Chương 62
Dưới ánh mắt tuyệt vọng của Kiều Nam Kỳ, Triệu Vanh kéo cửa ghế sau ra rồi bước ra ngoài.
Kiều Nam Kỳ lập tức theo cậu xuống xe, bước nhanh về phía trước để đứng trước mặt Triệu Vanh, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng đi, em nghe anh nói…..”
Triệu Vanh không di chuyển, “Tôi nghe anh nói hết.”
“Em tại sao nhất định phải cưới cậu ta? Cậu ta nhiều năm nay trong lòng luôn có người khác, sao có thể mới mấy tháng đã quên đi những thứ đã khắc cốt ghi tâm được?”
“Lục Tinh Bình chưa chắc phù hợp với em, em cũng chưa chắc đã yêu cậu ta nhiều, bây giờ mới bao lâu?! Sao có thể so với mười năm của chúng ta?”
Khi Triệu Vanh nghe đến cái từ ‘Mười năm’ này, đôi mắt đột nhiên run rẩy.
Cậu dịu giọng nói: “Không phải mười năm của chúng ta, mà là mười năm của tôi và mười năm của anh.”
Kiều Nam Kỳ bị những lời này đả kích nặng nề.
Y suýt chút nữa không đứng vững, nhìn thấy sắp phải ngồi quỳ trên mặt đất, phải mất một lúc lâu mới lấy lại được thăng bằng.
Triệu Vanh bị dáng vẻ của y chọc tức, mà chỉ nhẹ nhàng giải thích: “Tôi không trách anh, tôi chỉ muốn nói trong mười năm qua, chúng ta không cần phải đặt chuyện của đối phương vào trong lòng, mỗi người đều có cuộc đời do bản thân mình lựa chọn, mười năm đó là do tôi tự quyết, không liên quan gì tới anh.”
Dù sao bây giờ cả hai cũng không còn là gì của nhau.
Nếu có liên quan thì cũng chỉ kéo dài hơn một năm nay mà thôi.
Lời nói của Triệu Vanh là lời giải thích chân thành, nhưng sự thản nhiên và bình tĩnh ấy lại như hòn đá nặng ngàn cân đè lên người Kiều Nam Kỳ.
Y nghẹn ngào nói: “Em muốn thứ gì, em nói cho anh đi, anh đều có thể cho em, thứ gì cũng có thể. Lục Tinh Bình có, anh cũng có.”
“Tôi không có muốn gì cả.”
“Ngàn vang khó mua được niềm vui cho tôi lắm nha.” Triệu Vanh nói với giọng rất trầm, nhưng lại rất nặng nề, nặng tới nổi ép Kiều Nam Kỳ tới không thở nổi, “Cái việc thích này, nói trắng ra, nếu có thể dùng vật chất tới đong đếm, thì hiện tại chúng ta còn đứng ở chỗ này sao?”
“Anh nói Lục Tinh Bình không phù hợp, nói tôi chưa chắc yêu anh ấy…..”
Cậu tiến về trước một bước, đến ngay trước mắt Kiều Nam Kỳ, cả hai chỉ cách nhau vài cm, như thể là người yêu của nhau.
Kiều Nam Kỳ đỏ mắt cúi xuống nhìn cậu, cách tiếp cận quá bất ngờ này, làm lời nói của y đều nghẹn lại trong họng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng chậm lại, sợ hơi nóng trong hơi thể sẽ làm phiền tới cậu.
Những hạt tuyết bay tán loạn rơi xuống trên tóc của Triệu Vanh và Kiều Nam Kỳ, như những ngôi sao trang trí trên bầu trời đang buông xuống.
Triệu Vanh đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một bên mặt của Kiều Nam Kỳ.
Không khí lạnh lẽo, khuôn mặt của Kiều Nam Kỳ cũng bị gió tuyết thổi tới lạnh lên, bàn tay Triệu Vanh vừa rút ra khỏi túi vẫn còn hơi ấm, xúc cảm được đầu ngón tay chạm vào khiến Kiều Nam Kỳ đưa mắt nhìn. Y muốn giơ tay lên nắm lấy hơi ấm hiếm hoi trong không gian rộng lớn này, đưa lên môi nhẹ nhàng hôn, nhưng cánh tay y mới vừa cử động, lại lần nữa đặt xuống.
Lại vẫn có chút không dám.
