Tô Đào đành phải cám ơn anh ta đã mang bữa trưa đến.
Trong lúc đó có hai vị khách đến studio tư vấn, nhưng điều khiến Tô Đào bất ngờ chính là, khách hàng của cô lại quen với Trình An Hoà.
Trông thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tô Đào, khoé môi Trình An Hoà nhếch lên, bình tĩnh đáp, “À, đây là đồng nghiệp của tôi, bọn họ chuẩn bị làm đám cưới, hỏi tôi có biết công ty tổ chức hôn lễ nào phù hợp không, tôi bèn giới thiệu studio của em cho bọn họ.”
Dứt lời, anh ta nhích lại gần Tô Đào hơn, ghìm giọng thật thấp, “Sao, có phải thấy tôi rất có lòng không?”
Tô Đào, “…”
Tuy Trình An Hoà có hơi ảo tưởng, nhưng khách hàng đã đến tận cửa thì cô cũng không thể nào từ chối.
Sau một hồi tư vấn, cặp đôi kia ngỏ ý muốn đi xem thử lễ đường.
Trình An Hoà vội chủ động đề nghị, “Tôi có xe, để tôi đưa mọi người đi.”
Nói xong, anh ta còn bổ sung thêm, “Em đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ giúp đồng nghiệp của mình thôi, không liên quan gì đến em.”
Tô Đào lườm anh ta một cái.
Hôm nay cô không lái xe, nếu không cũng chẳng cần phiền đến anh ta.
Bọn họ vừa bước xuống xe, một nhóm người từ trong câu lạc bộ ở phía bên kia đường cũng vừa bước ra ngoài.
Lâm Hưng Văn đã say khướt, nhưng vừa liếc mắt đã trông thấy Tô Đào đang đứng cách đó không xa.
Kể từ khi biết Tô Đào và Trần Gia Hữu dường như đang trong một mối quan hệ mập mờ, anh ta cũng chẳng còn ý định nhảy vào góp vui nữa.
Mặc dù trước đó anh ta vô cùng nhiệt tình, nhưng bản chất vẫn là một người làm ăn.
Anh ta biết mình không thể vì thích một người mà đắc tội Trần Gia Hữu, chuyện này hoàn toàn không cần thiết.
Thế nên trong khoảng thời gian này, Lâm Hưng Văn vẫn rất biết điều không liên lạc với Tô Đào.
Nhưng không ngờ đêm nay lại có thể gặp được cô.
Hơn nữa, bên cạnh cô còn có người khác.
Lâm Hưng Văn hơi nheo mắt.
Vừa nhìn đã phát hiện ra có điều bất thường.
Có thể dễ dàng nhận ra hai người đang đứng đối diện là một đôi, mà bên cạnh Tô Đào lại là một người đàn ông có vóc dáng khá cao ráo.
Rõ ràng là hai đôi.
Lâm Hưng Văn hả hê chụp lại ảnh rồi gửi cho Trần Gia Hữu, hỉ hả gõ chữ: Tôi còn tưởng hai người thành đôi rồi chứ.
Vài phút sau, Trần Gia Hữu chỉ gửi đến một dấu chấm tròn [.]
Lâm Hưng Văn: Xem phản ứng này của cậu hình như có gì đó sai sai thì phải.
CJY: Cậu hy vọng xem được gì?
Lâm Hưng Văn: Ghen rồi à?
Trần Gia Hữu mặc kệ anh ta.
Lâm Hưng Văn khẽ tặc lưỡi.
Từ xưa đã có câu, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mà Trần par đây cũng chẳng thoát được kiếp nạn này.
Lâm Hưng Văn: Cậu đừng buồn, gái xinh xung quanh tôi nhiều lắm. Cậu thích mẫu nào, tôi vơ một cái cũng tìm được một người để giới thiệu cho cậu.
Lâm Hưng Văn: Mà chắc cậu cũng chẳng cần tôi giới thiệu đâu nhỉ, ngoài kia có biết bao cô gái muốn theo đuổi cậu chứ. Cậu tìm đại một người làm bạn gái cũng dễ như ăn bánh.
Lâm Hưng Văn: Tối nay tôi set kèo bar nhé? Nếu cậu chịu tôi sẽ sắp xếp đâu vào đấy.
Hôm nay có rượu vào nên Lâm Hưng Văn nói hơi nhiều, tuy nhiên anh ta lại vô cùng hớn hở khi gửi mấy tin nhắn này.
Kết quả, người đầu bên kia chẳng thèm đoái hoài đến anh ta.
Lúc này, người rước bực vào người lại chính là Lâm Hưng Văn.
Anh ta định gỡ gạc lại mặt mũi, thế nên gửi thêm một tin nữa, nhưng vừa kiểm tra lại…
DM.
Trần Gia Hữu đã block anh ta rồi.
…
Tối đến.
