Chương 100 - Đánh Người Là Vì Quan Tâm Anh
- Trang Chủ
- SĂN TÌNH: GẶP NGAY ĐẠI BOSS - Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
- Chương 100 - Đánh Người Là Vì Quan Tâm Anh
Trên đường trở về, Vân Ngữ Tịch rất áy náy, lại một lần nữa xin lỗi.
Nếu không phải vì cô nhờ Phong Tiêu mang cô đi bệnh viện, sao có thể bị mẹ của Hạ Nhất Đông sỉ nhục.
“Tịch Tich.” – Phong Tiêu tưa hồ tâm tình rất tốt: “Sao em lại tát bà ta?”
Vân Ngữ Tịch suy nghĩ một chút, không ngờ anh lại hỏi câu này, lúc đó tay nhanh hơn não, tát bà ta một cái rất quả quyết: “Bà ấy… không nên nói anh như vậy.”
Phong Tiêu rất hài lòng với lời giải thích của cô.
Anh không nhìn thấy được biểu cảm của chính mình, nhưng Phong Tiêu có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của Vân Ngữ Tịch khi đó.
Khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh của cô hiện lên vẻ tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng…
“Tôi rất vui…” – Phong Tiêu quay lại nhìn cô, sau đó quay đầu đi, tập trung lái xe.
Anh thật sự rất vui vì đêm nay anh có cảm giác cô đã quan tâm đến anh một chút.
Vân Ngữ Tịch không hiểu ra sao, náo loạn một phen, điều gì khiến anh ấy vui vẻ?
Ngày hôm sau, Phong lão gia tử gọi điện cho Phong Tiêu.
“Ta nghe nói con đã tìm được người đó.”
“Ừm.”
“Hôm nào đó đưa con bé về ăn tối.” – Phong Tuân rất phiền lòng vì cháu trai mình quá ít nói, đúng là quá keo kiệt.
“….”
“Im lặng là ý gì?”
“Cân nhắc.”
“Ta biết con không muốn gặp một số người. Cứ đưa con bé về ăn tối, bọn họ sẽ không xuất hiện.”
“….”
“Nếu con không nói, tôi sẽ tự mình đón con bé.” – Phong Tuân chậm rãi nói.
Phong Tiêu chậm rãi ký văn bản, kiên quyết từ chối: “Không”
“Là con bé không muốn, hay là con không muốn.” – Phong Tuân giao công ty lại cho con trai, hiện tại cả ngày nhàn rỗi, ông vẫn luôn mong muốn gặp được đã thay đổi cuộc đời của cháu trai mình, cô gái này là ai?
“Không phải lúc.” – Phong Tiêu đáp.
Phong Tuân nghe lời này liền lập tức khinh bỉ, hẳn là cháu trai của Phong Tuân, ngay cả một nữ nhân cũng không theo đuổi tới: “Nghe nói hiện tại đang lưu hành cái gọi là lớp học tình yêu, hay là con đăng ký một khóa đi.”
“Không cần.” – Quả quyết cự tuyệt.
Bên ngoài cự tuyệt nhưng lời của Phong lão gia tử vẫn để trong lòng, chỉ trong vài ngày đã có người gửi sách tình yêu đến tập đoàn NY.
Những món này là do Trương Mỹ Kỳ ký nhận, khi cô ấy nhìn thấy tên sách liền cố gắng hết sức kìm nén khóe miệng nhếch lên, hahaha hôm nay cô mới biết tại sao đại boss chưa có bạn gái, hóa ra là do không theo đuổi được cô gái.
Quả nhiên ông trời rất công bằng, ban cho anh ta chỉ số IQ cao, nhưng không cho ta sự nhạy bén trong cách tán gái.
Khi Phong Tiêu họp trở lại văn phòng, khi trở lại phòng làm việc, gặp Tống Hiểu Minh ngồi trên ghế sô pha, cầm trong tay quyển sách có vẻ đang đọc một cách thích thú.
“Phong Tiêu, sách này của cậu mua?” – Tống Hiểu Minh hỏi một cách quái dị.
Phong Tiêu nhìn lướt qua, tình cờ nhìn thấy trên bìa màu hồng có dòng chữ ” 1001 thủ đoạn trong tình yêu” anh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh im lăng và không có ý định trả lời câu hỏi này.
“Phong Tiêu, cậu có thể hỏi tôi về tình yêu, tôi là chuyên gia, những cuốn sách này đều không thực tế.” – Tống Hiểu Minh nói xong, vẫn liếc nhìn trang sách đọc rất vui vẻ.
“Tặng hoa tươi, tặng quà, tặng trang sức.”
Phong Tiêu khinh thường nhìn Tống Hiểu Minh.
Nữ nhân theo hắn ta chỉ vì vẻ bề ngoài yêu nghiệt của hắn, ngoài ra còn có mục đích, căn bản hắn ta không cần theo đuổi cũng có được.
