Chương 33
Khi còn trẻ lúc viết dòng địa chỉ xuống lòng tay Triệu Vanh, y vẫn chưa biết gia đình mình sẽ bị chia cắt, không biết rằng mình sẽ quay lại sống ở nhà cũ đường Xương Khê, cũng hoàn toàn không biết được, bản thân và Triệu Vanh sẽ lần nữa gặp lại nhau sau mấy năm.
Ngày đó cũng chỉ là một ngày có chút đặc biệt trong cuộc đời y, nhưng thời gian cứ thế trôi đi, nó cũng chỉ là ký ức ngắn ngủi trong dòng thời gian vô tận này — đối với Triệu Vanh cũng vậy. Nhân tình này không cần phải trở thành gánh nặng cho chàng trai trẻ ấy, cho nên lúc ấy mới viết địa chỉ vào lòng bàn tay, thứ sẽ phai dần theo năm tháng, hơn nữa cũng không bao giờ nghĩ tới, Triệu Vanh sẽ đi tìm tới nơi đó.
Triệu Vanh tới rồi.
Không phải lúc sự đề phòng của y nặng nhất, trạng thái kém cỏi nhất rồi đột nhiên sáp tới, mà là… Vừa xuyên qua tấm màn mờ ảo, tình cờ giẫm trúng mảnh mềm mại nhất.
Tới đầy lặng lẽ không tiếng động.
Vậy mà, đã 12 năm.
Kiều Nam Kỳ nhìn tờ giấy bị mình nhàu nát, ánh mắt tập trung vào con số kia, hồi lâu không nhúc nhích.
Cho tới khi bên ngoài không biết bao nhiêu xe qua lakji.
Cho tới khi tiếng động cơ ồn ào và tiếng kèn vang lâu hồi lâu.
Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Cho tới khi màn hình di động từ từ tối tầm đi.
Lòng lại trĩu nặng đi. (Truyện được đăng duy nhất tại worpress và wattpad Lại Trùng Cung, vui lòng không đăng ở đâu khác)
Như có thứ vô hình đang nắm lấy trái tim bóp chặt lại, bóp nghẹt suy nghĩ của y.
Nhiều năm như vậy, vậy mà y lại lần nữa cảm nhận được cảm xúc xa lạ và bất lực thế này.
Nhìn thấy màn hình di động gần tối lại, đầu ngón tay đang đặt ở chỗ gọi điện vô thức ấn xuống.
Lần này bởi vì dùng sức mà trực tiếp ấn gọi đi.
Trên màn hình lập tức xuất hiện trạng thái chờ đợi.
Kiều Nam Kỳ giật mình.
…… Y muốn nói gì đây? Hay phải….. Hỏi gì giờ?
Hỏi Triệu Vanh tại sao lại đi khám sức khỏe? Hỏi Triệu Vanh sao lại vào bệnh viện? Hay là hỏi Triệu Vanh không nói cho mình?
Y nhớ tới cái đêm mình chờ ở trước cửa nhà Triệu Vanh, Triệu Vanh nở nụ cười không mang theo bất kỳ ý nghĩ gì nói với y: “Nhưng anh chưa từng bao giờ nghe tôi nói.”
Chưa bao giờ.
Đúng vậy, là chưa bao giờ.
Tín hiệu máy chờ chỉ vang lên một tiếng, nhưng lại vô cùng rõ ràng trong căn nhà vắng vẻ này.
Kiều Nam Kỳ khẽ cử động ngón tay ấn tắt gọi.
Thời gian cuộc gọi quá ngắn, cũng không biết người đầu dây bên kia có nghe được không.
Y vậy mà lại do dự.
Chốc lát.
Đầu ngón tay lướt trên màn hình, chung quanh yên tĩnh tới nỗi y có thể nghe tiếng thở của mình.
Đồng hồ quả lắc kiểu xưa dựa vào tường đung đưa chậm rãi, phát ra tiếng ‘Cạch cạch’.
Một giây, rồi một giây, lại một giây……
Kiều Nam Kỳ lần nữa bấm gọi điện.
–
Triệu Vanh đang ăn tối với Tô Mạn Mạn.
Cậu ở bệnh viện cả một buổi chiều, kiểm tra toàn thân từ đầu tới cuối, cũng kiểm tra lại bệnh đau bao tử cũ của mình, lúc ra khỏi bệnh viện cũng đã tới giờ ăn tối.
