Chương 86 - Âm Thầm Che Chở
- Trang Chủ
- SĂN TÌNH: GẶP NGAY ĐẠI BOSS - Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
- Chương 86 - Âm Thầm Che Chở
Từ việc danh thiếp, gọi điện nhờ vả và cả việc Ngô Trình Thành đi Nam Dương về mua cho Vân Ngữ Tịch một ít đặc sản.
Vào ngày thứ sáu, Du Uyển nói rằng cô ấy muốn đi mua sắm và nhất quyết kéo Vân Ngữ Tịch đi cùng.
Cô từ chối không được, đành phải đáp ứng.
Đi một vòng và mua sắm một lúc, Du Uyển nhận được một cuộc gọi, bạn của cô ấy đang đi KTV gần đây muốn Vân Ngữ Tịch đi cùng.
Đến nơi, nhìn mọi người trong phòng, Vân Ngữ Tịch có chút bất an.
“Sao cô lại ở đây?” – Ngô Trình Thành nghe cuộc điện thoại đi vào, nhìn Vân Ngữ Tịch đứng ngây ngốc ở một góc, vẻ mặt rất dè dặt.
“Tôi… tôi đi cùng cô ấy.” – Vân Ngữ Tịch chỉ vào phía Du Uyển đang ngồi bên cạnh Ninh Tước.
Trong phòng rất nhiều người đang đưa mắt đánh giá Vân Ngữ Tịch.
Ngô Trình Thành nhìn về phía Ninh Tước, trong lòng đoán được chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn về phía Vân Ngữ Tịch: “Buổi tối có việc gì không?”
Vân Ngữ Tịch lắc đầu.
“Nếu không bận thì ngồi xuống đi, hát mấy bài.” – Anh kéo Vân Ngữ Tịch đến một cái ghế trống: “Cô thích bài nào thì chọn đi.”
Những người trong phòng càng chú ý hơn về Vân Ngữ Tịch, hiếm khi thấy Tam thiếu ra mặt bảo vệ một cô gái như thế này.
Ninh Tước bình tĩnh quan sát từng động tác của bọn họ.
Đường Uyển Ân sẽ sớm tới đây, Tam thiếu còn có đủ tự tin mà đối đãi với Vân Ngữ Tịch như vậy, anh ta thật sự không sợ Đường Uyển Ân sẽ nghĩ gì sao?
Du Uyển ngồi bên cạnh Ninh Tước nâng ly rượu.
Cô không ngờ Ninh Tước lại gọi điện và trò chuyện với cô, cô ta luôn tự nghĩ có phải đối phương cảm cô xinh đẹp và yêu thích cô hay không.
Nào đâu biết đây chỉ là nước cờ.
Đường Uyển Ân mở cửa bước vào, nhìn thấy Vân Ngữ Tịch đang ngồi hát, cô giả vờ không nhìn thấy, ngồi bên cạnh một người bạn.
Đường Uyển Ân gần như nhận biết mọi người trong phòng. Ninh Tước mời cô đi hát, nói rằng Ngô Thành Trình ở đó, nhưng không ngờ không phải chỉ có một mình Ngô Trình Thành mà còn có người khác.
“Uyển Ân, cậu qua bên kia ngồi đi.” – Người ngồi bên cạnh cô ra hiệu cho Đường Uyển Ân.
“Vị trí đó không phải đã có người rồi sao?” – Đường Uyển Ân một lời hai ý nói.
Ninh Tước cũng đột nhiên mở miệng: “Uyển Ân, bên Tam thiếu không có chổ thì qua đây ngồi với tôi.”
Vừa nói, anh vừa đẩy người bên trái ra.
Vân Ngữ Tịch nghe xong quay đầu lại, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, thật sự là đã hiểu nhầm?
“Ngô tiên sinh, xin lỗi, tôi còn có việc nên không làm phiền anh nữa, tôi đi trước.”
“Mới hát hai bài, làm sao phải đi.” – Bạn thân của Ngô Trình Thành là Trần Hiển bất mãn lên liếng: “Uyển Ân vừa tới, cô đột nhiên rời đi, người không biết còn tưởng cô đang trốn tránh cô ấy.”
