Chương 72 - Cảm Xúc Khó Giải Thích
- Trang Chủ
- SĂN TÌNH: GẶP NGAY ĐẠI BOSS - Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
- Chương 72 - Cảm Xúc Khó Giải Thích
Trong bữa trưa, Triệu Nhất Ca nhìn đồ ăn trên đĩa, bất lực nhìn người nào đó đang cầm điện thoại di động với vẻ mặt phiền muộn.
“Hả, tôi quên bỏ muối sao?” – Vân Ngữ Tịch lấy lại tinh thần áy náy nói: “Để tôi làm lại cho anh phần khác.”
“Cô cảm thấy khó chịu sao? Nếu thật sự không thể làm nổi, cứ nghĩ ngơi đi.” – Triệu Nhất Ca quan tâm nói.
Phi Thiên ngồi ăn cơm ở cách đó không xa, nghe được những lời Triệu Nhất Ca nói với Vân Ngữ Tịch, trong lòng càng thêm không vui.
Cô ta buông họp cơm xuống, đứng lên bỏ đi ra ngoài, trợ lý chạy theo đều bị đuổi ở lại.
Buổi chiều đoàn phim bắt đầu quay, trợ lý của Phi Thiên hoảng hốt tìm đạo diễn, nói Phi Thiên vẫn chưa về và cũng không trả lời điện thoại.
Sau đó mọi người phát hiệ ta vấn để và lặp tức cử người đi tìm.
Vì hôm qua trời mưa nên nhiều chổ lầy lội, cảnh quay trong rừng núi nên đi lại rất khó khăn.
Bên phia Triệu Nhất Ca cũng hổ trợ đi tìm người, Tiêu Thaand và Vân Ngữ Tịch nhìn nhau, hai người này bên ngoài có vẻ khách khí nhưng luôn cảm thấy có gì đó khác lạ.
Cho đến khi ngay cả Triệu Nhất Ca cũng mất tích trong rừng, cả hai mới thật sự hoảng hốt, chạy vào bên trong hét lớn: “ Anh Triệu.”
Nghe thấy tiếng hét, mọi người mới vỡ lẽ không chỉ Phi Thiên mất tích, bây giờ còn có thêm Triệu Nhất Ca.
Thời tiết bắt đầu u ám, nhiệt độ trên núi giảm mạnh, tâm tình mọi người trở nên nặng nề. Trên núi tín hiệu rất yếu, điện thoại luôn không thể liên lạc được.
Bỗng nhiên có người phát hiện dấu chân, mọi người lần theo dấu chân phát hiện đến cái vách núi liền thấy có một cái đình nghỉ mát, nhưng bên trong không có ai khiến mọi người vô cùng thất vọng.
Lúc mọi người thất vọng, Vân Ngữ Tịch không từ bỏ vội hô to tên của Triệu Nhất Ca.
“Đạo diễn hay chúng ta báo cảnh sát đi.” – Có người bên kia đề nghị.
Lần quay phim này, khó khăn lắm mới mời được một ảnh để và một ảnh hậu, nếu hai người họ xảy ra chuyện gì thì thật khó giải thích.
“Chúng tôi ở đây…”
Trong phút chốc, âm thanh kia vọng tới.
Đoàn người hoảng hốt, đây là giọng nói của Triệu Nhất Ca.
Trên sườn dốc có một cành cây cổ thụ mọc ra, Triệu Nhất Ca và Phi Thiên bị chặn lại vô cùng nguy hiểm, họ không thể đi lên cũng như đi xuống, càng không dám cử động.
Nhìn từ bên trên xuống, chỉ cần một cơn gió mạnh đun đưa, hai người như muốn ngã xuống.
Mọi người sợ hãi đến tái mặt, vội vàng quay về tìm dây thùng để lần lượt kéo người lên.
Khi kéo hai người lên an toàn, sắc mặt cả hai tái nhợt, đặc biệt là Phi Thiên vô cùng run rẩy, luôn nắm chặt quần áo của Triệu Nhất Ca, trên mặt có mấy vết xước.
“Đừng sợ, đã an toàn rồi.” – Triệu Nhất Ca vỗ nhẹ tay cô an ủi.
Sau đó Phi Thiên xin lõi mọi người, chỉ nói cô đi đến cái đình hóng mát, vô tình làm rơi đồ nên muốn nhặt nó lên, ai ngờ trên đấ rêu trơn trượt nên ngã xuống, cô hoảng sợ nắm lấy cành cây nhưng đã bị tuột xuống hơn một nữa người.
