Chương 30
“……” Triệu Vânh giơ chân lên đá nhẹ hắn một chút, “Cút đi con, chưa có nói tới mày.”
“Chờ một tí.” Triệu Vanh nói với đầu dây bên kia.
Cậu không muốn làm ảnh hưởng công việc của người khác, cho nên đi ra ngoài tìm chỗ vắng vẻ không người.
“Ai cũng cần phải ký?”
“Đúng ạ, buổi sáng hôm nay vừa nói mọi người phải tới văn phòng của tiên sinh, nãy giờ cũng đã có vài người tới. Tôi biết anh hôm nay không đi làm, nhưng tiên sinh lại đưa ra quyết định vội vàng thế này, tôi cũng…”
“Không sao, tôi hiểu rồi.”
Kiều Nam Kỳ là dạng người đâu ra đó Triệu Vanh hiểu rõ, Tiểu Ngô chỉ là trợ lý chạy vặt đưa tin, đương nhiên không thể làm gì được.
Nhưng Phương Trác Quần hôm nay đặc biệt xin nghỉ phép để tới giúp cậu bàn giao tài sản. Triệu Vanh cũng không thể vì chuyện đột ngột thế này mà làm lỡ việc của mình. Hơn nữa cậu ngoại trừ có cổ phần ở công ty của Kiều Nam Kỳ thì chả nắm giữ chức gì, cậu cũng không phải vì mấy chuyện đó mà dừng việc khẩn cấp của mình lại được.
Kiều Nam Kỳ thích điên thế nào thì điên, Triệu Vanh cũng không quan tâm.
Chỉ cần Kiều đại thiếu không đột nhiên đem những chuyện Trần gia một hai phải ‘tính sổ’ với cậu, thì cho dù Kiều Nam Kỳ làm gì cũng đều không liên quan tới cậu.
Cậu ban đầu khi trở về công ty, là bởi vì muốn tìm cơ hội thông qua Lục Tiểu Nguyệt tiếp xúc với Lục Tinh Bình. Hiện giờ đã lợi dụng xong rồi, có ở lại hay không cũng chẳng sao.
Khoảng thời gian này, Triệu Vanh đã trở nên thân thiết với Lục Tinh Bình nhiều hơn.
Về phần Lục Tiểu Nguyệt…. Cùng lắm thì sau này cố ý giành thời gian ‘tiện đường’ tan làm đưa về là được. Không phải chỉ là tài xế thôi à? Công việc này trước kia cũng đã từng làm qua cho Kiều Nam Kỳ rồi.
Vì thế cậu nói: “Xin lỗi, tôi sẽ không đi.”
“Nhưng……”
“Anh ta không phải chỉ muốn cổ đông xem qua thôi sao? Tôi thật sự nắm giữ không ít cổ phần, ảnh hưởng tới công việc của các cậu rồi, chờ hai ngày nữa tôi tìm thời gian, trả lại cổ phần bản thân sở hữu trả lại cho tiên sinh của các cậu, không cần coi tôi là cổ đông nữa. Làm thế cũng dễ cho cậu, anh ta cũng sẽ vui lắm.”
“Về phần tiền… Trước đây cậu có gửi cho tôi một số tiền, cậu còn nhớ đi?”
Đó là ‘tiền tiêu vặt’ mà Kiều Nam Kỳ dặn Tiểu Ngô gửi cho Triệu Vanh khi còn chưa dọn đi.
“Coi như là tiền thanh toán đi ha, khi nào có thời gian tôi sẽ tới làm thủ tục bàn giao.”
Tiểu Ngô ở đầu dây bên kia bị giật cả mình.
Cậu chàng cho rằng Triệu Vanh trước tiên sẽ tới công ty.
Triệu Vanh dễ nói chuyện thế nào, Tiểu Ngô trước kia đã biết, bây giờ tiếp xúc nhiều hơn càng chắc chắn.
Cậu chàng chẳng thể nghĩ tới, Triệu Vanh khi từ chối người khác lại làm người ta không thể mở miệng nổi —- vậy mà lại chặn đứng lý do thuyết phục của mình.