Triệu Vanh như đang phác họa từng đường nét trên khuôn mặt của y, đợi tới khi ngón tay dừng ở chỗ cằm, cậu mới nói: “Nhưng chẳng lẽ tôi yêu anh sao?”
Kiều Nam Kỳ sững người.
“Anh còn nhớ cách đây mấy ngày, vào lần đầu tiên anh tới viện điều dưỡng không?”
“Khi đó anh nói với tôi, anh có thể không cần sự nghiệp, địa vị, và tài sản mà mình đã gầy dựng nhiều năm… Nhưng lúc đó tôi có suy nghĩ một chút nếu anh mất đi những thứ này thì sẽ thế nào, rồi lại chợt nhận ra, trước đây tôi dường như không biết mình thích gì.”
“Thì ra lúc tôi vừa rời khỏi anh, tôi vẫn có chút khổ sở trong lòng. Tôi lúc ấy chỉ thất vọng và sợ hãi, thật ra cũng chưa hoàn toàn buông tay. Nhưng mãi tới lúc nhìn anh cố chấp không chịu buông tay, tôi mới biết được, có lẽ mấy năm qua, sự cố chấp của tôi có lẽ cũng là một loại bệnh.”
“Ở giây phút đó, tôi mới ý thức, tôi luôn bảo anh nghĩ kỹ, thật ra tôi cũng cần phải nghĩ kỹ.”
“Đúng, tôi có thể không yêu Lục Tinh Bình được bao nhiêu. Nhưng tôi cũng chưa chắc yêu anh nha, có lẽ trong mười năm qua, tôi có thể yêu anh vì vẻ ngoài và năng lực, có thể yêu là khuôn mặt tôi chạm vào bây giờ, cũng có thể yêu vì lúc tôi ngã xuống vực sâu anh đã đưa tay ra, nhưng thứ tôi yêu là quá khứ dĩ vãng, chứ không phải người này —-“
“Kiều Nam Kỳ, tôi chưa chắc yêu anh.”
Lời này có vẻ nghiêm trọng.
Cậu sao có thể không từng yêu Kiều Nam Kỳ chứ.
Nhưng tới bây giờ rồi, Triệu Vanh rốt cuộc hiểu được, người phải nghĩ kỹ không chỉ là Kiều Nam Kỳ, mà còn là chính mình.
Cậu hiện tại rốt cuộc muốn gì?
Cậu yêu không phải con người mà là quá khứ, không còn muốn yêu hay là không dám yêu? Nếu cậu không nghĩ kỹ, thì cho dù quay đầu lại, thứ cậu nhận được cũng không phải là thứ cậu muốn. Thứ Kiều Nam Kỳ mong đợi cũng không phải là thứ Kiều Nam Kỳ muốn, tới lúc đó lại thêm mười năm nữa rồi lại có kết cục giống y chang vậy?
Cậu không muốn nói như vậy, nhưng bây giờ, cậu không thể không nói như vậy.
Những lời này nặng nề tới mức Kiều Nam Kỳ nhất thời không có chút phản ứng nào.
Triệu Vanh thấy y như vậy, liền nhấc chân đi vòng qua.
Cậu đi tới xe của mình, lên xe.
Tiếng động cơ xe vang lên, mang theo một đống khói trắng hòa với khí lạnh, càng lúc càng xa.
Kiều Nam Kỳ bị một câu ‘Tôi chưa chắc yêu anh’ nặng nề đâm vào tim, đợi tới khi y tỉnh lại sau nỗi đau vô tận, chiếc xe kia đã biến mất khỏi tầm mắt.
Vào lúc đó, giữa gió tuyết, trong đầu y chỉ có một âm thanh, loáng thoáng nói với y rằng — từ bỏ đi.
Từ bỏ sẽ không đau nữa.
Nhưng y lại cảm thấy cái suy nghĩ này mới là đau đớn nhất.
Không thể.
Không được.
Y không có cách nào chấp nhận.
Kiều Nam Kỳ loạng choang quay lại xe của mình.
Y giẫm lên chân ga, lái xe tới nhà Triệu Vanh.
–
Sau khi Triệu Vanh về đến nhà, liền quấn chăn ngồi trên thảm trong phòng khách, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, ngơ ngác một hồi lâu.
Cậu nghĩ, nếu không phải đám cưới sắp đến, nếu không phải trời xui đất khiến để cậu biết được nhiều như vậy, có lẽ cậu đã quay đầu lại.