Khi Tô Đào vừa về đến nhà, tình cờ gặp được Trần Gia Hữu trong bãi đỗ xe.
Hôm nay người này đóng cả cây vest đen, có vẻ như vừa tan làm, anh lạnh lùng đóng cửa xe rồi bước ra.
Ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau, Tô Đào mấp máy đôi môi, vui vẻ chào anh một tiếng.
“Chào buổi tối.”
Trần Gia Hữu nhìn lướt qua, đưa tay tháo khuy măng sét, hờ hững gật đầu chào lại.
Không biết có phải do người đàn ông phía trước bước chậm lại hay không, Tô Đào cũng dần đuổi kịp bước chân anh. Hai người chỉ cách nhau một khoảng không xa.
Trong hầm đỗ xe vắng vẻ, Trần Gia Hữu bất ngờ lên tiếng.
“Hôm nay Lâm Hưng Văn có nhắn tin cho tôi.”
Đã lâu rồi Tô Đào mới nghe đến cái tên này, cô ngơ ra một lúc, sau đó nghiêng đầu nhìn anh, “Sao thế?”
Trần Gia Hữu hơi nhấc cằm, sống mũi cao ngất, bờ môi mỏng mấp máy, “Cậu ta nói…”
“Cậu ta trông thấy em và một người đàn ông khác đi cùng nhau.”
Tô Đào hoang mang, “Hồi nào?”
“Chiều nay.”
Cô bắt đầu nhớ lại.
Hồi chiều chỉ có lúc cô ngồi xe Trình An Hoà là ở ngoài đường.
Thế nên, người mà Lâm Hưng Văn nhìn thấy có lẽ là Trình An Hoà.
Tô Đào ngạc nhiên, “Sao thế?”
Trần Gia Hữu tháo cặp kính gọng vàng vắt trên sống mũi xuống, đưa tay ấn nút thang máy, thờ ơ đáp lại, “Cậu ta nghĩ người đó là bạn trai của em.”
Tô Đào không quan tâm lắm, “Anh ta vẫn còn hiểu lầm giữa chúng ta có gì đó đúng không?”
Có lẽ Lâm Hưng Văn nghĩ cô đang bắt cá hai tay ấy chứ.
Trần Gia Hữu, “Ừm.”
“Không sao, cứ kệ anh ta nghĩ sao cũng được.”
Người đàn ông đang đi bên cạnh bỗng cau mày lại, giọng nói hơi trầm xuống, “Thế em…”
Tô Đào không nhìn anh, nhưng khoé môi đã nhếch lên.
“Anh muốn nói gì?”
Vừa dứt câu, người đàn ông bên cạnh chợt rơi vào im lặng.
Vài giây sau, cô lại nghe thấy giọng nói đầy kiêu ngạo của anh, “Lần trước nghe em nói em đã có bạn trai.”
“Đúng vậy.”
Cửa thang máy vừa mở, Tô Đào bước vào trước, cô nhìn về phía Trần Gia Hữu, nói với giọng rất nhẹ nhàng, “Luật sư Trần.”
“Anh tò mò lắm hả?”
Trần Gia Hữu liếc sang, hàng mi phủ xuống một lớp bóng mờ, cúi mắt nhìn cô.
Trong chốc lát, anh cất giọng hời hợt, “Không.”
Tô Đào gật đầu, bày ra vẻ mặt nghiêm túc tựa vào thang máy.
…
Hai ngày sau.
Tô Đào nhàm chán ngồi trong studio của mình, đầu ngón tay vô thức lướt trên màn hình điện thoại.
Không biết bây giờ Ragin đang làm gì nhỉ?
Cả một buổi sáng chả thèm nói lời nào, ngoại trừ câu chào buổi sáng kia.
Tô Đào nhìn chòng chọc vào khung chat giữa hai người bọn họ.
Không lẽ tên ngây thơ này đã hiểu lầm chuyện gì rồi?
Cô hắng giọng, ngồi trên ghế chán chường gửi tin nhắn cho Ragin.
Đào mật: Anh đang làm gì thế?
Đào mật: Anh bơ em 4 tiếng rồi đấy.
Đào mật: *Ấm ức quá đi.jpg*
Thấy người bên kia vẫn không có hồi âm, Tô Đào cắn răng.
Không lẽ anh đang làm việc.
Nhưng mà…
Làm việc lâu thế rồi, cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ.
Bây giờ Tô Đào đang rảnh, nên cô cố tình kiếm chuyện.
Cô vào kho meme của mình tìm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một ảnh meme hình gấu trúc, bên trên kèm theo dòng chữ, [Có phải để em gọi ông xã anh mới chịu để ý đến em đúng không?]
Tô Đào gửi meme này sang cho anh.
Đào mật, [hình ảnh]
Đào mật: Ông xã ơi. QAQ
Một phút sau.