Sau hồi lâu, cậu chàng cũng không nghĩ ra phải nói gì, đành phải trả lời: “Được rồi ạ, tôi sẽ chuyển lời tới tiên sinh.”
Triệu Vanh ở bên kia dường như rất bận, cũng không rảnh tỏ vẻ khách sáo với người kia, nói một tí rồi cúp liền.
Tiểu Ngô mặt mày ủ dột cầm di động, đi về phía văn phòng của Kiều Nam Kỳ.
Cửa mở.
Kiều Nam Kỳ hình như đang làm việc, nhưng lại không có tập trung như ngày xưa. Vừa nghe thấy tiếng bước chân liền nhìn thoáng qua cửa phòng.
Nhìn thấy đó là Tiểu Ngô, đôi mắt khẽ run rẩy rồi nhắm lại. Y xoay bút trong tay, cúi đầu, cũng không biết đang nhìn nơi nào — tóm lại không phải là văn kiện trước mặt.
Chờ tới khi Tiểu Ngô cẩn thận kể lại xong, đầu ngón tay y dừng lại, bút đang xoay lập tức kẹt vào giữa các ngón tay. Ngòi bút ấn mjnah lên mặt giấy để lại chút vết mực.
“Trả lại cho tôi?” Kiều Nam Kỳ gằn từng chữ một: “Cậu ta hỏi qua ý kiến tối chưa? Cậu ta —“
Lời nói như bị kiềm lại.
Lúc Triệu Vanh dọn đi, một chữ cũng chưa từng nói với y. Cũng chưa từng hỏi qua ý kiến của y.
Lúc Triệu Vanh nghe lời, y làm gì cũng sẽ không có ý kiến, trước nay cũng không bao giờ nói ‘Không’. Nhưng khi từ ‘nghe lời’ này mất đi, Triệu Vanh còn không nói ‘Không’ mà cứ thế lại im lặng thể hiện điều đó.
Y giống như lần nữa nhận ra một Triệu Vanh khác.
Quen biết mười hai năm, y lại nhận thức Triệu Vanh ba lần.
Kiều Nam Kỳ không nói gì.
Trong phòng nhất thời im ắng, y cứ cúi đầu xuống, nét mặt ngày càng nặng nề.
Tiểu Ngô không dám mở miệng, nơm nớp lo sợ đứng ở cửa.
Hồi lâu sau.
Ngòi bút gần như sắp chọc rách mặt giấy, lưu lại dấu vết trên bàn làm việc, Kiều Nam Kỳ mới chậm rãi nói: “Những người khác không cần tới.”
Tiểu Ngô đầy dấu chấm hỏi gật đầu.
Vừa muốn xoay người đi, Kiều Nam Kỳ lại nhỏ giọng kêu lại: “Triệu Vanh…”
“Tiên sinh, ngài nói gì ạ?” Tiểu Ngô đứng ở cửa nên cách quá xa, không thể nghe rõ.
Kiều Nam Kỳ lại dừng một chút, giống như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói thành lời.
Nhưng y vẫn cố rặn từng chữ hỏi: “Lúc cậu gọi điện thoại, cậu ấy đang làm gì?”
Bởi vì quyết định bất thình lình sáng nay của Kiều Nam Kỳ, Tiểu Ngô đã phải gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại. Cậu phản ứng lại, nghĩ tới giọng nói nhỏ xíu cực ký ngắn ngủi vừa rồi của Kiều Nam Kỳ, mới biết từ ‘cậu ấy’ này ý chỉ Triệu Vanh.
Cậu nói: “Hình như đang đi gặp bạn bè thì phải? Tôi cũng không lưu ý, tiên sinh nếu muốn biết thì tôi gọi điện thoại hỏi một chút?”
Đáp lại cậu chàng lại là Kiều Nam Kỳ đi hỏi về công việc khác.
Kiều tiên sinh lại thay đổi giống như sáng nay không hề ‘Nổi khùng’ tí nào, ngoại trừ Tiểu Ngô bận cả nửa ngày trời, không còn người nào nhắc tới chuyện này.