Khi anh phát hiện ra cô tình hình vô cùng khẩn cấp, muốn gọi người nhưng điện thoại không có tín hiệu/
Triệu Nhất Ca sợ Phi Thiên không thể bám nổi, anh không quan tâm điều gì khác tìm môt góc trượt xuống, dùng cành cây chìa tay chặn lại rồi kéo Phi Thiên lên.
Ai nấy nghe xong đều hoảng sợ, vội vàng đưa hai người đến bệnh viện.
Phó Nghiêm có việc nên quay về Nam Dương, sau khi nghe được tin tức tư Tiêu Thần thì không vui hừ lạnh, thầm nghĩ chỉ cần liên quan đến cô ta, hắn lúc nào cũng không nhịn được mà ra tay, lại còn dám nói buông bỏ.
Hắn đang buông bỏ cái gì vậy, hắn chỉ đạng tự dối lòng mà thôi.
Thông tin hai diễn viên nhập viện được bảo mật, lúc đầu đặt hai phòng đơn nhưng Phi Thiên có vẻ sợ hãi nhất quyết đòi phòng đôi, nói rằng mình không muốn ở một mình.
Vân Ngữ Tịch cũng khó hiểu, Phi Thiên mang theo mấy trợ lý chăm sóc, không thể nào có ở một mình được.
Cho đến khi vô tình nhìn thấy ánh mắt của Phi Thiên nhìn về phía Triệu Nhất Ca, cô mới hiểu được.
“Em không sao chứ?” – Khi Phong Tiêu chạy đến bệnh viện, Vân Ngữ Tịch dang đứng ở cửa bệnh viện, ngơ ngác nhìn bầu trời bên ngoài.
Anh bước tới, nắm lấy cánh tay cô, nhìn cô thật kỹ rời thở dài nhẹ nhõm khi thấy cô không sao.
Vân Ngữ Tịch cũng không ngờ lại gặp Phong Tiêu ở nơi này, lại còn xoay cô qua trái, xoay cô qua phải dò xét.
Khi định thần lại, cô ngạc nhiên nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”
“Khụ..”
Ánh mắt Phong Tiêu chớp chớp, tất cả đều vì tin nhắn chết tiệt đó, hắn không nói rõ ràng mà chỉ nhắn Vân Nguex Tịch đã bị bí mật đưa đến bệnh viện.
Bởi vì không thể để bên ngoài biết tin tức ai bị thương, nên đoàn phim đã thống nhất lấy tên Vân Ngữ Tịch và một người khác làm giả để cho hai đại nhân vật kia nhập viện.
Phong Tiêu đương nhiên lo đến đau tim, tại sao buổi sáng rời đi không việc gì, buổi chiều đã nghe phải nhập viện, ngay lập tức đuổi theo tới nơi này.
Vân Ngữ Tịch nhìn chằm chằm anh, đợi câu trả lời.
“Khụ… khụ…”
“Cổ họng của anh khó chịu à?” – Vân Ngũ Tịch hỏi.
“À, đúng rồi, hình như hôm qua tôi bị dính mưa, trong người có chút khó chịu, tôi đang định đến bệnh viện xem sao thì nhìn thấy em đứng ở đây, tôi nghĩ chắc em cũng gióng tôi, bị ốm vì trời mưa.” – Phong Tiêu đang hoảng nhưng mặt không biến sắc.
Anh sẽ không bao giờ nói cho cô biết vì anh muốn biết tình trạng của cô bất cứ lúc nào, anh đặc biệt tìm người đi theo Vân Ngữ Tịch 24/24.
Anh biết anh làm như vậy là không đúng, nhưng mà ai có hiểu được cảm giác tìm được người mà anh đã ròng rã chín năm của anh.
Cuộc đời anh không quá cố chấp, nhưng với Vân Ngữ Tịch, đó là chấp niệm của anh.
Anh đã từng dày vò bản thân ở chín năm trước, nếu như năm đó còn lại Diệp Ngọc Dao – Vân Ngữ Tịch lại đột nhiên biến mất, anh đã không rời khỏi nhà họ Diệp mấy ngày.
Anh truy hỏi liền biết gia đình đó đã vội vã ròi đi chỉ sau hai ngày họ trở về.
Nhà còn đang rao bán, thủ tục đã chuyển quyền.
Một câu tạm biệt cũng không để lại cho anh, trường học nói Diệp gia đến làm thủ tục chuyển trường nhưng Diệp Ngọc Dao không xuất hiện.