Cậu phỏng đoán đại khái mức thu nhập khi làm việc tại bệnh viện rồi lại lựa chọn một nhà hàng mà Tô Mạn Mạn sẽ không từ chối.
Cả hai tuy rằng học cùng lớp nhưng sau khi lên đại học cũng không liên lạc, thoạt nhìn có vẻ có chút xa lạ.
Công việc của Tô Mạn Mạn không liên quan giới thế gia của bọn họ, cũng không biết chuyện của Triệu Vanh và Trần gia, chỉ thỉnh thoảng hỏi tình trạng hiện tại của Triệu Vanh.
Triệu Vanh biết rõ ràng mục đích của bữa cơm này, cho nên luôn tìm cơ hội khéo léo chặt đứt suy nghĩ của người kia.
Lúc điện thoại vang lên, bọn họ đã gần ăn xong rồi, chỉ chờ người phục vụ mang hóa đơn tới.
Tô Mạn Mạn ngập ngừng hỏi cậuL “Sao hôm nay cậu lại một mình tới bệnh viện? Không có ai đi cùng cậu sao?”
Triệu Vanh liếc nhìn di động trên bàn, còn chưa kịp nhìn thì chuông đã dừng lại — chỉ vang lên một chút.
Cậu nhìn đi chỗ khác rồi nói: “Đi một mình cũng tiện.”
Cậu do dự một lát, suy nghĩ nên nên trực tiếp trả lời vấn đề này hay giả vờ bản thân không còn độc thân, hay lảng sang vấn đề khác.
Tô Mạn Mạn nhìn cậu không nói tiếp nữa, hiển nhiên đang chờ đợi đáp án cho vấn đề khác.
Triệu Vanh dừng lại một chút rồi nói: “Người kia của tôi ——“
Di động lại vang lên, kèm theo tiếng ‘brum brum’ cắt ngang lời nói của cậu.
Lần này không phải đột ngột tắt như vừa rồi mà là vang lên không ngừng.
“Xin lỗi.” Cậu nói với Tô Man Mạn rồi duỗi tay cầm lấy di động.
Ban đầu còn còn tưởng rằng là người muốn nhận nuôi mèo mà cửa hàng thú cưng nhắc tới, nhưng vừa nhìn vào, trên màn hình không có bất kỳ ghi chú nào, nhưng những con số này đã nằm trong lòng nhiều năm nay không thể nào quên đi được.
…… Lại có chuyện gì?
Về cổ phần công ty, không phải cậu đã nói rõ với Tiểu Ngô rồi à?
Dòng số này cậu đã thường xuyên nhìn suốt một năm qua. Có khi là những tin nhắn gửi đi không được trả lời, chó khi là gọi điện thoại cho Kiều Nam Kỳ, chờ mong một cuộc nói chuyện không quá dài.
Nếu có hai ba cuộc gọi liên tục trong nhật ký cuộc gọi thì cũng là cậu gọi cho người kia, mà bên kia vẫn không đáp lại.
Giờ phút này nhìn thấy dãy số trên màn hình xuất hiện một cách miễn cưỡng, đột nhiên hơi sốc.
Tô Mạn Mạn vẫn nhìn cậu.
Chuyện cần nói qua điện thoại của cậu và Kiều Nam Kỳ không thích hợp cho người khác nghe, hiện tại nghe máy không phải ý kiến hay.
Triệu Vanh suy nghĩ một chút rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Cậu lúc này mới nói tiếp: “Tôi……”
– — di động lại vang lên.
Triệu Vanh: “?”
Trong lúc nhất thời, cậu thậm chí còn nghĩ di động của Kiều đại thiếu gia có phải bị người ta lấy rồi không.
Tuy nhiên cho dù di động của Kiều Nam Kỳ bị trộm, cũng không có khả năng gọi cho cậu – cậu chắc chắn số của mình không có ý nghĩa gì trong danh bạ của Kiều Nam Kỳ.
Cậu không biết mấy ngày nay Kiều Nam Kỳ tại sao lại thần kinh thế này.
Ngày xưa cậu luôn không dám để chủ nhân của số điện thoại này chờ đợi, điện thoại vừa rồi đã bắt máy ngay.
Nhưng bây giờ, tiếng rung ‘Brum brum’ của điện thoại vang lên không ngừng, nhưng cậu chỉ nhìn đi chỗ khác rồi nói: “Hôm nay người kia của tôi bận tăng ca.”
Điều này đương nhiên là nói xạo.
Sắc mặt Tô Mạn Mạn trầm xuống, trầm mặc một hồi mới nói: “Điện thoại của bạn cậu sao? Có việc gì gấp à?”
