Chương 32: Không còn hy vọng nào nữa
Hai người họ đi vào phòng nghỉ được chuẩn bị riêng, bên trong rộng rãi thoáng mát, hai mặt đều hướng ra sông rất phù hợp để ngắm cảnh đêm. Nhưng có lẽ chẳng một người nào ở trên con thuyền này có dư giả tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp cả.
Tiểu Nguyệt bước tới bên cạnh cửa kính lớn, nhìn xuyên qua làn nước trong vắt hắt sáng dưới mặt sông, thoáng một chút đăm chiêu nghĩ ngợi, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng liệu cái bẫy mà Lăng Nguyên nói đến là dành cho ai? Nó đang nằm ở đâu? Là người hay là vật?
“Em có bị say sóng không?” Lăng Thế Nghiêm ngồi xuống sofa cạnh cửa, bâng quơ nhìn ra bên ngoài.
Tiểu Nguyệt nghiêng đầu qua, khẽ đáp: “Tạm thời thì chưa.”
Cô lớn lên ở thị thành, sau khi cha mất tung tích thì chú Trần giúp đỡ cho cô và mẹ chuyển đến thành phố khác sinh sống, từ nhỏ đến lớn chưa từng biết trải nghiệm du thuyền hạng sang là như thế nào. Gia đình cô tuy không quá thiếu thốn nhưng cũng chẳng khá giả gì, cha làm cảnh sát, mẹ là giáo viên của một trường tiểu học, quanh năm đều tằn tiện chắt bóp không dám tiêu xài hoang phí. Mẹ của cô luôn ước ao mua được một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, rồi sống cố định một chỗ, gia đình luôn quây quần sớm tối có nhau.
Trước khi cô lên đường làm nhiệm vụ, mẹ đem sổ tiết kiệm ra khoe với cô ước mơ của bà đã sắp thành hiện thực rồi, bà nói đợi cha về sẽ dành bất ngờ lớn cho ông, nhưng mẹ nào hay… cha có thể sẽ không về được nữa. Mà bây giờ con gái của bà còn đang làm mọi cách quấn quýt lấy lòng kẻ chủ mưu giết chết cha. Ngẫm sự đời muôn cảnh trớ trêu oan trái.
Tiểu Nguyệt lặng lẽ hít sâu một hơi, thoát khỏi vùng trũng ký ức thoáng như mơ như thực. Cô đảo mắt một vòng, hỏi lấy lệ: “Chúng ta ở cùng một phòng sao?”
Hai người họ đều đã quá tuổi vị thành niên, toan tính trong đầu phải xếp cao hơn cả nếp nhăn của não, vậy mà mỗi lần mở lời với người đối diện luôn là bộ dạng ngây ngây ngô ngô, hết sức vụng về.
Nghe cô hỏi, Lăng Thế Nghiêm nghiêng đầu qua dựa vào tấm kính, anh vắt tréo chân, nhướng mày cười mỉa: “Em không muốn ở cùng một chỗ với tôi sao? Hay là số tiền công trong giao dịch không bao gồm chuyện ngủ chung một giường?”
Vành mắt của anh hơi cong, gương mặt góc cạnh nhẹ hất lên chờ cô đáp lại. Mỗi lần Ninh Tiểu Nguyệt bị bắt bẻ một điều gì đó, nếu không phải là đáp trả chua ngoa thì sẽ làm bộ dạng như thể mình oan ức lắm, anh thích làm một người đoán mò, xem thử cô sẽ dùng nét mặt nào để “nghênh chiến” với anh.
Tiểu Nguyệt an tĩnh đứng yên tại chỗ, không hề hờn mác vu vơ như trong tưởng tượng của Lăng Thế Nghiêm, mắt hướng về anh nhưng tựa như đang đặt ở một chốn xa xăm nào đó.
“Thật ra phụ nữ đơn giản lắm, nếu đúng người, thì họ chỉ cần đối phương đáp lại bằng chân thành, tiền bạc chỉ là cái cớ phân định rạch ròi nếu không được trân trọng mà thôi.”
