Chương 120 - The End: Gả Cho Anh
- Trang Chủ
- SĂN TÌNH: GẶP NGAY ĐẠI BOSS - Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
- Chương 120 - The End: Gả Cho Anh
Sáng sớm Phong Tiêu bị Phong lão gia tử gọi đi có việc từ rất sớm.
Lục Tiểu Hi gọi điện cho Vân Ngữ Tịch rủ cô đi xem phim, có một bộ phim đang rất hot.
“Cậu không đi hưởng tuần trăng mật sao?” – Vân Ngữ Tịch kinh ngạc hỏi, vả lại hôm nay là ngày đặc biệt, Hà tiền bối lại để Tiểu Hi một mình đi xem phim với cô sao?
“À…à vì gần dịp Tết nên dịch vụ có chút lên giá, đợi qua Tết bọn tớ sẽ đi haha.” – Lục Tiểu Hi nháy mắt nghĩ ra lý do.
Nếu không phải vì Phong Tiêu hứa với cô nếu cô chịu giúp đỡ lần này thì anh ta sẽ lo toàn bộ chi phí hưởng tuần trăng mật của bọn họ, cô sẽ không thèm giúp.
Haha, chỉ là sau khi kết hôn cô liền muốn tiết kiệm tiền cho chồng mình, vả lại Phong Tiêu rất giàu, há chi không giúp anh ta.
“Ừm, được rồi.” – Vân Ngữ Tịch không biết khi nào Phong Tiêu quay về, gửi tin nhắn cho anh sau đó ra ngoài gặp Tiểu Hi.
Lúc ở rạp chiếu phim, Lục Tiểu Hi mua vé xong liền nói Vân Ngữ Tịch vào bên trong trước, cô có một cuộc điện thoại cho Hà Bách Niên.
“Tớ đứng đây đợi cậu cũng được.”
“Cậu cứ vào trước đi, tớ có chút việc cần căn dặn anh ấy, cậu vào tìm ghế đi, tớ sẽ theo sau.” – Lục Tiểu Hi xua xua tay rồi giả vờ đi về phía xa.
Vân Ngữ Tịch nghe vậy liền quay người đi vào bên trong, phòng chiếu phim rộng lớn tối om, chỉ có chút ánh sáng le lói, cô lần mò đi tìm số ghế, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Nghe nói bộ phim này đang hot, trong lòng cảm thấy chút kỳ hoặc, sao lại không có ai, hoặc cô có vào nhầm rạp không?
Màn hình sáng lên, một giai điệu quen thuộc vang lên, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông đang đàn guitar.
Vân Ngữ Tịch kinh ngạc, nhưng rất nhanh hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Phần đời còn lại dành cho em…”
Đợi đàn xong, Phong Tiêu thả đàn xuống, nghiêm túc nhìn về phía trước, giống như đang nhìn vào mắt cô: “Vân Ngữ Tịch, trước mặt mọi người anh muốn cầu hôn em lại một lần nữa, em sẽ ở bên cạnh anh suốt phần đời còn lại được không?”
“Tiểu Tịch, anh yêu em từ khi anh chỉ là một cậu thiếu niên, em hiểu phải không?”
“Tiểu Tịch, anh tìm em chín năm…cuối cùng cũng tìm được báu vật của cuộc đời mình.”
“Tiểu Tịch, nếu khoảng cách của chúng ta là 100 bước, em chỉ cần đứng yên, anh sẽ bước 100 bước đến bên cạnh em, che chở em, yêu thương em.”
“Tiểu Tịch, gả cho anh, được không?”
Trên màn hình chuyển sang rất nhiều hình ảnh của cô, tất cả đều được ghi lại tất cả khoảnh khắc thường ngày của cô.
Phong Tiêu mặc một bộ vest đen cao cấp, trên tay ôm 111 đóa hoa hồng đỏ tinh tế trên tay: “Tịch Tịch, gả cho anh.”
“ĐỒNG Ý ĐI, ĐỒNG Ý ĐI…”
Rất nhiều giọng nói vang lên, có giọng nói rất quen thuộc.
Cảm xúc của cô dâng trào, nước mắt hạnh phúc rơi xuống.
Một người đàn ông lại có thể yêu cô lâu như vậy?
Tất cả đèn trong rạp sáng lên, Phong Tiêu đi về phía cô, ôm bó hoa lớn đi về phía cô.
Anh quỳ một chân xuống đất, trong mắt tràn ngập thâm tình: “Tịch Tịch, đồng ý gả cho anh?”
“ĐỒNG Ý, ĐỒNG Ý, ĐỒNG Ý.”
Một nhóm người hét lên phía sau.
“Em đồng ý.” – Vân Ngữ Tịch nở nụ cười ngọt ngào nhận lấy bó hoa lớn.
Phong Tiêu lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, chiếc nhẫn kim cương đỏ hiếm có rực rỡ với viên kim cương to lớn, Vân Ngữ Tịch nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình: “Lần trước anh đã đeo cho em rồi?”
“Không đủ, anh cảm thấy chiếc nhẫn sau này lại hợp với em hơn.” – Phong Tiêu chân thành đáp.
Vân Ngữ Tịch trêu chọc: “Vậy là hằng năm anh sẽ mua cho em một cái.”
“Được.” – Phong Tiêu thản nhiên trả lời.
Lần này cầu hôn, Phong Tiêu mời rất nhiều người đến chứng kiến, tất cả những người quen thân thiết của hai người.
