Chương 80 - Cô Đi Mất, Anh Chỉ Còn Một Cái Xác Không Hồn
- Trang Chủ
- SĂN TÌNH: GẶP NGAY ĐẠI BOSS - Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
- Chương 80 - Cô Đi Mất, Anh Chỉ Còn Một Cái Xác Không Hồn
Phong Tiêu yên tĩnh nhìn Nhạc Thư Phi trong vài phút, khóe miệng chợt lộ ra một tia trào phúng.
Anh tắt máy tính đứng lên, không nhìn bất cứ ai, dứt khoát rời đi.
“Đứng lại.” – Phong Tuấn lấy uy mang tên cha để ra oai.
Kết quả Phong Tiêu trực tiếp rời đi như không nghe thấy.
Anh hoàn toàn thất vọng đối với cha mẹ mình, những người từ nhỏ đã không quan tâm đến anh, bây giờ không hiểu sao lại quay về để hồi tưởng lại mối quan hệ gia đình, để chỉ huy cuộc đời của anh, và đối với người anh yêu tỏ ra bất mãn không hài lòng.
Trực tiếp dùng thủ đoạn đê hèn để ép người rời đi.
Bây giờ lại đưa ra những lời bào chữa giảo biện, lúc đầu anh còn muốn chất vấn họ, bây giờ lại không có hứng thú.
Scandal giữa anh và người phụ nữ nào đó chính là do ba mẹ anh sắp đặt.
Video của những người thân vu hãm cho Vân Ngữ Tịch cũng là do ba mẹ anh.
Về phần liên quan đến Triệu Nhất Ca, anh vẫn chưa điều tra được, nhưng cũng không loại trừ là cho ba mẹ anh làm.
Nghĩ lại thì, chính anh là người gián tiếp gây tổn hại lớn nhất cho Vân Ngữ Tịch phải không?
Nếu như không phải vì anh, thì sẽ không có những thứ lộn xộn đó trên mạng.
Anh tự trách bản thân mình không đủ mạnh và thậm chí không thể bảo vệ cho người mình yêu một cách trọn vẹn.
“ẦM”
Cánh cửa phát ra tiếng đập thật mạnh.
Tay cầm gậy của Phong lão gia tử đã đánh thẳng vào con trai mình.
“Ba, ba làm gì vậy?” – Phong Tuấn nhanh chóng đứng lên muốn bỏ trốn.
“Mày… còn có cô nữa, đều cút hết cho ta.. ở đây không chào đón các người.” – Phong lão gia tử trực tiếp đuổi hai vợ chồng rời đi.
Hai người dù sao cũng là người có địa vị cao lại đi bắt nạt cô bé yêu đuối như vậy.
Ông cảm thấy như nổi điên khi biết chuyện.
Cũng khó trách Phong lão gia tử tức giận như vậy.
Một nơi nào đó kín đáo…
“Xin lỗi, tôi đã không chiếu cố tốt cô ấy.”
Triệu Nhất Ca mang theo một cái kính râm màu đen, nhìn người đàn ông lạnh như băng trước mặt với vẻ có lỗi.
“Là tôi không bảo vệ được cô ấy, chuyện này không liên quan đến cậu.” – Phong Tiêu trầm giọng nói: “Cậu Triệu, tôi đến tìm cậu để hỏi xem Vân Ngữ Tịch có liên lạc với cậu không, hoặc cô ấy có nói với cậu cô ấy sẽ đi đâu không?”
Triệu Nhất Ca lắc đầu, ngoài trừ lá thư qua email, Vân Ngữ Tịch không liên lạc với hắn lần nào nữa.
“Quấy rầy rồi.”
Phong Tiêu không mất thời gian định đứng lên rời đi, khi gần đến cửa, anh quay đầu lại, nhìn Triệu Nhất Ca với ánh mắt như đuốc sáng: “Các người có tra được những bức ảnh trên mạng giữa cậu và Vân Ngữ Tịch là ai tung?”
Triệu Nhất Ca bất đắc dĩ lắc đầu: “Không biết.”