Đúng người? Vậy cô đã tìm được đúng người hay chưa? Lăng Thế Nghiêm muốn hỏi thế, nhưng lời cô nói mang nhiều hàm ý quá, anh sợ mình bất cẩn chạm vào những thứ không nên khuấy quá sâu, giống như rơi xuống đáy sông mà vùng vẫy vào lớp bùn thì sẽ không thấy đường ngoi lên được nữa.
Thế nhưng, ngay lúc này đây khi nhìn sâu vào đôi mắt mang đầy tâm sự ấy, anh tò mò muốn biết cái cô cần anh đáp lại là gì? Chân thành hay vật chất?
Suy nghĩ thoáng qua rồi lặng lẽ trôi đi, anh đảo mắt trượt khỏi người Tiểu Nguyệt, tự mỉa mai những điều vô lý ấy. Trên đời này làm gì có ai đối với ai hoàn toàn chân thành chỉ bằng đôi ba lần gặp gỡ? Người đẻ ra anh còn không yêu thương anh thì trông mong thứ gì ở người khác, trong khi giữa cô và anh ngoài quan hệ đổi chác sòng phẳng thì chẳng còn lại gì.
Lăng Thế Nghiêm thò tay vào túi quần tìm gói thuốc lá, như một thói quen để xua đi những bất lực đang tồn tại trong anh, và để che đậy những nhút nhát mà anh không muốn một ai nhìn thấy.
“Anh còn trẻ mà đã nghiện thuốc tới mức này rồi sao? Tôi từng nghe bác sĩ Trình khuyên anh bỏ thuốc lá, đừng có cái gì cũng lôi nó ra, gan với phổi mà hỏng thì khó chữa lắm đấy.”
Tiểu Nguyệt nói ra lời quan tâm hết sức bình thường, nhưng Lăng Thế Nghiêm thì không thể đáp lại một cách bình thường như thế. Anh chính là người đã bắt đầu mối quan hệ mập mờ này, thế mà càng lún sâu anh càng sợ hãi, giữa anh và cô không nên thân thiết đến mức như vậy.
Đốm lửa màu xanh lập lòe trước mặt, Lăng Thế Nghiêm kề nó vào điếu thuốc đã ngậm sẵn trên miệng, hờ hững nói: “Quen rồi, không có nó thì nhạt miệng lắm.”
“Có thứ khác tốt hơn, anh muốn thử không?”
Vị cay nồng xộc vào hai lá phổi của Lăng Thế Nghiêm nhưng anh chẳng có cảm giác gì, kẹp điếu thuốc vào hai ngón tay, anh quay sang nhìn Ninh Tiểu Nguyệt. Trước mặt là một màng khói mỏng, thân ảnh cô gái ấy mơ hồ, anh chưa kịp hỏi thứ đó là gì thì cô đã bước tới.
Làn khói trắng tan tác khi cô đứng trước mặt anh, anh đưa tay ra đón lấy cô, tựa như cảnh tượng này đã diễn ra vô số lần nên cả hai chỉ lặp lại như một thói quen thân thuộc. Tiểu Nguyệt thuận thế ngồi trên đùi Lăng Thế Nghiêm, vòng cánh tay ôm lấy cổ anh, để chán chạm chán. Anh nhìn cô bằng ánh mắt say mê, cánh môi tê tê còn vương mùi thuốc lá chờ đợi được ban phát cái hôn như cứu rỗi.
Tiểu Nguyệt có thể nghe được nhịp tim đập loạn bên trong ngực trái của Lăng Thế Nghiêm, môi cô hơi cong, chầm chậm kề tới. Đúng lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, hai bờ môi chưa kịp chạm vào nhau đã tách ra xa một khoảng. Cô nhìn sắc mặt hơi tối của anh, mỉm cười:
“Hình như có người tìm anh.”
Gương mặt anh tuấn xuất hiện đôi ba phần bất mãn, mắt vẫn chưa thể rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cô. Anh đỡ Tiểu Nguyệt đứng dậy, đưa điếu thuốc trên tay cho cô: “Dập tắt nó cho tôi.”
Lăng Thế Nghiêm đi ra mở cửa, người đến là Tô Thiệu, anh ta thông báo gì đó rồi đứng chờ.
“Tôi đi một lát, em ở yên đây đừng đi lung tung.” Lăng Thế Nghiêm quay đầu nhắn một câu rồi đóng cửa lại. Tiểu Nguyệt nhìn điếu thuốc trên tay mình, nhếch môi ghê tởm, dùng hết sức nhấn mạnh nó vào gạt tàn.