Có mấy cô gái xinh đẹp khác đều là bạn gái của các thanh niên trong phòng, che miệng cười, tự biết nên theo ai, liền nói: “Vừa rồi Tam thiếu nói cô hát cô liền ca hát, tại sao Đường tiểu thư tới, cô lại có việc muốn đi.”
Trần Hiển còn nhớ Ninh Tước nói với hắn Ngô Trình Thành có nữ nhân bên ngoài, con rất là nghiêm túc, Ninh Tước muốn cùng hắn hợp tác để nữ nhân kia biết khó mà lui.
Lúc đó Trần Hiển còn cười nhạo, Tam thiếu làm sao có thể để nữ nhân khác cho vào mắt, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, hắn lại có chút tin tưởng lời Ninh Tước nói.
Vân Ngữ Tịch đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Ngô Trình Thành đứng lên, trước mặt mọi người nói với Vân Ngữ Tịch: ” Tôi đưa cô xuống dưới.”
Sức mạnh của câu nói này không kém gì môt cơn bão đổ bộ.
Trong phòng mọi người đều suy đoán vị trí của Vân Ngữ Tịch trong lòng Ngô Trình Thành là gì? trước mặt vị hôn thê của mình, anh ta lại đưa người phụ nữ khác.
Biết rõ mọi người đều đang muốn xem trò cười của Vân Ngữ Tịch, vậy mà hết lần này đến lần khác đứng ra che chở.
Đường Uyển Ân bên ngoài bình tình, bên trong đã nổi sóng lớn, đây giống như là một cái tát vào mặt cô ta, chỉ muốn kéo Ngô Trình Thành hỏi cho ra lẽ.
Ở tầng dưới, Vân Ngữ Tịch xấu hổ xin lỗi Ngô Trình Thành.
Không chỉ là người khác hiểu lầm, cả Đường Uyển Ân cũng hiểu lầm.
“Người xin lỗi đáng lẽ là tôi mới đúng.” – Ngô Trình Thành mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, mái tóc mềm mại, không khỏi nhớ lại quá khứ, nhiều năm không có cái hành động này, hôm nay lại lần nữa thực hiện.
Vân Ngữ Tịch trong lòng có chút kỳ lạ, liền nhanh chóng lùi về phía sau một bước: “Ngô tiên sinh, tôi đi trước.”
Xoay người đi được hai bước, Vân Ngữ Tịch quay người lại, rất nghiêm túc nói: “Ừm… nếu Đường tiểu thư hiểu nhầm, tôi có thể giải thích.”
“Đừng lo.”
Ngô Trình Thành đợi Vân Ngữ Tịch đk rồi, ngồi ở ghế sô pha trong đại sảnh, châm một điếu thuốc, đốt xong một điếu mới đi lên.
Anh muốn xem bọn chúng lại muốn bày trò gì?
Mấy ngày sau đó, Du Uyển cũng không quấn lấy Vân Ngữ Tịch nữa, Vân Ngữ Tịch cũng khách khí với cô ta.
Đồng nghiệp nhận ra liền hỏi thăm, cô chỉ lắc đầu không muốn giải thích.
Sau chuyện ở KTV hôm đó, cô còn chưa tức giận Du Uyển thì cô ấy đã phớt lờ cô.
Công việc kinh doanh của công ty phát đạt, ông chủ Vương hào phóng mời cả công ty buổi tối đi ăn lẩu.
Du Uyển thời điểm đi ăn lẩu liền nhìn vào gương với gương mặt trang điểm kỹ lưỡng, nói rằng bận đi hẹn hò.
Không ngờ Bạch Chiến cũng đến, sau khi ăn lẩu xong liền nói muốn đi Nhan Tửu lấy phòng, hắn ta sẽ tính tiền.
Vân Ngữ Tịch muốn cự tuyệt nhưng bị một vòng người áp chế, không có cô từ chối.