Anh không thể biết chuyện gì đã xảy ra với cô và lúc nào cũng chỉ có suy đoán.
Bây giờ, thật vất vả anh muốn tìm được người anh tìm kiếm trong chín năm.
Đương nhiên, anh không muốn co sẽ biến mất.
Thật ra, anh đã cân nhắc việc gắn vào điện thoại của cô phàn mềm theo dõi để theo dõi tất cả cuộc gọi và tin nhắn của cô, điều đáng sợ hơn anh còn dự định gắn camera ở nơi Vân Ngữ Tịch đang sống để có thể nhìn thấy cô đang làm gì.
Sau này, được người khác thuyết phục, nên anh đã từ bỏ ý định đó,
Hà Khánh Niên nói với anh rằng: “Phong Tiêu, nếu một ngày Vân tiểu thư phát hiện những hành vi này của cậu, cậu có cách sẽ không làm cô ây sợ hãi, sẽ không cảm thấy cậu đáng sợ và càng muốn tránh xa cậu không?”
Đứng vậy, anh không đánh cược nổi.
Vân Ngữ Tịch cảm thấy sau bữa tiệc sinh nhật đã thay đổi hoàn toàn mối quan hệ của cô và Phong Tiêu.
Trước đây cô chỉ xem anh là bạn, thì bây giờ luôn có một cảm xúc và cô không thể giải thích được.
Sau lần cuối gặp nhau ở bệnh viện, Phong Tiêu quay trở về Nam Dương có việc, nhưng hai người vẫn trò chuyện hằng ngày.
Phong Vân Vạn Kiếp: “Ăn cơm chưa?”
Vân Ngữ Tịch đang lấy đồ cho Triệu Nhất Ca nên không trả lời tin nhắn kịp thời.
Một nữa phân cảnh của Triệu Nhất Ca và Phi Thiên đã quay xong, theo kích bản trải qua bao nhiêu hợp tan hiểu nhầm, hai người họ đã giải quyết được nút thắt, và chuẩn bị đám cưới.
“Được rồi, chúng ta nghĩ ngơi mười phut, bắt đầu chuẩn bị cảnh tiếp theo.” – Đạo diễn nhìn vào máy quay rất hài lòng.
Chuyên viên trang điểm nhanh chóng tiến tới giúp họ chỉnh lại.
“NgữTịch, đem nước tới.” – Triệu Nhất Ca gọi lớn.
Vân Ngữ Tich nhanh chóng đua chiếc cốc giữ nhiệt trong tay ra và khen ngời: “Anh thật là lợi hại.”
Phi Thiên phát ra một tiếng cười khé, mang theo thanh âm trêu chọc: “Triệu ảnh để luôn diễn xuất rất giỏi.”
“Phi Thiên tiểu thu cũng rất lợi hai.” – Vân Ngữ Tịch chân thành nói.
Cả hai đều có kỹ thuật diễn xuất được đánh giá là xuất sắc nhất trong giới.
Phi Thiên có chút kinh ngạc, sau đó thu lại nở nụ cười nhẹ.
Không phải không biết là do tưởng tượng hay là gì, nhưng cô cảm thấy vị ảnh hậu này luôn giả vờ đối với cô.
Theo lý thuyết hai người cũng không giap tiếp nhiều, hơn nữa Phi Thiên là ảnh hậu, với địa vị của mình, cô ấy sẽ không tiếp xúc với một nhân vật nhỏ bé trong đoàn như cô.
Nhưng mỗi lần vô tình nói chuyện, vị ảnh hậu này luôn có hàm ý sâu xa.
“Tôi không biết vì cái gì cô lại gây khó dễ với cô ấy.”
Đợi Vân Ngữ Tịch rời đi, Triệu Nhất Ca nhìn thấy xung quanh không có người thấp giọng nói.
“Sao anh biết tôi đối với cô ấy gây khó dễ, mà không phải là hợp nhau.” – Trong mắt Phi Thiên lộ ra phong tình, cố ý hạ giọng: “Buổi tối chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.”
Quan hệ giữa hai người được xoa dịu sau chuyện lần trước, tuy không ai nói gì cũng ngầm hiểu ý nhau.
Rất ít người biết trước kia Triệu Nhất Ca và Phi Thiên từng hẹn hò.
Sau đó, hai người theo hai công ty khác nhau, lại thêm khoảng cách công việc không thể ở gần nhau, đủ loại cám dỗ ở chốn giao lưu yến hội, cuối cùng cả hai chia tay.