Tống Hiểu Minh nhìn thấy cảnh này, khóe miệng mỉm cười, nheo mắt nhìn về phía Phong Tiêu, không ai biết được trong lòng hắn ta đang nghĩ gì.
Lưu Huyên Huyên hôm nay cũng đến, nhìn về phía sau chạm phải ánh mắt của Tống Hiểu Minh, dừng lại vài giây sau đó liền thu lại, hơn ai hết Lưu Huyên Huyên luôn hiểu Tống Hiểu Minh nhất.
Lần cuối cùng họ gặp mặt là nửa năm trước, lúc đó Tống Hiểu Minh đã đính hôn với Diệp Ngọc Dao, hắn ta hỏi Lưu Huyên Huyên: “Cô cũng biết sao?”
Lưu Huyên Huyên không chút bối rối, liền hiểu ý của Tống Hiểu Minh mà đáp: “Tôi biêt sau Phong Tiêu một chút.”
Tống Hiểu Minh không nói gì thêm, trên mặt chỉ hiện một tia cay đắng, chẳng lẽ là do hắn nhận ra quá muộn.
Hắn từng hoài nghi nhưng chỉ nghĩ là trùng hợp, tại sao lại có quá nhiều sự trùng hợp như vậy?
Hắn lại bội phục Phong Tiêu, một chút nghi ngờ đều không có cứ như vậy tiếp nhận, chẳng trách từ khi gặp gỡ Vân Ngữ Tịch, Phong Tiêu luôn dè chừng mọi thứ, quan tâm đến mọi thứ liên quan đến cô gái đó.
Vậy nên hắn đã thua, nhưng có lẽ là hắn chưa từng thắng.
Hắn vẫn sẽ kết hôn cùng Diệp Ngọc Dao, nên hắn quyết định tỏ ra không hay biết cái gì, tự mình lừa dối chính mình suốt phần đời còn lại.
Lễ cưới của tổng giám đốc tập đoàn NY được tổ chức ở một hòn đảo xinh đẹp, nơi nổi tiếng với bầu trời xanh và nước trong vắt.
Phong Tiêu thuê phi cơ riêng đưa tất cả mọi người đến hòn đảo để tham dự lễ cưới.
Lễ cưới này Phong Tiêu đã bỏ ra ba tháng để chuẩn bị, váy cưới là mời nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế về thiết kế, thợ trang điểm cũng chính là phù thủy tay nghề đỉnh cao.
“Tịch, hôm nay cậu thật xinh đẹp.”- Lục Tiểu Hi vừa ăn táo đỏ vừa khen ngợi.
Thợ trang điểm đã làm nổi bật đôi ánh đen trong sáng của Vân Ngữ Tịch, khiến nó càng thêm chói lóa, khiến người xem không thể rời mắt.
“Tớ có chút căng thẳng.” – Vân Ngữ Tịch mỉm cười, nhỏ giọng nói.
Hai người đã đi đăng ký kết hôn, hôm nay chỉ là lễ cưới nhưng cô cũng rất hồi hợp.
“Tại sao cậu lại lo lắng, tớ nghĩ người kia mới là lo lắng haha.” – Lục Tiểu Hi nhớ đến khi nãy Phong Tiêu không biết đã muốn đến gần nhìn bao nhiêu lần.
Vân Ngữ Tịch nhớ đến ngày hôm qua Phong Tiêu cứ nắm lấy tay cô, nói rằng anh muốn mãi ở bên cạnh cô cho đến già đi, cho đến cuối cuộc đời anh cũng hy vọng mình sẽ là người rời đi trước, anh không thể nghĩ bản thân sẽ ra sao nếu mất đi cô.
Đúng là một tên ngốc.
Cổng hoa hồng trắng bài trí rất đẹp mắt, sâm panh chất lên nhau rất đẹp mắt.
Người thân và bạn bè ngồi bên hai hàng ghế.
Phong Tiêu mặc một bộ vest chú rễ màu trắng, đứng ở bên cạnh người làm chứng.
Ba Lục nắm tay Vân Ngữ Tịch từ phía sau đi tới, cô mặc chiếc váy cưới dài màu trắng, đầu mang lúp trắng dài, chậm rãi tiến về phía anh, bàn tay siết chặt tay ba Lục.
Phong Tiêu nhìn về phía Vân Ngữ Tịch, nụ cười trên môi anh càng tăng thêm.
Ba Lục đặt bàn tay Vân Ngữ Tịch trao cho Phong Tiêu, như thể ông chính là cha ruột của cô căn dặn: “Tịch Tịch chính là con gái thứ hai nhà họ Luc của ta, ta hy vọng con sẽ đối xử thật tốt với con gái ta.”
Mẹ Lục ở phía dưới hai mắt đỏ hoe, Vân Ngữ Tịch cũng chính như con gái thứ hai của bà, nhìn thấy con gái lần lượt có người yêu thương kết hôn, trong lòng rất vui mừng.
“Con xin hứa kiếp này sẽ đối tốt với Tịch Tịch, sẽ không để cô ấy chịu bất cứ ủy khuất nào.”
Đây không những là lời hứa với ba Lục, mà chính là lời hứa dành cho anh và cho cô.
Người làm chứng tuyên thệ, cả hai cùng đưa ra lời hẹn ước, kết thúc bằng một nụ hôn hạnh phúc.
Cuối cùng, sau chín năm tìm kiếm, hai năm đeo đuổi, Phong Tiêu cũng đã nắm chắc được tình yêu của đời mình.