Tổng giám đốc Nhan Tửu cảnh giác nhìn người đàn ông đột nhiên đến đây, anh ta đã ba bốn năm không đến, tại sao đột nhiên lại tới đây?
“Phong tổng, lần này đến đây là có gì căn dặn?” – Hứa Tử Kiên nói.
“Tôi lần này tới đây là có việc riêng, cậu cứ đi làm việc của mình đi, đừng để ý đến tôi.” – Phong Tiêu nói ngắn gọn, trong tay cầm điện thoại di động, bàn tay gõ gõ trên bàn, dường như suy nghĩ chuyện gì đó.
Sau khi trì hoãn việc đến nơi này nhiều ngày, anh đã dành toàn bộ sự tập trung trong cuộc đời mình.
Anh đợi có người báo cáo truyền tới, anh mới biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ, cuối năm ngoái Lục Tiểu Hi đến Hải Dương gặp Vân Ngữ Tịch thế mà anh cũng không biết.
Chẳng trách đêm 30 Tết, anh uống say đến hỏi cô ta tung tích của Vân Ngữ Tịch, trong mắt cô ta đầy hoảng sợ.
Chỉ là cũng may, không quá muộn.
“Hứa tổng.” – Nhân viên đẩy cửa bước vào, nhìn vị trí của Hứa Tử thường ngồi có một người đàn ông khác ngôi còn ông chủ đàn khom lưng cúi đầu.
“Ninh thiếu dưới lầu đang tức giận, anh xuống nhìn xem một chút.”
“Xảy ra chuyện gì?” – Hứa Tử Kiên nhìn về phía Phong Tiêu xin lỗi, đi theo nhân viên ra ngoài liền hỏi.
Ninh Tước là nhị công tử nhà họ Ninh, phía trước là có anh trai tổng giám đốc Ninh thị nâng đỡ, được nhà họ Ninh yêu quý, tuy nhiên hắn cũng không phải phá gia chi tử, còn biết đầu tư mấy hạng mục kiếm không ít lợi nhuận.
Ninh Tước được xem là khách VIP tại Nhan Tửu, bình thường khi đến Nhan Tửu đều được chăm sóc đặc biệt.
Thang máy đang bảo trì sửa chữa, chỉ có một cái đang hoạt động nên có rất nhiều người chờ đợi.
Không biết là kẻ nào không có mắt, liền đụng phải Ninh Tước, đồng hồ trên tay hắn bị đập vào đâu đó, mặt đồng hồ bị trầy xước, Ninh Tước rất tức giận, đang phát cáu ở phía dưới.
Hứa Tử Kiên âm thầm kêu khổ, tại sao ngay lúc Phong tổng tới lại xảy ra chuyện này, nếu làm lợn thì hắn còn mặt mũi nào.
Vừa xuống lầu đã nghe một giọng nói đầy áy náy của một cô gái.
“Thật xin lỗi… chuyện này… chuyện này…” – Cô gái khẽ cắn môi, cuối cùng cũng nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Cô chịu trách nhiệm thế nào?” – Ninh Tước nhìn cô từ trên xuống dưới với ánh mặt hài hước khinh bỉ.
“Không phải chỉ là trầy xước trên mặt đồng hồ sao, nói cho tôi biếu giá bao nhiêu đi.” – Triệu Sâm là đồng nghiệp cùng vào công ty đầu tiên với Vân Ngữ Tịch nên rất thân tình với cô, anh ta không vui tiến lên một bước, chặn Vân Ngữ Tịch ở phía sau, anh không thích bộ dạng của người đàn ông trước mặt.
Du Uyển đứng ở sau lưng Ninh Tước, không nói gì.
Vương Hữu Phúc cùng Bạch Chiến đứng ở một bên khuyên nhủ: “Ninh thiếu gia, Vân Ngữ Tịch không phải cố ý, anh cùng đừng tức giận.”
“Không phải cố ý, vậy cũng chính là có ý.” – Trần Hiển cũng đứng một bên, dùng giọng điệu trung lập nói ra.
