Chương 6: Thì ra rượu cũng không quá cay!
- Trang Chủ
- Sắc, Giới: Còng Bạc Hay Tội Ác - Nhoxanh
- Chương 6: Thì ra rượu cũng không quá cay!
“Chọn cho chú ấy một phòng.”
“Dạ.”
Lăng Thế Nghiêm rút một điếu xì gà kẹp ở kẽ tay, Tô Thiệu nhanh chóng tiến lên mồi lửa. Anh không ngậm lấy đầu lọc, chỉ để khói trắng bay lên rồi nhẹ mở mắt, thong dong đứng dậy.
“Không làm phiền chú nữa, nếu không đủ thì bảo Mộng Hàm gọi thêm vài em.”
Lăng Thế Nghiêm tỏ ra không hứng thú tới chuyện Lăng Nguyên chơi bời với cô gái này khiến hắn vô cùng mất hứng, niềm phấn khích cũng giảm mất một nửa. Nhưng hắn không bỏ cuộc, ôm vai Tiểu Nguyệt đứng lên bước theo sau anh, giả vờ tò mò hỏi:
“Năm nay anh cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, thật tình là không động lòng với ai sao? Hay là ở Thịnh Thế không có em nào vừa mắt? Nếu vậy, hay là để em chọn cô nàng ngoan nhất ở Mao Khởi mang tới cho anh giải khuây nhé?”
Cái khoác vai có phần dùng lực này khiến Tiểu Nguyệt khó chịu vô cùng, với thân phận hiện tại cô không thể giãy nảy, càng không thể mong chờ được sự giải cứu của ông chủ Thịnh Thế, ngoan ngoãn là điều cô có thể làm hiện tại. Nhưng ở góc độ này, cô có thể nhìn ra Lăng Nguyên không hề có hứng thú với mình, hắn chỉ đang muốn xem phản ứng của Lăng Thế Nghiêm mà thôi. Tin đồn hai anh em nhà họ Lăng hoà thuận với nhau xem ra chỉ là để che mắt thiên hạ.
Bị đeo bám sau lưng Lăng Thế Nghiêm cũng không tỏ ra khó chịu, anh dừng lại giữa ngọn đèn xoay trên trần nhà, màu xanh đỏ rơi xuống gương mặt góc cạnh của anh, lúc đảo ánh nhìn sang ngang, trong tròng mắt anh chỉ chứa vô vàn sự trào phúng.
“Chú thấy… điều ấy có nên không?”
Lăng Nguyên sững lại vài giây, rồi như hiểu ra ý tứ trong câu trả lời kia hắn chỉ nhướng mày cười khẩy.
“Anh hai, đừng cứng nhắc như thế! Không phạm vào sắc giới cũng không thể thành tiên được đâu!”
Hắn thô bạo đẩy mạnh vai của Tiểu Nguyệt qua một bên để đàn em đỡ lấy cô, sau đó cho tay vào túi quần rồi ngẩng cao đầu ngạo mạn đi thẳng ra cửa.
Tiểu Nguyệt vờ choáng váng trong vòng tay của Lương Kha Vũ, trong tích tắc ngắn ngủi, ngọn đèn trên trần vừa xoay đi, một vật nhỏ được nhét vào lưng váy của cô. Anh đỡ cô đứng thẳng, mặt không biến sắc, cúi đầu chào Lăng Thế Nghiêm rồi nhanh chóng rời khỏi.
Người của Lăng Nguyên đã đi hết, Tiểu Nguyệt cũng khôi phục lại dáng vẻ bất cần vốn có của mình, cô đưa bàn tay lên lau rượu trên mặt, tiện thể phủi luôn bờ vai nơi vừa bị người khác sờ qua.
Hành động này lọt vào mắt Lăng Thế Nghiêm giống như đang được xem một diễn viên thoát ra vai diễn. Vài giây trước còn là dáng vẻ khuất phục chẳng dám kêu than, người vừa quay đi liền hiện rõ vô vàn ái ố đằng sau lớp hóa trang dày cộm ấy.
Ở Thịnh Thế này, đã là đàn bà thì sẽ được quy vào tầng lớp kỹ nữ, bất luận là ca hát, nhảy múa, bồi rượu hay lên giường đều phải phục tùng bằng cả tính mạng, nào có ai dám chê bẩn mà lau đi!