Quả nhiên, chiêu này cực kỳ hiệu quả.
Ragin: Ơi?
Đào mật: Cuối cùng anh cũng chịu để ý đến em rồi.
Ragin: Anh xin lỗi, vừa nãy anh bận họp.
Đào mật: Thế bây giờ anh đang làm gì thế? *chống cằm*
Ragin: Vẫn còn đang họp.
Đào mật:…?
Trong phòng họp, cả đám im lặng không dám thở mạnh.
Tin nhắn hiện lên trên màn hình vừa nãy đúng là một quả bom nguyên tử.
Không ngờ Trần par bình thường lạnh lùng kiêu ngạo kia lại cất giấu một cô bạn gái thích nhõng nhẽo như thế.
Máu hóng hớt đã dâng lên đến đỉnh điểm, nhưng không một ai dám hó hé lấy một tiếng.
Trong lúc Tô Đào vẫn còn đang tò mò, người bên kia đã gửi tin nhắn đến.
Ragin: Trong cuộc họp lúc nãy, anh đang chia sẻ màn hình.
Ragin: Nên không thể trả lời tin nhắn em ngay được.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Thời gian cứ thế trôi qua, còn Tô Đào, bàn tay cầm điện thoại của cô đã đơ như cây cơ.
Vừa nãy, anh đang họp, chia sẻ màn hình.
Nhớ đến mấy tin nhắn mà mình vừa gửi đi kia, cô ước gì có thể thu hồi tin nhắn ngay lập tức.
Nhưng mà… Cũng đã hai phút trôi qua, dù có thu hồi thì mấy người đang họp bên kia chắc cũng đã đọc được hết từ lâu rồi.
Dù có là người tâm lý vững vàng như Tô Đào thì cũng ngượng đến chín cả mặt.
Đào mật: A a a a a a!
Đào mật: *Củ cải đỏ gục ngã.gif*
Đào mật: Hoá ra em đã bị mất mặt xuyên biên giới, xuyên qua phòng họp của anh luôn rồi…
Dường như có thể mường tượng ra vẻ mặt của cô lúc này, Ragin bật cười khe khẽ, đáp lại: Không sao, em đáng yêu lắm, bọn họ không nói gì cả.
Tô Đào cắn môi.
Bọn họ đương nhiên sẽ không nói gì rồi. Ai lại dám đi hóng chuyện của sếp ở ngay trước mặt sếp chứ.
Cùng lắm thì lập group chat tám rân trời ở sau lưng sếp thôi.
Thế nhưng, Tô Đào đã nghĩ lại.
Nếu Ragin không ngại, thế thì cô cũng không cần thiết phải ngại.
Ít ra thì… anh là người trong cuộc…
May là anh vẫn giữ bình tĩnh, an ủi Tô Đào vài câu, rồi sau đó lại nói: Tối về nhà anh sẽ chơi với em nhé.
Tối đến, Tô Đào vừa mở điện thoại lên liền nhận được cuộc mời gọi thoại từ Ragin.
Sau khi nhận máy, cô cố gắng giữ vẻ mặt điềm nhiên, cố gắng ra vẻ mình không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện hồi sáng.
“Sao hôm nay anh rảnh rỗi mà gọi cho em sớm thế?”
“Vừa mới tắm xong, nhớ đến chuyện hồi sáng em liên tục tìm anh, thế nên anh gọi sớm cho em, tránh để em phải suy nghĩ nhiều.”
Mí mắt Tô Đào giần giật, “Em không nghĩ nhiều đâu… Em chỉ đùa với anh thôi, thật ra em không nhỏ nhen thế đâu, anh bận việc là chuyện bình thường. Hồi sáng này em chỉ muốn trêu anh thôi, bình thường em cũng hay giỡn thế với bạn mình.”
Ragin im lặng vài giây, “Anh giống bạn em sao?”
Tô Đào không kịp phản ứng lại, “Hả…?”
Ragin chầm chậm lên tiếng, “Em thất hứa.”
Tô Đào, “Hứa gì cơ?”
Phía đầu bên kia vang lên tiếng đánh lửa, người đàn ông ghìm giọng thật thấp, chất giọng khàn khàn đầy quyến rũ.
“Em nói…”
“Em phải gọi anh là gì?”
Tô Đào như bừng tỉnh trong tích tắc, cổ họng cô khô khốc, vừa nghĩ đến gương mặt lạnh lùng, cấm dục của người đàn ông ở đầu bên kia, cảm giác nóng rực từ lòng bàn tay truyền đi khắp cả người, tựa như khinh nhờn thần linh, bứt rứt muốn thăm dò nhưng lại e dè sợ hãi.
***
Tác giả:
Đào mật: Nên thận trọng khi gửi meme!!!
Ragin: Trước lạ sau quen.
Đào mật:… Ồ? *mèo con thăm dò.jpg*