Lần trước bọn hắn đã muốn gây khó dễ để Vân Ngữ Tịch biết khó rút lui, nhưng cuối cùng lại được Ngô Trình Thành bảo vệ khiến Đường Uyển Ân không vui rời đi, trong lòng ai nấy đều khó chịu.
Chiếc đồng hồ kia đối với bọn họ cũng chỉ là vật trang trí, không đáng nhắc tới, nhưng bọn họ muốn làm Vân Ngữ Tịch phải xấu hổ.
“Tôi mua chiếc đồng hồ này ở Thụy Sĩ, trên hóa đơn có giá hơn 3 tỷ…” – Ninh Tước vừa nhìn vẻ mặt của Vân Ngữ Tịch vừa nói.
Ban đầu còn có chút kinh ngạc, về sau lại cười vô cớ, chẳng lẽ là chịu kích động quá lớn?
Vân Ngữ Tịch bỗng nhớ đến buổi tiệc từ thiện năm đó, cô cũng bị người ta vu oan hãm hại bắt đền tiền những chiếc váy hàng hiệu. Cuối cùng Phong Tiêu đã bất ngờ xuất hiện, giải vây cho cô và giúp cô đòi lại công lý.
Nghĩ đến Phong Tiêu, trong lòng cô thật sự cảm thấy ấm áp, trên mặt bỗng nhiên hiện lên một nụ cười mà trước đây cô chưa từng để ý đến.
Nhưng cô biết, giờ đây anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa để che chắn cho cô khỏi tất cả mưa gió.
“Ninh thiếu.” – Hứa Tử Kiện vội vàng chạy đến, bình tĩnh nhìn mọi thứ: “Sao anh lại đứng ở đây? Có muốn lên lầu ngồi không?”
“Hứa tổng đến thật đúng lúc, nơi đây của các người loại người nào cũng có thể vào sao?” Ninh Tước cười nói.
“Ninh thiếu gia đang nói đùa.” – Hứa Tử Kiên cố gắng giả vờ như không biết gì cả: “Ai lại chọc giận Ninh thiếu vậy?”
“Còn có thể là ai?” – Ninh Tước trên mặt mang một nụ cười giễu cợt, đưa chiếc đồng hồ trên tay về phía Hứa Tử Kiên: “Có người làm xước mặt đồng hồ của tôi, anh nghĩ là cô ta nên đền cho tôi một cái mới, hay là tôi nên báo cảnh sát một câu, để họ đến?”
Hắn cố tình làm khó, để xem Ngô Trình Thành hôm nay có hay không vì nữ nhân này mà chạy đến giải vây.
“Chỉ là trầy xước một chút thôi, chỉ cần thay mặt là được, sao phải đổi cái mới.” – Triệu Sâm lại bực bội lên tiếng, cuối cùng anh cũng phát hiện người này rõ ràng đang muốn làm khó Vân Ngữ Tịch.
Anh nhìn Du Uyển đứng phía sau nam nhân đó, giờ mới hiểu vì sao mấy ngày qua cô ta luôn xa lánh Vân Ngữ Tịch.
Bạch Chiến âm thầm sợ hãi, nghĩ đến Vân Ngữ Tịch đắc tội với Ninh Tước khi nào.
Những người khác không thấy nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc Vân Ngữ Tịch đợi thang máy có người xô cô ấy, cô ấy không thể không đụng Ninh Tước được.
Mà người xô cũng chính là cùng một bọn với Ninh Tước.
Hắn muốn giúp nhưng không dám đắc tội với Ninh Tước. Ở Hải Dương, Ninh Tước và nhóm của anh ta thuộc cấp bật giàu có bật nhất.
Đang lúc mọi thứ rơi vào bế tắc, điện thoại Hứa Tử Kiên reo lên, một lúc sau, Hứa Tử Kiên trịnh trong nói: “Ninh thiếu gia, mời ra ngoài nói.”
Hai người đi tới một chỗ vắng vẻ: “Ninh thiếu gia, những tổn thất hôm nay của anh, Nhan Tửu chúng tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
“Thế nào, chỉ một chút mà có người đã thương hoa tiếc ngọc.” – Ninh Tước nhầm tưởng là Ngô Trình Thành gọi điện tới, muốn giải vây.