Nếu như chính hắn biết ai đã làm việc này, hắn cũng sẽ không bao giờ ngồi yên.
“Có lẽ cậu muốn xem cái này.” – Phong Tiêu đưa một USB cho Triệu Nhất Ca.
Ngày hôm sau…
Các tin đồn trong làng giải trí lại một lần nữa bùng nổ khi đưa tin ảnh hậu Phi Thiên không giống như vẻ bề ngoài trong sáng thuần khiết.
Những mối tình lớn của cô bị vạch trần, tất cả đều là nhà tài trợ của các bộ phim, không có ngoại lệ, họ đều là những người đã có gia đình và thành đạt.
Cổng chính của giải trí SY giống như cổng chính của giải trí Liên Hoa cách đây không lâu, lập tức chật kín các phóng viên, tất cả đều đợi Phi Thiên xuất hiện.
Phó Nghiêm nhìn Triệu Nhất Ca đang lặng lẽ xem tin tức trên mạng: “Anh đang buồn hay đang lo lắng?”
Trên đời thứ khó nói nhất là tình cảm, trước đây hắn đã từng khuyên Triệu Nhất Ca đừng liên quan gì đến Phi Thiên Nữa.
“Phó Nghiêm, cậu biết không?” – Triệu Nhất Ca trong mắt hiện lên nhàn nhạt màu lam, hắn thức suốt đêm nhìn chằm chằm vào máy tính cho đến tận bình minh.
Nếu là người khác hắn cũng không có phản ứng lớn như vậy, tại sao lại là Phi Thiên.
Người khiến hắn và Vân Ngữ Tịch gặp rắc rối hóa ra lại chính là người hắn yêu thích.
Không có gì đau đớn hơn việc bị người mình thích đâm một nhát dao.
“Kỳ thật tôi đã biết tin tức hôm nay.” – Giọng nói của Triệu Nhất Ca lộ ra sự cay đắng.
Phó Nghiêm sửng sốt, nghi hoặc nhìn hắn, cố gắng tìm thứ gì đó trên gương mặt của hắn, nhưng Triệu Nhất Ca nhắm mắt lại, như đang ngủ.
Trong nhà tòa giải trí SY, Tống Hiểu Minh bấm một dãy số quen thuộc, đầu bên kia dù đã kết nối cũng không lên tiếng: “Là cậu làm?”
Hắn hỏi thẳng đầy sự chắc chắn.
“Ừ.” – Người đàn ông bên kia điện thoại nói mà không chút sợ hãi và đầy dứt khoát.
“Phong Tiêu, tôi đã nói với cậu, ngoại trừ việc không giúp cô ta, tôi không liên quan gì đến chuyện xảy ra với Vân Ngữ Tịch.” – Tống Hiểu Minh tức giận kéo lệch cà vạt trên cổ.
“Tôi biết.”
“CMN Phong Tiêu, cậu biết mà cậu còn động tay với người của tôi.” – Tống Hiểu Minh trực tiếp chửi thề, Phi Thiên là chị cả tại giải trí SY, scandal này trực tiếp ảnh hưởng đến công ty của hắn.
“Cô ta nghĩ đến việc hãm hại Vân Ngữ Tịch, tất nhiên cũng phải nghĩ đến hậu quả hôm nay.” – Phong Tiêu cũng không nhiều lời.
Tố Uyên sợ hãi nhìn ông chủ của mình, khí lạnh tỏa ra như muốn đóng băng người đối diện.
Sau khi ông chủ trở về không tìm được người, tính khí thay đổi mạnh mẽ, toàn thân phát ra khí lạnh, đôi mắt vốn đã sắc bén nay giống như lưỡi dao băng lao ra muốn chém giết người khác.
Tố Uyên nhớ đến những ngày ông chủ đang yêu, toàn thân nồng đậm mùi chua của tình yêu. Lúc ấy anh ấy tâm tình rất tốt, tan làm đúng giờ và đôi khi về sớm, lúc đó cuộc sống của toàn bộ tập đoàn NY thật dễ thở.