Kiều Nam Kỳ đã mấy ngày không tới công ty, rất nhiều việc bị ứ đọng, hôm nay vừa đến, người lui tới liền không ngớt.
Mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, ngoại trừ văn phòng Triệu Vanh hôm nay không có người, ai nấy đều run rẩy tiến tới tìm Kiều Nam Kỳ, rồi lại thở phào khi đi ra.
Buổi chiều, Hạ Viễn Đồ cũng tới.
Sau khi đi ra, hắn lôi kéo Tiểu Ngô người biết rõ tình hình hỏi: “Lão Kiều hôm nay bị sao vậy? Cậu ta không biết hôm nay trên mặt mình hiện rõ hai chữ ‘Triệu Vanh’ hả trời?”
Tiểu Ngô khổ nói không nên lời, cậu cảm thấy mình biết chút gì đó nhưng lại không dám chắc chắn, lại càng không dám mách lẻo sau lưng.
Hạ Viễn Đồ lại phàn nàn tiếp, cũng không cần đáp án từ phía này, ngược lại vỗ nhẹ vai cậu chàng nói: “Không cần nói tôi cũng biết. Haiz, hai người kia, tôi đã sớm nhận ra thế nào cũng có chuyện.”
Nói xong, hắn lưu loát bước đi.
Mà Kiều Nam Kỳ vẫn đang làm việc.
Y trước giờ là người cuồng việc, nay càng hơn xưa. Tối hôm qua đã thức trắng đêm không ngủ, vậy mà bây giờ lại chẳng cần nghỉ ngơi, trực tiếp ở lại công ty tới khuya.
Dưới ánh đèn sáng trưng như ban ngày, Kiều Nam Kỳ ngồi ở bàn làm việc, trên bàn không còn thứ gì cả, máy tính cũng vì lâu không đụng tới mà màn hình tự động tắt. Ánh đèn sợi đốt càng làm rõ ria mép trên môi, y ngồi đó nhắm mắt đặt hai tay lên đùi, tựa người vào ghế không chuyển động gì.
Đã làm hết việc rồi.
Không còn gì để y phân tâm nữa, y cúi đầu nhìn tay mình, rồi lại nhớ tới Triệu Vanh.
Triệu Vanh rất thích tay của y.
Thỉnh thoảng khi y chơi đàn, Triệu Vanh nếu có ở nhà, sẽ luôn gõ cửa rồi thận trọng đứng đó nhẹ nhàng hỏi y: “Em có thể vào không?”
Mỗi khi Kiều Nam Kỳ quay lại nhìn Triệu Vanh, Triệu Vanh sẽ dịu dàng mỉm cười, mắt khẽ cong lên, đôi mắt đen như chứa cả dãy ngân hà, sáng trưng. Nụ cười này khác hoàn toàn với những khi Triệu Vanh đi xã giao. Nụ cười từ tận đáy lòng như mọc rễ nảy nầm chui khỏi lòng đất, chứ không phải nụ cười lõi đời trải đời như bình thường.
Ngoại trừ đôi khi y nhớ tới Kiều An Tình, không có cách nào khống chế cảm xúc, Kiều Nam Kỳ chưa bao giờ từ chối Triệu Vanh nhìn mình đánh đàn.
Triệu Vanh khi đó sẽ ngồi xuống bên cạnh, chỉ yên lặng ngồi nghe, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn hai bàn tay của y. Hai tay của y dừng ở phím đàn đó, Triệu Vanh sẽ tập trung vào đó.
Không phải đến vì tiếng đàn, mà đơn thuần chỉ vì người đánh đàn.
Ngoài những chuyện này ra, lúc mới vừa ở chung, Triệu Vanh còn mua một cặp nhẫn cưới.
Thiết kế của nhẫn cưới rất đơn giản, chỉ có hoa văn ô vuông đơn giản, vô cùng bình thường. Vào ngày mua về nhà, Triệu Vanh liền nâng niu ngón tay đeo nhẫn kia của y, rồi nói chuyện một mình: “Đôi tay này của anh, đeo vào sẽ đẹp lắm đó.”
Kiều Nam Kỳ không thích nhẫn cưới.