Lăng Thế Nghiêm đi được năm phút thì thuyền rời bến, liền ngay sau đó là tiếng gõ cửa, “vị khách” lần này là Lương Kha Vũ.
Anh ấy ra hiệu bảo Tiểu Nguyệt đi theo mình ra đuôi thuyền, cả hai đứng nép vào một góc tối, quan sát thấy không có ai lui tới Lương Kha Vũ mới khẽ lên tiếng:
“Em có ổn không?”
Bốn chữ này làm bao nhiêu nhẫn nhịn của Tiểu Nguyệt bỗng chốc đổ sụp, tựa như gặp được đồng hương ở nơi xứ người và được hỏi “có nhớ nhà không?”
Cô cứng rắn mạnh mẽ là thế mà bây giờ hai mắt lại ướt nhòa, những dồn nén lâu ngày tuôn ra khiến cô khóc nấc lên như một đứa trẻ.
“Cha chết rồi! Họ nói là đã bắn chết cha của em rồi…”
Gió đông thổi nát lòng cô, xé rách từng giọt nước mắt vừa rơi nóng hổi, không biết là vỗ về hay đang giễu cợt nỗi đau đớn cùng cực ở trong cô. Lương Kha Vũ dang tay ôm lấy cô gái nhỏ, anh thật sự không muốn dặm sâu thêm vết thương ấy, nhưng thà đau một lần còn hơn là âm ĩ mãi.
“Họ có nói với em Lăng Thế Nghiêm là hung thủ hay không?”
Tiểu Nguyệt ngậm câm che đi tiếng nấc, cô ngửa mặt lên nhìn anh, gật đầu nặng nề: “Tô Thiệu nói Lăng Thế Nghiêm bắn vào đầu cha, hắn còn nói xác của cha đã bị bọn chúng ném dưới biển rồi.”
Để nói ra những lời tường tận như vậy Tiểu Nguyệt đã phải tự bấm ngón tay vào đùi mình để không mất bình tĩnh. Cô nhìn Lương Kha Vũ, nuôi một hy vọng nhỏ nhoi, chờ anh lắc đầu nói rằng những lời ác ý đó là không có căn cứ, là chưa được xác thực. Nhưng khi mi mắt anh cụp xuống, lảng tránh ánh mắt trông mong của cô, thì cô hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa.
“Anh đã dò la rất kỹ rồi, một số đàn em kỳ cựu của Mao Khởi đều biết tường tận chuyện năm đó. Họ kể rằng khi ấy hai cha con Lăng Thế Nghiêm cùng đàn em đi lấy hàng ở biên giới thì bị cảnh sát bao vây, do được yểm trợ nên bọn chúng chạy thoát nhưng chú Châu thì bị phát hiện là trinh sát ngầm. Lăng Thế Nghiêm chính là người đã ra tay thủ tiêu chú tại bìa rừng, tuy nhiên xác của chú được chôn luôn tại đó chứ không phải bị ném xuống biển. Anh đã liên lạc với đơn vị bảo họ tìm kiếm và mang hài cốt đi giám định rồi, kết quả cũng đã có…”
Giọng Lương Kha Vũ càng lúc càng nhỏ, xúc động nghèn nghẹn: “Người bị giết… đúng là thiếu úy Châu.”
Cả khoảng trời trong lòng Tiểu Nguyệt bị sụp đổ chỉ trong phút chốc, cô thẫn thờ chết điếng, khóc không thành tiếng, lồng ngực nhói lên dồn dập tựa như có mũi giáo nhọn dài liên tiếp đâm thẳng vào trái tim cô.
Cha chết rồi! Cha đã chết thật rồi! Cô còn trông mong gì nữa? Mẹ ở nhà còn chờ đợi ai?
Bả vai Tiểu Nguyệt run lên dữ dội, nhưng không có giọt nước mắt nào rơi ra. Nỗi đau tàn nhẫn nhất là muốn khóc mà nước mắt cứ chảy ngược vào trong, nỗi đau thấu tận tim gan là đội tang cha mà phải âu yếm với kẻ đã giết chết người.