“Nữ nhân chỉ cần một chút lãng mạn, cậu chỉ cần để cho cô ấy cảm động, vài phút là có thể lấy được.” – Tống Hiểu Minh chia sẻ kinh nghiệm.
“Đó là đối với nữ nhân bình thường.” – Phong Tiêu không muốn nói nhiều, Vân Ngữ Tịch khác với những cô gái khác, nếu trong trái tim cô không có anh, cho dù anh cho trao cho anh cả cái biệt thự cũng không thể lay động trái tim cô, và cô sẽ bỏ đi rất xa.
“Là do cậu xem cô ấy như bảo bối, lo lắng quá nhiều. Đối phó với nữ nhân phải chủ động tấn công, liên tục đánh giết, để cho cô ấy lui không thể lui, tự nhiên trong túi bắt được con mồi.”
“Cậu đối với Diệp Ngọc Dao cũng là như vậy sao?”.
Tống Hiểu Minh nghẹn họng, bất lực dựa vào ghế sô pha, lời nói này giống như vả vào mặt hắn, hắn luôn là kẻ bất cả chiến bại trong lòng nữ nhân, nhưng với Diệp Ngọc Dao hắn luôn thua cuộc.
Hắn dùng hết kiên nhẫn theo đuổi Diệp Ngọc Dao mấy năm nay, nhưng cô ấy vẫn luôn lạnh lùng, không đồng ý cũng không từ chối.
Nếu anh muốn từ bỏ, dường như cô ấy cũng không tiếc nuối.
Tống Hiểu Minh thở dài một cái, cảm thấy bất lực và thất vọng.
“Hôm nay cậu đến đây có chuyện gì vậy?” – Phong Tiêu không muốn nói nhảm nữa.
“Ba mẹ Diệp Ngọc Dao sẽ từ nước ngoài trở về hai ngày, cậu nghĩ tôi có nên mở một bữa tiệc mời ít người tới?”
Ba mẹ Diệp Ngọc Dao vẫn luôn muốn tìm cơ hội ở Nam Dương nên đương nhiên muốn có người nâng đỡ, Tống Hiểu Minh sẽ tổ chức một bữa tiệc, điều này sẽ khiến Diệp gia một cơ hội
Đúng là tận tâm lấy lòng nhà họ Diệp.
“Cậu đã tự nghĩ ra rồi, sao còn hỏi tôi?”
“Mời cậu tham gia.” – Tống Hiểu Minh nhướng mày, cười rất nghiêm túc nói: “Có cậu đến, đủ sức mạnh.”
Lời này giống như một lời nói đùa, tổng giám đốc giải trí SY mở tiệc, ai dám không cho mặt mũi, anh đến hay không cũng cũng không đáng kể.
“Để tôi xem Tịch Tịch có thời gian không?” – Phong Tiêu nghiêm túc nói.
Tống Hiểu Minh cũng hoài nghi chính mình nghe nhầm, quả nhiên có nữ nhân không có huynh đệ.
“Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối nhé, Lưu Huyên Huyên và Diệp Ngọc Dao đều đến.” – Tống Hiểu Minh đề nghị.
Kể từ Lưu Huyên Huyên biết hắn theo đuổi Diệp Ngọc Dao, mặc dù họ vẫn thân thiết như trước, nhưng trong lòng đã có khoảng cách, để tránh ngại ngùng nên hắn gọi thêm Phong Tiêu đi cùng.
“Tôi gọi điện thoại trước.” – Phong Tiêu không đáp ứng ngay đi gọi điện thoai Vân Ngữ Tịch, Vân Ngữ Tịch nói buổi tối có tiệc với công ty nên anh không cần đến đón cô.
Tống Hiểu Minh kinh ngạc khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Phong Tiêu trở nên dịu dàng khi đang nói chuyện điện thoại với người bên kia.
Trước kia hắn luôn nghi ngờ Phong Tiêu có thật sự thích Vân Ngữ Tịch hay không, nhưng sau khi nhìn thấy hắn thật sự tin chắc rằng Phong Tiêu thật sự đã yêu Vân Ngữ Tịch.
Bên kia, công ty game Thiên Tân thành công đẩy game lên và được phản hồi rất tốt nên quyết định đi ăn mừng.
Buổi chiều cả công ty được nghĩ sớm.
Sở Nhiên mặc một thân Chanel, cầm túi LV đi vào, sau đó nhìn thấy Hà Bách Niên đi ra, kéo lấy cánh tay anh ta nũng nịu: ” Em đã đặt chổ rồi, chúng ta đi thôi.”
Mọi người trong công ty đều không ưa thích Sở Nhiên, tự nhủ sẽ tránh xa cô gái này ra một chút, dù sao cũng là bạn gái của ông chủ, cũng không dám tỏ thái độ.