Bây giờ đại boss dồn tất cả vào công việc, còn điên cuồng gấp mấy lần cái kẻ tham công tiếc việc của trước khi yêu, toàn bộ nhân viên âm thầm kêu khổ, ông chủ làm việc cực lực, bọn họ đâu dám lơ là.
“Phong Tiêu, ý của cậu là…?” – Tống Hiểu Minh sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại.
“Tự mình kiểm tra email.” – Phong Tiêu không muốn giải thích, trực tiếp ngắt máy.
“Phong…Phong tổng.”
Tố Uyên run rẩy: “Đây là báo cáo của quý này, mời anh xem.”
“Để đó và đi ra ngoài đi.”
“Vâng, ông chủ.”
Tố Uyên nhanh chân thoát thân, về đến bàn làm việc thở dốc.
Cô gái bên cạnh mỉm cười: “Đến nổi đó sao?”
“Lần sau cô thay tôi đi nhé?”
“No No…”
Cô ta vội vàng xua tay, ở đây không ai ngốc cả, đại boss hiện tại đang ôm một quả bom nguyên tử khổng lồ có thể nổ tung vào một ngày nào đó, không ai muốn mạo hiểm tìm đường chết.
Một năm trôi qua…
Mọi thứ trôi qua lặng lẽ, những tin đồn dần đi vào quên lãng.
Thành phố Nam Dương vẫn là thành phố Nam Dương, vẫn thịnh vượng và xinh đẹp, mọi người tất bật nỗ lực hết mình vì cuộc sống.
Những sự tranh đấu của giới thượng lưu không phải người thường nào có thể biết được.
Điều thú vị nhất chắc chắn là tập đoàn NY đang công khai và ngấm ngầm tranh đoạt các dự án kinh doanh của Nhạc thị, và cũng không ngừng đối đầu với Phong thị, ba lần bảy lượt tranh cướp gay gắt trong các buổi đấu thầu cùng Phong thị tranh cao thấp và luôn giành được chiến thắng.
Mọi người đều biết chủ tịch tập đoàn NY Phong Tiêu, có mẹ là chủ tịch tập đoàn Nhạc thị Nhạc Thư Phi, có ba là chủ tịch tập đoàn Phong thị Phong Tuấn.
Ba người này rõ ràng là người một nhà mà?
Người ngoài càng nhìn càng khó hiểu, hiện tại một gia đình đấu đá như vậy có phải là chuyện bình thường không?
Tất nhiên chỉ người trong cuộc hiểu được lý do.
Nhạc Thư Phi ba lần bảy lượt gọi điện cho Phong Tiêu nhưng không ai tiếp, ngay cả gọi điện đến công ty cũng đều bị từ chối bằng nhiều lý do khác nhau, bảo vệ tập đoàn NY đã nhận được lệnh không cho phép bà ấy bước vào.
Phong Tuấn cũng biết bản thân không thể làm gì được con trai mình nên muốn Phong lão gia tử nói chuyện với con trai.
Phong Tiêu hiện tại hoàn toàn không còn coi ông ta là cha mình nữa, nhưng Phong Tiêu vẫn kính trọng Phong lão gia tử, luôn nhận cuộc gọi từ ông lão.
“Cháu nội của ta cả đời chỉ cần một người, các người làm người ta bỏ đi, tao không biết mày làm sao có thể trở thành cha mẹ, lại còn muốn cháu trai tao cô đơn cả đời.”
Có trời mới biết ông nhìn thấy Phong Tiêu có biết bao nhiêu đau lòng, ông đi đến công ty tìm gặp Phong Tiêu, nhìn thấy một người vốn cao to như vậy liền trở nên gầy gò, râu ria lởm chởm trên mặt, toàn thân chỉ còn khí lạnh không còn chút cảm xúc.
Cháu của ông, ông xót.