Cậu nghĩ tới khi Kiều Nam Kỳ khàn giọng nói với mình ‘Cầu xin em’, mới vừa rồi chỉ có chút dao động, bây giờ lại giống như uống loại rượu có nồng độ cao, lúc uống vào chỉ có vị cay, chờ thời gian trôi qua, lại khiến người ta choáng váng đầu óc.
Cậu gượng ép bản thân, đè nén những cảm xúc hỗn loạn ấy xuống, nhìn khung cảnh tuyết rơi ở ngoài cửa sổ.
Sau một lúc lâu, trong đầu chỉ còn lại một câu mà vừa nãy cũng đã nghĩ tới.
– — Việc đã đến nước này.
Sau đó, cậu buộc mình phải bình tĩnh lại, đứng dậy, bắt đầu tiếp tục xử lý những công việc liên quan tới đám cưới mà ngày hôm qua đã quyết định.
Cậu gọi điện cho Từ Tín.
“……”
“Vâng, có thể bắt đầu chuẩn bị thiệp mời, tiền bối đã gửi cho em thông tin liên lạc của người phụ trách bên nhà họ Lục, em chia sẻ cho anh, anh cùng bọn họ chỉnh sửa danh sách khách mời.”
“……”
“Thiệp giấy và điện tử mỗi thứ đều làm một bản, dù sao có vài người gửi thư điện tử sẽ phù hợp hơn.”
“…..”
“Đúng rồi, bản điện tử giúp em chuẩn bị một cái không đề tên, em cần tới.”
“……”
Cúp điện thoại, Triệu Vanh không biết có phải do hai ngày trước bận quá hay không, hôm nay lại quá mệt mỏi mà buồn ngủ thiếp đi.
Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu.
Hôm nay có quá nhiều tâm sự, bình thường ít khi gặp ác mộng, nhưng lần này giấc mơ của cậu lại rất hỗn loạn.
Một hồi là lúc mới xuyên tới đây, còn chưa quen với thân thể đứa nhỏ chín tuổi, có đôi khi sẽ thường xuyên va đập, Triệu Mính sẽ nhẹ nhàng gõ vào đầu cậu, nói cậu luộm thuộm.
Một hồi lại là lúc cậu trở về Trần gia, gặp lại Kiều Nam Kỳ. Khi đó Kiều Nam Kỳ nhìn cậu hình như có chút kinh ngạc, chính sự kinh ngạc đó làm cạu cảm thấy băn khoăn, người này có phải cũng hy vọng nhìn thấy mình?
Sau đó trong mơ lại hiện lên hình ảnh khác, là dáng vẻ đỏ hoe mắt của Kiều Nam Kỳ. Người này mở miệng nói với cậu: “Triệu Vanh, em thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?” Nhưng giọng nói phát ra lại là của cậu.
Triệu Vanh tỉnh giấc.
Ánh mặt trời vẫn còn sáng, ngoài cửa truyền tới tiếng chuông liên tục.
Cậu vẫn còn đang mơ màng, trước tiên nghĩ tới tài xế của Trần Kinh Niên, lo lắng người kia không chịu rời đi mà ở lại quấy rối, cho nên lập tức lấy di động mở hệ thống giám sát ra.
Sau đó cậu nhìn thấy Kiều Nam Kỳ.
… Còn chưa bỏ cuộc sao?
Cậu suy nghĩ một lúc rồi quyết định giả vờ như không có ở nhà.
Nhưng người ngoài cửa như biết ý định của cậu, nhấn chuông một lúc rồi lại hét lên ngoài cửa: “Em đang ở nhà, ở lối vào có dấu chân trên tuyết.”
Triệu Vanh im lặng.
Kiều Nam Kỳ cũng không gõ cửa nữa, y vẫn mắc chiếc áo khoác bị tuyết thấm ướt, vệt nước trên quần áo cũng đã khô.
Y đứng ở cửa, chờ đợi trong im lặng.
Như là đang phân cao thấp với thứ gì đó.
Triệu Vanh tắt màn hình camera, đứng dậy đi đọc sách.
Những cuốn sách trên kệ mấy năm nay cậu đã đọc qua hết, lấy đại một cuốn, trong đầu nghĩ sẽ xem thứ gì mình lấy được, lại là một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.
《Time Immigrant》*
Cậu khựng lại, nháy mắt muốn nhét lại cuốn sách đã từng xuất hiện trong list tiểu thuyết ở thư viện năm ấy.