Vân Ngữ Tịch cũng không để ý nhiều, Phong Tiêu đã gửi cho cô rất nhiều ảnh, nói rằng tối nay anh sẽ ăn tối với dám người Tống Hiểu Minh, lại gửi ảnh nơi anh đến ăn uống, nội thất trang trí lộng lẫy.
Vân Ngữ Tịch đi tới nhà hàng cùng công ty, nhìn chiếc đèn chùm pha lê ở đại sảnh, lại nhìn trang trí ở quầy lễ tân, kinh ngạc lấy điện thoại ra so sánh ảnh.
Không ngờ cô lại ăn cơm cùng chổ với anh, nhưng cô không có ý định nói với Phong Tiêu.
“Nơi này em chọn rất tuyệt.” – Sở Nhiên cười ngọt ngào, chờ đợi lời khen của Hà Bách Niên.
“Ừm… rất tốt.” – Hà Bách Niên mỉm cười đồng ý, nhưng trong lòng bất đắc dĩ, mọi người đã đồng ý đi ăn tiệc buffet cao cấp, nhưng Sở Nhiên gọi đến hỏi hắn buổi tối đi làm gì, hắn vô tình tiết lộ.
Sở Nhiên nghe nói đi ăn cơm, lập tức nói bản thân sẽ chọn nhà hàng.
“Nghe nói ở này này những người giàu có đều thích đến đây ăn cơm, Tổng giám đốc giải trí SY đã giới thiệu nơi này trên trang cá nhân.” – Sở Nhiên vui vẻ nói, tự hỏi liệu hôm nay có may mắn được gặp mặt vài người hay không.
Với vẻ đẹp của cô ta, cô ta tự tin sẽ thu hút được ai đó.
Hà Bách Niên cái gì cũng giỏi, nhưng tham vọng của anh ta không đủ lớn, cả ngày luôn ngồi ở một cái công ty game nhỏ bé, chưa bao giờ nghĩ đến việc lên một tầm cao mới.
Trong tất cả những người theo đuổi cô, có rất nhiều người giàu có.
Cách đây một thời gian còn có một người lấy được từ ai đó số điện thoại của cô và trò truyện hằng ngày với cô.
Chỉ cần cô gật đầu, xe sang và biệt thự đều thuộc về cô ta.
“Vân Ngữ Tịch.”
Vừa lên tới tầng bốn, cô nghe thấy một giọng nữ vang lên.
Lưu Huyên Huyên đi ra ngoài nghe điên thoại, vừa định đi vào liền thấy Vân Ngữ Tịch đi cùng một đâm người.
“Lưu tiểu thư.” – Vân Ngữ Tịch biết cô ấy đi cùng anh đến ăn tối, nên cũng không ngạc nhiên.
“Cô cũng đến ăn tối à?” – Lưu Huyên Huyên hỏi.
“Ừm.”
“Phong Tiêu cũng ở đây.” – Lưu Huyên Huyên nghĩ cô không biết nên nhắc nhở.
“À, tôi biết.”
Lưu Huyên Huyên nhìn về phía Hà Bách Niên dừng lại trong phút chốc vì nhận ra đây là người từng học cùng cấp ba với Tống Hiểu Minh.
Nhưng Sở Nhiên lập tức muốn khẳng định chủ quyền ôm lấy cánh tay của Hà Bách Niên, đồ cô ta không thích cũng không muốn cho người khác.
“Sao em lại tới đây?”
Phong Tiêu cũng từ phòng riêng đi ra, có người gửi ảnh cho anh, Vân Ngữ Tịch đang ở nơi anh đang ăn tối.
Anh nhịn không được đi ra ngoài tìm người, không ngờ vừa ra đến cửa đã gặp.
“Hà tổng mời ăn cơm.” – Vân Ngữ Tịch đáp.
Phong Tiêu nhìn về phía Hà Bách Niên hỏi: “Đã đặt được phòng chưa?”
Nếu còn chưa đặt phòng, anh sẽ cho người thu xếp và tính tiền cho anh.
“Đã đặt trước rồi.” – Sở Nhiên ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Phong Tiêu, cuối cùng là đã gặp được người thật rồi: “Phong tổng, Niên Niên nói anh và anh ấy là bạn học cấp ba phải không?”
Nghe cô tự nhiên hỏi chuyện, Hà Bách Niên bất đắc dĩ….
“Đúng.”
Phong Tiêu không phủ nhận, chỉ là anh vừa nói vừa nhìn Vân Ngữ Tịch: “Tại sao em không nói với tôi, em làm việc ở chỗ cậu ấy.”
“Tôi không nói sao?” – Vân Ngữ Tịch chớp mắt, nhớ lại một chút dường như là chưa nói, chỉ có nói đi làm ở công ty của một tiền bối.