Sau khi rời khỏi tập đoàn NY, Phong Tuân cho người đi thẳng đến tập đoàn Phong thị, ngay trước mặt toàn bộ nhân viên công ty, cầm gậy đánh con trai mình một trận.
Phong Tuấn cũng không ngờ con trai mình đối với cô gái mang tên Vân Ngữ Tịch kia chính là chấp niệm.
Hắn không thể nào hiểu được loại tình cảm này, hắn và Nhạc Thư Phi đang ở riêng, chuyện ai nấy làm, bên ngoài khó tránh khỏi có vài tâm giao, nhưng theo suy nghĩ của hắn, đối với nữ nhân, chỉ cần muốn là vẫy tay tự nhiên sẽ có.
“Ba, không phải ba nói thằng bé thích đứa con gái nhà họ Diệp sao?” – Phong Tuấn từng nghe Nhạc Thư Phi nói về chuyện này, Phong Tiêu đi tìm cô gái đó chín năm, khi gặp được liền đưa cô gái đó về nước.
Làm sao lại đột nhiên thích một cô gái khác.
“Hừ, con bé đó chỉ giống, nhưng không phải.” – Phong lão gia tử lắc đầu.
“Tại sao không phải, con đã đi điều tra đứa bé chín năm trước chính là một người.”
“Không phải cô ta, cô ta không biết đánh cờ.” – Phong Tuân nhớ rõ ràng cô bé ăn tối ở Phong gia chín năm trước chơi cờ rất tốt.
Còn cô gái hiện tại, ông đã từng hỏi cô ta biết chơi cờ không, cô ấy liền nói không biết. Nhưng đúng là không biết, động tác cơ bản nhất cũng không biết.
“Ba, sao ba có thể nghĩ ra giả thiết như vậy?” – Phong Tuấn dở khóc dở cười.
“Mày không thể hiểu đâu, Phong Tiêu thông minh hơn mày nhiều.” – Phong lão gia tử vô cùng ghét bỏ nói.
Tập đoàn NY.
“Phong tổng, có người gọi điện tới, nói đang tìm anh.” – Trương Mỹ Kỳ gọi đến văn phòng tổng giám đốc.
Phong Tiêu đang định từ chối liền nghe Trương Mỹ Kỳ nói tiếp: “Anh ta nói là bạn cũ của anh, họ Ngô.”
“Điện thoại ở đâu gọi tới?” – Phong Tiêu nhíu mày hỏi.
“Thành phố Hải Dương”
“Nối vào.”
“Này… Phong đại tổng tài, tìm được cậu không dễ nha.” – Tiếng cười đối phương truyền tới, bên đó hơi ồn ào, chỉ nghe được tiếng anh ta kêu người bên cạnh ra ngoài.
“Tam ca.” – Sắc mặt Phong Tiêu hòa hoãn đi nhiều.
Ai có thể đoán được ông chủ quán bar Devil đó lại chính là thái tử của tập đoàn đứng đầu thành phố Hải Dương.
Lúc còn trẻ có nghị lực không muốn dựa dẫm gia đình chạy đến Nam Dương mở quán bar.
Năm Phong Tiêu vào đại học, Ngô Trình Thành đột nhiên đóng cửa quán bar và rời đi không dấu vết.
Khi liên lạc lại là thời điểm năm năm sau.
Vì ai cũng bận rộn và ở hai thành phố khác nhau nên ít liên lạc.
“Được rồi, điện thoại di động của cậu không có trả lời, tôi phải gọi cho công ty để tìm cậu.”
“Tôi không để ý điện thoại.” – Phong Tiêu không giải thích nhiều rằng anh bị mẹ mình lấy nhiều số khác nhau để gọi đến.
Lúc đầu anh còn ảo tưởng rằng Vân Ngữ Tịch gọi cho anh, nhưng thời gian dài anh cũng mệt mỏi, khóa điện thoại vào trong ngăn bàn.
“Tôi định tháng sau đến Nam Dương, cậu có muốn họp mặt không?” – Ngô Trình Thành cười nói.
“Được, anh đến thì gọi cho tôi.”