Thời điểm đó Triệu Nhất Ca chưa nổi danh, chỉ là một diễn viên nhỏ, còn Phi Thiên đã nổi danh khắp Nam Dương.
Phụ nữ đẹp không bao giờ thiếu nam nhân tốt đeo đuổi. Khi có quá nhiều sẽ tạo ra sự so sánh và sẽ có thay đổi.
Lúc Phi Thiên trượt xuống vách núi chính là muốn nhặt lại chiếc vòng mà trước kia Triệu Nhất Ca trước kia đã tặng cô.
Trong lúc nguy hiểm, Triệu Nhất Ca đã tìm đến và liều mình cứu mạng nên cô đã rất cảm động.
Cô cũng nhân cơ hội này tiết lộ đã nhiều năm như vậy, trong lòng cô vẫn luôn có anh.
Lúc này, điện thoại di động của Vân Ngữ Tịch đột nhiên reo lên, cô nhanh chóng nhấc máy và đi ra phía xa.
“Em đang làm gì?” – Phong Tiêu ngồi ở phòng làm việc trên tay bấm mở bút.
Thư ký Tố Uyên đứng bên cạnh không nói nên lời.
Boss, anh có thể ký trước rồi hãy yêu đương được không?
Khi cô ấy bước vào, đại boss của họ là một người nổi tiếng nghiện công việc đang ngồi nhìn chằm chằm vào chiếc điên thoại trên tay không chớp mắt.
“Có chuyện gì sao?”
Phong Tiêu rất không hài lòng với lời nói của Vân Ngữ Tịch, cái gì mà có chuyện gì mới được gọi?
“Sao không trả lời tin nhắn.” – Anh đợi mười phút nhưng không có hồi đáp.
“Phong tổng…”
“Cô ra ngoài trước.” – Phong Tiêu không để cho thư ký nói tiếp, trực tiếp để cho cô ta rời đi, có chuyện gì, trước tiên đợi anh và Vân Ngữ Tịch nói chuyện xong thì nói tiếp.
Tố Uyên không có lòng can đảm như Trương Mỹ Kỳ mà biểu hiện bất mãn, đành phải ngoan ngoãn đi ra ngoài, nhưng nhất định cô sẽ náo nhóm chat thư ký chửi bậy một lần.
Trước kia Phong tổng cuồng công việc để bọn họ sợ.
Bây giờ bị tình yêu quật vào, vô thiên vô lý khiến bọn họ cạn lời.
Nghĩ lại, ai làm bạn gái của Phong tổng, chắc chắn vô cùng cực khổ. 24h phải túc trực điện thoại, phải trả lời tin nhắn thật nhanh, quan trọng nhất chính là phải nghe điện thoại ngay lập tức, dễ dàng cho anh ta dò xét.
“Nãy giờ tôi bận việc nên không nhìn điện thoại.” – Vân Ngữ Tịch nhỏ giọng giải thích.
“Tin nhắn hôm qua của tôi, em cũng không trả lời.” – Phong Tiêu bắt đầu lôi chuyện cũ.
Anh hiện tại thái độ đối xữ với Vân Ngữ Tịch giống hệt như với Diệp Ngọc Dao chín năm trước, bởi vì anh phát hiện một điều rất thú vị, Vân Ngữ Tịch đối với anh ngày càng bao dung và nuông chiều.
Giống như tình huống vô lý như vậy mà cô lại không tức giận, chỉ nhẹ nhàng giải thích.
Không biết trong lòng, anh chiếm địa vị gì, thân phận gì?.
Nguyện vọng của anh, chính là trở thành người duy nhất trong lòng cô..
“Hôm qua anh nhắn tin khi nào?” – Vân Ngữ Tịch khó hiểu.
“2h sáng.”
“Haha…”
Vân Ngữ Tịch cười một phen, 2h sáng tất cả mọi người đều đi ngủ, ai sẽ nhàm chán mà 2h sáng lại đi gửi tin nhắn.
“Cọc cocj…”
Cửa văn phòng vang lên vài tiếng, Phong Tiêu không để ý đến.
Tống Hiểu Minh không khách khí mà đẩy cửa vào, nhìn anh trêu chọc: “Phong đại boss, đang giờ làm việc lại cùng vị tiểu tình nhân nào nói chuyện điện thoại như vậy?”
Phong Tiêu lườm hắn một cái.
“Anh đang bận sao, vậy tôi cúp máy trước.”