Đáy mắt Lăng Thế Nghiêm hơi tối, anh cảm thấy cô gái này cần phải được dạy dỗ lại, nhưng chợt trong đầu anh vang lên một câu nói: “Tôi không phải là điếm”. Môi anh nâng lên nhạt nhẽo và vô vị, giữa chốn sa đọa này, chút thanh cao đó sẽ giữ được bao lâu?
Mũi giày của Lăng Thế Nghiêm vô thức bước về phía Tiểu Nguyệt. Cô hơi nâng mắt lên nhìn anh, chẳng tránh né mà còn chứa ý cười, có lẽ lúc nãy đã uống kha khá rượu nên hai má cô đỏ bừng, giọng nói hòa chung với men say mang theo đôi chút trẻ con.
“Thì ra rượu cũng không quá cay!”
Nụ cười trên môi dần chua chát, cô chà mạnh đi lớp son đỏ trên môi khiến nó nhoè đi xấu xí, đầu cúi xuống thấp, lần này là nói bằng chất giọng trầm buồn đã tẩm thêm chút bi ai.
“Nhưng nếu không phải là bị cưỡng ép thì chắc có lẽ đã nếm được vị ngọt!”
Lăng Thế Nghiêm dừng lại, mũi giày da của anh cách mũi giày cao gót của cô chưa đến một centimet. Có cảm giác cô gái này hiểu được lòng anh, nhưng người hiểu được anh thì không xứng đáng được khen thưởng!
Rượu vang màu đỏ rơi xuống cổ, thấm vào ngực áo của Tiểu Nguyệt, anh nhìn cô ở khoảng cách gần trong vài giây, rồi không hiểu vì sao lại giơ bàn tay còn đang kẹp điếu xì gà kéo sợi dây tia kéo che đi phần ngực trắng ngần ẩn hiện ở cổ áo của cô.
Đây là lần đầu tiên anh phá bỏ quy tắc của chính mình, nhưng nét lạnh lùng ấy vẫn được giữ nguyên, cũng không cho Tiểu Nguyệt thêm sự đối đãi đặc biệt nào hơn nữa. Anh lướt mắt qua khỏi người cô, quay sang nói với Mộng Hàm.
“Lấy cho cô ấy một khuy cài áo.”
“Dạ.”
Lăng Thế Nghiêm không nhanh không chậm rời khỏi chốn ồn ào náo nhiệt này, anh chẳng mang dáng dấp đạo mạo khiến người khác phải tôn thờ, nhưng anh lại vạch rõ ranh giới của bản thân với nơi chốn ngập mùi sắc dục.
Tiểu Nguyệt nhìn theo bóng lưng ấy, nụ cười lập được đại công kín kẽ lộ ra, cô không quan tâm ánh nhìn nghi ngờ và ghen tị của Mộng Hàm, vờ ôm miệng muốn buồn nôn rồi chạy thẳng vào toilet.
Sau khi khoá trái cửa phòng vệ sinh, Tiểu Nguyệt cẩn thận quan sát xung quanh, đảm bảo không có camera lần nữa mới lấy mảnh giấy được xếp cực nhỏ trong thắt lưng của mình ra để xem. Dòng chữ nhỏ xíu được viết chồng nối lên nhau rất loạn mắt, nhưng đây là kí hiệu riêng đã được huấn luyện nên cô dễ dàng dịch được nội dung bên trên.
“Trước khi mất tích X20 đi riêng với Hổ, còn sống hay đã chết chỉ có một người biết rõ. Mười giờ tối mai chờ tại cửa sau, có thể Hổ sẽ bị thương, phải tìm cơ hội tiếp cận”.
“X20” là mật danh của cha ruột Tiểu Nguyệt, còn “Hổ” là biệt danh mà đội điều tra đặt cho Lăng Thế Nghiêm. Tung tích của ông hiện nay ra sao chỉ có anh ta mới biết, vậy thì bằng mọi giá cô phải lấy lòng người này. Nhưng làm sao để đến cửa sau trong tối mai mà không bị nghi ngờ là có mục đích?
Tiểu Nguyệt trầm tư trong giây lát rồi xé vụn mảnh giấy ném vào bồn cầu, sau đó ấn nút xả nước để nó trôi đi không để lại dấu vết.