Lời từ chối đã nói ra, Triệu Vanh lại xin lỗi Tô Mạn Mạn một lần nữa, lúc này mới nhận điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, Tô Mạn Mạn đã đứng dậy nói với cậu: “Nếu cậu có việc vậy tôi không làm phiền nữa. Hôm nay cám ơn cậu, hai ngày nữa nếu tôi có thời gian rảnh, tôi sẽ mời cậu lại.”
Nói trên danh nghĩa cô vẫn xem như là bác sĩ của Triệu Vanh, ‘hai ngày nữa’ tự nhiên ám chỉ bệnh viện.
Lời nói vừa khách sáo vừa lịch sự, cậu hiển nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói ấy.
Triệu Vanh mỉm cười: “Được, lần sau gặp lại.”
Tô Mạn Mạn nhàn nhã rời đi.
Bữa ăn đã được dọn đi, trên bàn chỉ còn lại hóa đơn giấy trắng mực đen.
Bên ngoài cửa kính là thành phố nhộn nhịp như ban ngày, điểm xuyết những ánh đèn nhiều màu sắc.
Triệu Vanh một mình ngồi ở bàn ăn, cầm di động nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng cảm thấy mệt mỏi.
Cậu đang định mở miệng, đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói trầm thấp: “…… Người vừa rồi là ai?”
Triệu Vanh nhướng mày —- câu hỏi này thật sự rất kỳ quái.
Người này gọi liên tục ba bốn cuộc, mở miệng lại nói một câu không đầu không đuôi như truy hỏi.
“Anh…… Có chuyện gì?” Cậu nói.
Đầu dây bên kia lại im lặng.
Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, nhưng cậu lại cảm thấy tiếng hít thở của Kiều Nam Kỳ thông qua điện thoại nặng nề hơn trước.
Giống như đang kìm nén điều gì đó.
“…… Cậu gần đây, thân thể không khỏe?”
Vấn đề này vô cùng ba trấm, không thể hiểu nổi. Thậm chí còn khó hiểu hơn cuộc gọi này.
“Tôi không sao.” Cậu hoàn toàn không muốn cho Kiều Nam Kỳ biết tình trạng sức khỏe của mình chút nào, “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Kiều Nam Kỳ hỏi cậu: “Cậu đang ở đâu?”
Triệu Vanh chậm rãi chớp mắt.
Kiều Nam Kỳ trước đây đã từng hỏi cậu vấn đề này.
Lần trước là ở viện điều dưỡng, Kiều Nam Kỳ hỏi cậu ở đâu, cậu cho rằng Kiều Nam Kỳ tìm hình vì lợi ích trong thỏa thuận không rõ ràng, mới thật lòng trả lời đối phương. Kết quả đêm đó lúc về nhà, cậu lại ở cửa nhìn thấy Kiều Nam Kỳ không biết tới từ lúc nào.
Lần này……
Cậu thật sự không biết Kiều Nam Kỳ đang nghĩ cái gì, lại muốn cái gì.
Nhưng cậu cũng chưa bao giờ thật sự đến gần Kiều Nam Kỳ. Ngần ấy năm, điều cậu thấy rõ nhất là tư thế Kiều tiên sinh từ cao nhìn xuống. Cứ như khi y hỏi điều gì cậu đều bắt buộc phải trả lời.
Kiều Nam Kỳ như vậy, giữa bọn họ có thể có gì đây?
Cậu cũng không phải thánh nhân không biết dao động.
Cậu hơi tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn vào khung cảnh ban đêm ngoài cửa sổ, càng cảm thấy mệt mỏi hơn.
Cậu nói: “Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước.”
Kiều Nam Kỳ lắng nghe từng chữ một.
Giọng điệu Triệu Vanh vẫn như cũ, dịu dàng êm ái, nhưng không biết từ lúc nào đã bị một lớp vỏ cứng bọc lên.
“Triệu Vanh.”
Kiều Nam Kỳ kêu.
Y rất khi gọi cả họ lẫn tên Triệu Vanh như vậy, nhưng bây giờ hai chữ này giống như ma chú, có chút không muốn nói ra ngoài miệng nhưng đồng thời cũng muốn giữ nó ở trong lòng.
Triệu Vanh dường như bị y gọi lại, cũng không tắt điện thoại.
Kiều Nam Kỳ giữ chặt di động hơn nữa.