Y đã biết sự tồn tại của nó từ khi còn nhỏ, bởi vì Kiều An Tình và Hạ Nam luôn đeo trên tay. Kiều An Tình đã từng đi đâu cũng muốn đeo, nhưng rồi tới cuối cùng, người vứt nhẫn đi cũng là bà.
Y khi đó sau khi nhận nhẫn cưới Triệu Vanh mua xong, qua tay rồi lại không để ở đâu.
Thu hồi ký ức, Kiều Nam Kỳ nhíu mày lại.
Bàn tay khẽ cử động, tay phải vuốt ve ngón áp út trống trơn của tay trái.
– — Y để nó ở đâu rồi?
“…… Tiên sinh?” Tiếng gỡ cửa truyền tới.
“Nói đi.”
Tiểu Ngô có chút khó xử nói: “Ngài không về nhà nghỉ ngơi chút ạ? Đã thức từ tối qua, hiện tại đã 10 giờ……”
Kiều Nam Kỳ không nói gì.
Tiểu Ngô lại nói: “Dưới lầu không ai dám về, ngài xem……?”
Kiều Nam Kỳ đã tới từ tối qua, công ty ngoại trừ những người ở lại tăng ca, vốn dĩ không có người.
Nhưng hôm nay y lại ở từ sáng tới tối, những người khác thấy y không về, cũng không biết y bận việc gì, cho nên cũng không dám đi về.
Lời này không phải Tiểu Ngô tự nhiên nói ra, Kiều Nam Kỳ cũng không tới mức nghe không hiểu.
Y đứng dậy, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Động tác quá vội vàng, cho nên làm đổ ghế dựa bên cạnh.
Bước đi nhanh chóng nhưng đang muốn đi vứt thứ gì đó.
“Tài xế phải một lúc nữa mới tới,” Tiểu Ngô chạy tới dựng ghế lên, quay đầu chạy nhanh đuổi theo Kiều Nam Kỳ nói: “Tôi đưa ngài đi. Ngài về nhà ạ?”
Kiều Nam Kỳ đang bước vội bỗng dừng lại.
Về nhà.
Về nhà lại dễ nhớ tới Triệu Vanh.
Sao lại thế này?
Có lẽ…… Trong nhà có những ký ức liên quan tới Triệu Vanh.
Y thật sự không thể bỏ mặc chuyện này vì không thể buông bỏ Triệu Vanh.
“Không về nhà,” Y nói, “Tới khách sạn.”
–
Triệu Vanh bận rộn cả một ngày.
Tài sản đứng dưới tên Phương Trác Quần không nhỏ, hiện tại muốn thanh lý tài sản cũng không phải việc đơn giản. Đừng nói hôm nay, ngày mai sợ cũng không rảnh nỗi.
“Tao đưa mày về trước, muộn rồi khó gọi xe vl.” Triệu Vanh nói với Phương Trác Quần.
“Thôi khỏi, trán mày đầm đìa mồ hôi lạnh kìa, khinh tao không thấy được à?”
“Tao không sao, hôm nay ăn cơm không đúng giờ, vừa rồi hơi đau bao tử chút, tao uống thuốc rồi.”
Nếu Phương Trác Quần có cây búa trong tay, giờ phút này đã nện một cái cho Triệu Vanh hôn mê nghỉ ngơi đi cho rồi.
Vốn đang cười đùa với nhau, giờ phút này lại trở nên nghiêm túc.
“Mày đừng đưa tao, tao một thằng đàn ông hai mươi ba mươi tuổi tự về nhà có thể xảy ra chuyện gì?” Hắn kéo Triệu Vanh ngồi xuống chiếc ghế dài ven đường, “Tao chịu cả ngày, vẫn muốn hỏi mày một tí. Thời cấp 2 cấp 3, thành tích của mày luôn tốt, vừa chăm sóc mẹ mày vừa đi học cũng chẳng thể làm khó mày, sau khi thi đại học mẹ tao còn lải nhải bên tai tao mày là con nhà người ta, nói mày có thể đậu được đại học đứng đầu Dương Thành, sao tao không thể học tập mày.”