Hứa Tử Kiên không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ im lặng, quả thực có người biết, đứng ra lên tiếng.
Chỉ là Hứa Tử Kiên không hiểu vì sao đại boss lại gọi điện cho hắn, dù bất cứ giá nào, cung không cho phép để cô gái này chịu bất cứ ủy khuất nào.
Và cũng không được phép để bất cứ ai biết người phía sau chính là anh.
“A… Tam thiếu lần này thật đúng là…” – Ninh Tước nói xong một nửa cũng không tiếp tục.
“Thật mất hứng, hôm nay tôi cũng không muốn chơi nữa, đi thôi.” – Ninh Tước nói với những người cùng theo hắn tới,
Trần Hiển nhìn thấy Ninh Tước đột nhiên không truy cứu nữa, sắc mặt có chút động rồi cũng rời đi.
Du Uyển đuổi theo anh ta ra ngoài và gọi một tiếng Ninh Thiếu.
Kết quả bị người khác ngăn lại: “Du tiểu thư, Ninh thiếu căn dặn tôi nói cho cô về sau đừng quấy rầy anh ấy, thân phận của cô không xứng.”
“Có ý gì? ” – Du Uyển sắc mặt tái đi.
“Ý trên mặt chữ.”
Để Du Uyển xuất hiện ở bên cạnh cũng chỉ để hỏi về Vân Ngữ Tịch, giờ đây cô ấy cũng chẳng còn tác dụng gì.
Sắc mặt Du Uyển lúc xanh lúc đỏ, đặc biệt là trước mặt Vân Ngữ Tịch và những người khác.
Bên kia cũng mất hứng ra về, không ai muốn ca hát.
Trên xe, nghe Ninh Tước nói xong, Trần Hiển liền gọi điện cho Ngô Trình Thành, nhưng người nghe máy là Đường Uyển Ân. Đêm nay nhà họ Ngô bảo Ngô Trình Thành đưa Đường Uyển Ân đi ăn tối, lúc này Ngô Trình Thành đi nhà vệ sinh, điện thoại để ở trên bàn.
Trần Hiển chỉ nói mấy câu rồi cúp máy.
“Kỳ lạ, Uyển Ân nói đêm nay cô ấy ở bên cạnh Tam thiếu, anh ấy căn bản không có nghe điện thoại.” – Trần Hiển nghi ngờ nói.
Ninh Tước sửng sốt, vậy người giải vây cho Vân Ngữ Tịch không phải Tam thiếu sao?
Vậy là ai?
Phong Tiêu đến Hải Dương ngày thứ hai thì gọi điện cho Ngô Trình Thành.
Giọng nói đùa cợt của Ngô Trình Thanh vang lên từ bên kia điện thoại: “Lần trước tôi mời cậu đến Hải Dương, cậu nói không có thời gian, sao bây giờ lại đến?”
“Tam ca.”
“Sao vậy?”
“Anh biết Vân Ngữ Tịch?” – Phong Tiêu đi thẳng vào vấn đề và chờ câu trả lời.
Ngô Trình Thành nhướng mày: “Có biết.”
Nhưng tại sao Phong Tiêu lại nhắc đến tên cô ấy?
“Lần này tôi đến đây chỉ vì cô ấy.” – Phong Tiêu đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn lớn của khách sạn và lặng lẽ nói.
Thời tiết hôm nay không tốt, u ám và có lẽ sắp mưa.
“Cô ấy có phải người cậu đang tìm không?” – Ngô Trình Thành lập tức đoán ra nguyên nhân, lần trước gặp ở Nam Dương, Phong Tiêu luôn giữ vẻ mặt ủ rũ và lạc lõng, nhưng hôm nay lời nói của cậu ấy chưa đụng một cảm giác độc chiếm.
Cậu ấy là nghe được ai nói cái gì sao?
Đó là lý do mà cậu ấy gọi cú điện thoại này cho hắn?
“Vân Ngữ Tịch, là của tôi.”