“Anh cũng biết cô ấy sao?” – Sở Nhiên nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức cảm thấy hai người quan hệ không tầm thường.
Phong Tiêu như không có nghe thấy, tâm tư của một số người nhìn vào liền thấy, chỉ cảm thấy khinh thường.
Anh đương nhiên biết Sở Nhiên là bạn gái của Hà Bách Niên, và cảm thấy cô gái này không xứng.
Nhưng với chuyện tình cảm, một người muốn đánh và một người chịu đòn, phải tự mình té ngã mới có thể chính mình thức tỉnh sâu sắc hơn.
“Hai người sao lại đứng bên ngoài.” – Tống Hiểu Minh mỉm cười đi tới, hai người này đã đi ra ngoài rất lâu: “Đây chẳng phải là Vân tiểu thư sao, khó trách.”
Khó trách Phong Tiêu không chịu đi vào.
Phong Tiêu cũng không muốn nói chuyện vô nghĩa với hắn, anh nhìn Vân Ngữ Tịch nói: “Sau bữa tối, đừng rời đi.”
Sau lời nói này khiến người khác hiểu lầm.
Cô cũng không muốn giải thích, càng giải thích càng không ổn.
Họ mà biết cô ở cùng nhà với Phong Tiêu, anh ấy chỉ muốn cùng cô quay về mà thôi.
Trong phòng ăn, cái người kiêu ngạo và không xem trọng ai lại kéo tay cô, không biết quan hệ tốt từ khi nào, hỏi bâng quơ mấy câu về Phong Tiêu như có bạn gái chưa, và mối quan hệ giữa họ là gì?
Vân Ngữ Tịch nhìn về phía Hà Bách Niên đang uống rượu, một cô gái đã có bạn trai bày tỏ quan tâm đến một nam nhân khác, nó có bình thường không?
Thời điểm ra về, Phong Tiêu một mình rời phòng ăn riêng, đi ra ngoài phía đại sảnh khi nhận được tin Vân Ngữ Tịch đã ra ngoài.
“Phong tổng.”
Sở Nhiên nũng nịu hô to, nở một nụ cười quyến rũ xinh đẹp nhất bày ra.
Khi nãy nghe Phong Tiêu nói Vân Ngữ Tịch đợi anh ấy, liền hỏi anh ấy sẽ đưa cô ấy về à, đồng thời còn nói Hà Bách Niên đã uống rượu nên không dám ngồi xe anh ta, hỏi xem Phong Tiêu có thuận đường không?
Như không nhìn thấy Sở Nhiên, Phong Tiêu trực tiếp đi ngang qua cô ta, đi về phía Vân Ngữ Tịch, ôn nhu nói: “Em ra khi nào, sao không nhắn tin cho tôi.”
“Cũng mới vừa ra.”
“Đi thôi.”
Phong Tiêu chủ động cầm túi xách cho cô, Vân Ngữ Tịch không nghĩ ngợi gì, tự nhiên đưa túi ra.
Sở Nhiên nhanh chóng lộ ra tia ghen tị, đúng là đạo đức giả, cô ta vậy mà nói không có quan hệ gì với Phong Tiêu.
“Vân Ngữ Tịch, các người đi đâu vậy, vừa vặn tôi cũng muốn đi.” – Sở Nhiên nhanh chóng mở miệng.
“Xin lỗi, không tiện đường.” – Phong Tiêu cự tuyệt triệt để.
Khuôn mặt tươi cười của cô ta cứng đờ, bộ dạng của cô ta bất cứ người đàn ông nào cũng không thể từ chối, vậy mà đụng trúng bức tường Phong Tiêu.
“Sở tiểu thư, coi như tôi lắm chuyện, bạn trai của cô là sếp Hà, cô vẫn nên quan tâm nhiều hơn.” – Trần Khả Hân thiếu chút nữa muốn hỏi cô ta không biết xấu hổ à…
Sở Nhiên trừng mắt nhìn Trần Khả Hân sau đó hừ lạnh rời đi.
Hà Bách Niên sau khi thanh toán đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Sở Nhiên nhưng cô không nghe.
“Sếp Hà, tôi cảm thấy anh chính là quá nuông chiều cô Sở, cũng nên quản cô ấy.” – Trần Khả Hân hảo ý nhắc nhở.
“Cô ấy lại cáu kỉnh à?” – Hà Bách Niên bất đắc dĩ trả lời: “Mấy năm nay là do tôi bận rộn công việc, là xem nhẹ cô ây nên cô ấy không có cảm giác an toàn, nếu như cô ấy phát cáu, tôi thay cô ấy xin lỗi.”
Trần Khả Hân cạn lời.
Cô ta chỉ muốn nói, ông chủ xin hãy cẩn thận, bạn gái của anh nghĩ đến việc cắm sừng anh mỗi ngày.