Nhưng hành động nhét lại dường như thể hiện sự rụt rè — mặc dù trong thư phòng không có ai nhìn.
Triệu Vanh vẫn cầm cuốn sách này, ngồi xuống bên cửa sổ, một lần nữa lật ra xem.
Cậu đọc sách một cách thoải mái nghiêm túc, ban đầu vẫn có chút phân tâm, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới hình ảnh Kiều Nam Kỳ ở thư viện, nhưng sau đó lại bắt đầu chìm đắm vào trong nó.
Khi nhìn thấy nhân loại trong sách cuối cùng cũng tìm được một điểm khởi đầu thích hợp trong tương lai, chân trời đã là màu vàng chói lọi.
Bên ngoài không có động tĩnh gì.
Chắc là đi rồi đi?
Cậu khép sách lại, lấy di động ra, mở ra hình ảnh camera ngoài cửa.
Sau đó, cậu lại ngơ ngác nhìn.
– —– Kiều Nam Kỳ còn ở ngoài cửa.
Người này không có gõ cửa, mà chỉ ngồi dưới mái hiên, không làm gì cả, chỉ ngồi như thế.
Đầu ngón tay của cậu vuốt ve cạnh điện thoại, suy nghĩ một lát, rồi lại cho Hạ Viễn Đồ.
Cậu nói với Hạ Viễn Đồ Kiều Nam Kỳ đang ở chỗ mình, nói Kiều Nam Kỳ hiện tại có chút mất kiểm soát, để Hạ Viễn Đồ tới đây đón người.
Triệu Vanh vốn định giải thích ngắn gọn với Hạ Viễn Đồ, không nghĩ tới Hạ Viễn Đồ lại không lạ lẫm gì với hành động của KIều Nam Kỳ, chỉ nói với cậu: “Tôi hiện tại tới liền, nếu trước khi tôi tới có chuyện gì thì cậu lập tức gọi cho tôi.”
Cúp điện thoại, Triệu Vanh đi tới trước cửa.
Cậu nhìn Kiều Nam Kỳ ở ngoài cửa trong màn hình di động, mở miệng nói: “Về đi, anh đợi ở cửa lâu như vậy có ích gì?”
Nghe thấy cậu nói, Kiều Nam Kỳ bỗng nhiên đứng lên.
Y tiến đến cạnh cửa, “Em đừng kết hôn, Triệu Vanh, em đừng kết hôn, nha em? Cho dù chậm lại một chút, anh có thể chứng minh bản thân, anh cũng sẽ khiến em yêu anh thêm lần nữa.”
“Ngày cưới đã định rồi. Buông đi, trên thế giới này, có rất nhiều thứ trời xui đất khiến.”
“Anh không thể buông tay!”
“……” Triệu Vanh không biết phải nói gì.
“Anh không phục.” Y cắn chặt răng, “Tại sao chứ? Trước đây cả hai không thân, em mới quen cậu ta được mấy tháng! Cậu ta ngày đó nói với anh muốn kết hôn, lại không dám thừa nhận trước mặt anh người cậu ta muốn kết hôn là em, là yêu em.”
“Nếu em thật sự không yêu anh nữa, vậy em cũng không cần chọn một người không thích em như vậy. Tình cảm của cậu ta không bằng của anh.”
“Em rốt cuộc thích cậu ta ở điểm gì?”
“Em nói cho anh đi nhé? Em thích cậu ta vì gì, anh đều có thể học, anh thậm chí có thể học trở thành Lục Tinh Bình, anh có thể làm được, thật đấy, anh có thể làm mà.”
Kiều Nam Kỳ nói, đột nhiên cảm thấy gò má trở nên lạnh đi.
Y đưa tay lên, cảm thấy một mảng ẩm ướt.
Vẫn là khóc rồi ư.
Thật xấu hổ mà.
May mắn thay, Triệu Vanh không nhìn thấy.
Y đè xuống giọng nói trở nên khàn khàn của mình rồi nói, “Triệu Vanh…. Em chọn cậu ta, anh không phục.”
Nghe y nói như vậy, Triệu Vanh lại có chút khổ sở.
Trước khi rời đi, những gì cậu mong muốn là ai nấy đều hạnh phúc, Kiều Nam Kỳ vẫn là Kiều đại thiếu độc đoán và kiêu ngạo, còn cậu sẽ sống cuộc bình thường của riêng mình.
Dù sao cậu cũng không muốn thấy Kiều Nam Kỳ như thế này.