“Còn tời cấp 3 kia, mấy bạn gái nhờ tao đưa thư tình cho mày còn có thể tạo thành một lớp học kìa.”
“Tao còn nghĩ rằng mày sau khi về gia đình thì có thể một bước lên mây, kết quả sau khi nhà họ Trần xảy ra chuyện, tin đồn nhảm nhí về mày tao nghe không ít, chả câu nào có ý tốt — sao lại thế này?”
Triệu Vanh vừa rồi còn tươi cười, giờ chỉ biết ngừng cười, biết mình trốn không thoát rồi.
Cũng không biết có phải người này không thuộc về nguyên tác của 《Đường về》, hay bởi vì Phương Trác Quần là người chơi với cậu mười mấy năm nay, cậu lẽ ra có thể tiếp tục giả lơ bỏ qua, nhưng cậu không làm thế.
Cậu nói: “Chuyện cũng chả có gì phức tạp, chỉ là đám người đó sợ tao thành công mà thôi.”
Phương Trác Quần giật mình.
Giờ khắc này, gió đêm cuối thu thổi qua những ngọn đèn vàng bên đường, tạo nên bóng dáng nhẹ nhàng đong đưa.
Triệu Vanh cúi đầu, vùi cằm vào khăn quàng cổ nói tiếp: “Trần gia sụp đổ, nếu không vị anh họ cả kia của tao cũng không tới mức sau khi phá sản còn bị đưa vào cục cảnh sát. Tao một mình thì không sao, nhưng tình trạng mẹ tao thế này, nếu ai đó muốn đâm sau lưng tao, tao phải làm sao bây giờ?”
Chuyện bản thân mấy năm nay cậu chưa từng nói với ai.
Cũng không muốn nhắc tới những chuyện vô dụng.
Phương Trác Quần ngồi bên cạnh, mở miệng như muốn nói gì đó.
Hắn do dự một hồi lâu mới hỏi: “…… Kiều Nam Kỳ không biết sao?”
Triệu Vanh chỉ bình tĩnh lắc đầu.
“Anh ta……”
“Anh ta không biết cũng tốt.”
Chuyện trước kia không cần nói tới.
Ít nhất hiện tại, rất nhiều rất nhiều chuyện Kiều Nam Kỳ không biết có thể hoàn toàn phong ấn vào trong ký ức của cậu, để cho cả hai càng trở nên dứt khoát hơn.
Triệu Vanh ngáp nói: “Tao buồn ngủ, mày hỏi xong chưa?”
–
Kiều Nam Kỳ ở khách sạn một đêm.
Y thức cả đêm, không đến mức giống trước mà là không dễ đi vào giấc ngủ, nhưng giấc ngủ này chẳng an ổn chút nào.
Trong mộng cái gì cũng có.
Kiều An Tình, Hạ Nam, đều là những người y thường mơ tới. Hiện tại lại thêm một người tên Triệu Vanh.
Y đã ngủ rất lâu, nhưng khi tỉnh dậy trong một căn phòng khách sạn xa lạ, càng mệt mỏi hơn so với thiếp đi.
Bên cạnh không có ai.
Phòng rất lớn, lại rất yên tĩnh.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa, Kiều Nam Kỳ cầm di động lên nhìn —- Đã hơn 8 giờ sáng.
Trên màn hình hiển tại tin nhắn Tiểu Ngô gửi cho y mấy chục phút trước, hỏi y hôm nay có cần thuê phòng tiếp không.
Kiều Nam Kỳ không muốn về nhà, cũng không muốn về nơi đã từng cùng Hạ Nam ở chung. Nhưng ở lại khách sạn — nơi này rốt cuộc vẫn không phải là nhà.
Y ở trong đầu xem xét tất cả bất động sản của mình ở Dương Thành, cuối cùng lại nghĩ tới một nơi còn không phải là tốt nhất.
Y gọi điện cho Tiểu Ngô.
“Không cần nữa, đi gọi người giúp việc giúp tôi dọn dẹp nơi tôi từng ở.”
“Đúng vậy, là căn ở đường Xương Khê.”