Y vẫn để ý giọng người phụ nữ vừa rồi. Giọng nói kia với y mà nói là một giọng xa lạ. Không phải là người y và Triệu Vanh cùng quen biết, mà là người Triệu Vanh quen mà y không biết tới.
Người kia vừa nói với Triệu Vanh ‘Hai ngày nữa’…. Tới đâu? Triệu Vanh lại ở đâu? Vì sao lại đi gặp người kia?
Những câu hỏi này như bị cảm xúc hiện tại giằng xé, khiến y suýt chút nữa mất kiểm soát.
Y vẫn muốn hỏi.
Nhưng y càng lo lắng Triệu Vanh cúp máy.
Khoảnh khắc Triệu Vanh vừa nhấc máy kia, khi nghe được giọng nói trong trẻo quen thuộc, những sự khó chịu tích tụ mấy ngày như đã có được đáp án của nó.
Kiều Nam Kỳ đè nén những cảm xúc đen tối không biết từ đâu trỗi dậy, gằn từng chữ: “Cậu ở đâu? Tôi…. Muốn gặp mặt trực tiếp nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?” Triệu Vanh gần như không nghĩ ngợi gì đã đáp lại, “Chuyện cổ phần tôi đã nói với Tiểu Ngô, hai ngày nữa tôi sẽ chuyển nhượng lại.”
“Tôi đã đọc lại thỏa thuận vào ngày kia. Mọi khoản trong đó đều không có vấn đề gì, tôi không có làm tổn hại quyền lợi của anh.”
“Nếu có liên quan tới Trần gia, tôi thật sự không biết chút nào hết.”
“Kiều tiên sinh,” Giọng điệu của cậu rất nhẹ nhàng, từng chữ đều chứa đựng sự bình tĩnh, “Tôi thật sự không nghĩ ra, chúng ta còn có chuyện gì mà phải trực tiếp nói chuyện vào tối nay.”
Kiều Nam Kỳ há miệng thở dốc, hầu kết hơi lăn, “Tôi……”
Y tạm dừng một chút.
Y có thói quen coi thường mọi việc, thói quen gặp đối thủ cứng rắn cũng không lộ ra phản ứng dữ dội nào.
Nhưng những lời sắp nói ra, dường như không phải điều y sẽ nói, nhưng lại lời mà y muốn nói ra nhất.
Xa lạ, mãnh liệt.
Y nói: “…… Tôi muốn gặp em.”
Nói xong, y hơi nín thở, vô thức không muốn bỏ lỡ dù chỉ một âm thanh rất nhỏ của đầu dây bên kia.
Ban đầu y chỉ cho rằng Triệu Vanh rời đi giống như mèo con nhà mình đột nhiên mất bình tĩnh không cho mình ôm. Y cảm thấy mình sẽ không mất khống chế vì tính khí thất thường của vật bé nhỏ này, chờ đối phương hết nóng nảy rồi sẽ tự nhiên quay về. Nhưng mèo con ngoan ngoãn lại trực tiếp rời nhà đi không quay về nữa.
Y đuổi theo tìm ra cửa, thật cẩn trọng muốn đem mèo con ôm về.
Thì ra không phải trước giờ Triệu Vanh không thể.
Mà là y đã chấp nhận tình yêu của Triệu Vanh. Chỉ là ngày nọ Triệu Vanh không cho nữa, dứt áo ra đi, y lại không biết phải làm gì.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu.
Không, có lẽ cũng không lâu lắm, đồng hồ quả lắc chỉ lắc lư có hơn chục lần mà thôi.
“Kiều Nam Kỳ.”
Triệu Vanh nói.
« Lúc ở cùng nhau, anh muốn làm gì, muốn làm gì, muốn khi nào làm gì, tôi đều phối hợp với anh. Hiện tại chúng ta đã chia tay, thói quen của anh, anh có nhu cầu lại ngoắc tay bảo tôi tới thỏa mãn anh……”
Những lời này của cậu rfatas nhẹ nhàng, như không muốn ai nghe được, nhưng khi truyền vào trong tai Kiều Nam Kỳ, lại giống như chứa đựng băng ngàn năm, rất nặng.
“Anh không thích tôi, chỉ cần một câu của anh có vô vàn sự lựa chọn. Cớ gì cứ phải gọi điện thoại tới cho tôi giết chết tôn nghiêm của mình chứ?”
“Tôi ——“
Tôi không phải không thích em.
Lời này cũng không kịp nói ra.
Cuộc gọi đã bị cúp máy.
Chỉ còn lại sự im lặng vô tận.