Rõ ràng hai người đều có thể vẻ vang xuống sân khấu, nhưng sao bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh như thế này?
Cậu nói: “Khi mới dọn vào nhà anh, tôi cũng từng nghĩ đến vấn đề này — tôi không phục, vì sao?”
“Sau đó tôi dứt khoát không nghĩ tới nữa, tôi không có cách nào biết được đáp án, vì thế tôi lựa chọn bỏ qua vấn đề này.”
Ngoài cửa, Kiều Nam Kỳ trống rỗng nghẹn ngào.
Triệu Vanh nói tiếp: “Anh hiện tại quá kích động, bình tĩnh trước đi. Có lẽ anh ngủ một giấc dậy, hoặc là ra ngoài giải sầu, khi ngẫm tới chuyện này, sẽ không giống như bây giờ nữa.”
Kiều Nam Kỳ như vậy, ngược lại làm cậu sợ hãi.
“Hẹn gặp lại vào ngày cưới.”
Triệu Vanh đang định xoay người đi, Kiều Nam Kỳ lại gọi lên tên của cậu: “Triệu Vanh.”
Cậu dừng bước.
Cách một cách cửa, giọng nói của người này trở nên trầm hơn, lúc này dứt khoác hơn bao giờ hết.
“Anh có thể khiến cái đám cưới này của hai người không thành.”
“KIỀU NAM KỲ!”
“Lục Tinh Bình không phải đối thủ của anh,” Y giống như đã điên rồi, lời nói càng ngày càng đáng sợ, “Anh có thể làm rất nhiều việc, em và cậu ta đều có quá nhiều điều vướng bận.”
“Anh sẽ không cho phép cả hai ở bên nhau. Nếu em muốn ở bên cậu ta, anh có thể dùng hết những gì anh có được, làm mất hết những gì hiện tại em đang có.”
“Anh có thể khiến em mỗi ngày chỉ có thể nhớ tới anh, rời anh liền không thể sống. Anh sẽ cột em lại bên người, mãi tới khi em quên được cậu ta, mãi tới khi em một lần nữa yêu anh.”
Triệu Vanh hít sâu một hơi.
Cậu vừa rồi có chút mềm lòng.
Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Nhưng bởi vì có chút mềm lòng, nên bây giờ nghe những điều này, càng khiến bản thân thêm tức giận.
Cậu cười giận dữ.
“Ý hay đấy.”
“Anh có thể thử xem.” Cậu giễu cợt cười nói, “Có lẽ anh làm vậy, tôi sẽ khuất phục đấy — dù sao tôi cũng theo đuổi anh nhiều năm như vậy mà ha.”
Ngoài cửa.
Hơi thở của Kiều Nam Kỳ như đông cứng lại.
Y giống như mất hết sức lực, dựa vào cửa rồi từ từ ngồi quỳ trên mặt đất.
Y tựa vào cửa, nghe thấy tiếng bước chân của Triệu Vanh ngày càng xa.
Y lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Nhưng anh không dám mà.”
Tại sao lại bắt y phải học cách yêu một người chứ?
Y đã không dám làm ra chuyện gì tổn thương Triệu Vanh rồi.
Đến mức bây giờ dù có thể làm như vậy, y rốt cuộc vẫn không dám làm.
Ngay cả một phương pháp cuối cùng để Triệu Vanh quay đầu cũng không có.
Y chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Vanh và Lục Tinh Bình kết hôn.
*: Time Immigrant là tác phẩm mới nhất của Lưu Từ Tân xuất bản năm 2014. Nó là tinh hoa trong sự nghiệp hơn 20 năm của ông. Nội dung sách nói về sự lo sợ về một tương lai liên tục suy thoái môi trường và tăng trưởng dân số không thể ngăn cản, các chính phủ toàn cầu quyết định chỉ định một nhóm thám hiểm gồm các cá nhân, ở độ tuổi dưới 25, di cư đến tương lai để tìm kiếm câu trả lời. Họ dừng lại nhiều lần chỉ để nhận ra rằng môi trường trái đất vẫn không phù hợp để hỗ trợ cuộc sống con người. Tuy nhiên, trong chuyến du hành cuối cùng tới tương lai, “Đại sứ” đã đến vào năm 11000. Trong thời đại này, trái đất lấy lại được hệ sinh thái bền vững và nền văn minh nhân loại đứng trước cơ hội thứ hai cho một khởi đầu mới.