Chương 17
Cậu trò chuyện với Lục Tinh Bình một hồi, nhưng vẫn không hỏi được tuyến nguyên tác kia — mỗi khi cậu tính hỏi Lục Tinh Bình có thích người nào không, Lục Tinh Bình luôn nhẹ nhàng né tránh.
Nhưng trả lời như không trả lời cũng phần nào là đáp án.
Nếu thật sự không có, Lục Tinh Bình vì sao lại cảnh giác như thế?
Biết được điều này, chuyến đi này cũng không vô ích rồi.
Cậu luôn biết chừng mực khi ở chung với người khác, Lục Tinh Bình hiển nhiên hôm nay không muốn tiếp khách, nếu ở lại quá lâu ngược lại sẽ gây ra phản cảm.
Dù sao cậu sau này còn có thể xuống tay ở chỗ Lục Tiểu Nguyệt, nói chung còn rất nhiều cơ hội.
Triệu Vanh uống xong cốc nước ấm kia thì đứng dậy rời đi.
Lục Tinh Bình bước lên trước tiễn cậu ra khỏi cửa.
Khi đi ngang qua giá sách được làm bằng mây tre, Lục Tinh Bình dừng chân.
Ánh mắt anh tập trung vào cuốn sách ‘Bản thân các vị thần’ kia.
“Cậu nói xem, người ở một thế giới bị khoái cảm trước mắt làm cho mù quáng, khát vọng lợi ích miễn phí từ thế giới khác, thế nhưng lại phải trả một cái giá khá lớn — vậy người của thế giới kia có biết không?” Anh đột nhiên hỏi giống như độc giả bình thường tìm kiếm kiến thức.
Triệu Vanh giật mình, đang định trả lời, thì Lục Tinh Bình lại giơ tay ngăn cản.
Sau đó, Lục Tinh Bình cúi đầu, cầm lên cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng chưa xé bao kia.
Triệu Vanh còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Tinh Bình lại đặt sách vào tay cậu.
“Tôi không thích đọc những thứ này, cậu đọc rồi thì mang đi đi.”
Đây là sách mà nam chính tặng cho bạch nguyệt quang của y, nhưng cậu lại không muốn.
Cậu muốn đẩy nó ra, vừa mới giơ tay ra, đầu óc nghĩ ngợi thế nào lại nhận lấy cuốn sách.
Lục Tinh Bình làm sao không biết đây là Kiều Nam Kỳ tặng? Bởi vì là biết, cho nên mới cố tình làm như vậy.
Cậu thiếu chút nữa đã quên, cậu mới dọn ra khỏi nhà Kiều Nam Kỳ mấy ngày, có lẽ nhiều người còn chưa biết thỏa thuận kết hôn của cả hai đã kết thúc.
Cậu đêm nay tới nhà Lục Tinh Bình chủ yếu để dọn đường cho hôn ước sau này của mình, nhưng trong mắt Lục Tinh Bình, cậu tới đây có thể là vì tìm hiểu thái độ cùng tin tức của Kiều Nam Kỳ. Cho nên Triệu Vanh mấy ngày nay chủ động tiếp cận Lục Tinh Bình, Lục Tinh Bình không nghi ngờ hay nghĩ nhiều.
Hiện tại cho cậu cuốn sách này, giống như lời tuyên bố ngầm.
Lục Tinh Bình đang nói với Triệu Vanh, giữa anh và Kiều Nam Kỳ không có bất cứ chuyện gì cả.
Triệu Vanh cười cười.
Cậu chôn sâu tất cả hồi ức mà cuốn sách này gợi lên trong đầu, cầm sách ôm nó vào lòng, cười tới cong mắt.
“Được, cám ơn tiền bối.” Cậu nói.
Tỏ rõ thái độ mình đã hiểu.
Không phải bởi vì cậu quan tâm Kiều Nam Kỳ thích ai.
Mà bởi vì Lục Tinh Bình không có suy nghĩ kia với Kiều Nam Kỳ, thế là đủ rồi.
Khi ra tới cửa, Lục Tinh Bình nhìn cậu một cái, đôi mắt dưới tròng kính từ từ lộ ra vẻ dò xét.
“Trước kia tôi không hiểu cậu lắm, hiện tại cũng không thể hiểu được cậu — nhưng nguyên nhân không hiểu lại khác.”
Anh nói rõ từng chữ một: “Thật ra ngoại trừ Tiểu Nguyệt, có rất ít người có thể trò chuyện cùng tôi lâu như vậy. Tôi trước kia chưa từng trò chuyện với cậu, trừ những lúc tụ họp, phần lớn biết tới cậu là từ Kiều Nam Kỳ.”
Triệu Vanh ngây ra.
“Cuộc đời của một người đôi khi sẽ bị nhiều thứ lừa gạt mà bị che mắt, không chú ý sẽ bị rơi vào đầm lầy,” Anh nói, giọng còn dễ chịu hơn khi Triệu Vanh vừa đến thăm, “Triệu Vanh, cậu có lẽ nên làm Kiều Nam Kỳ nhìn thử.”
“Không cần.”
Triệu Vanh nhẹ nhàng nói: “Em và anh ta đã chia tay — hoặc có thể nói là chia tay rồi, tiền bối, em hiện tại đang độc thân.”
Lần này tới phiên Lục Tinh Bình kinh ngạc.
Triệu Vanh chỉ cười nói với anh “Lần sau gặp.”
Sau khi ra cửa, nụ cười của cậu lập tức biến mất.
Cậu cầm sách lên xe, rồi lái xe dừng ở trước thùng rác của tiểu khu.
Từ từ hạ cửa xe xuống.
Gió đêm mùa thua có chút se lạnh, gió không lớn nhưng lại có thể lạnh tới thấu xương.
Cậu bị khí lạnh làm cho giật mình, vội vàng mở máy sưởi lên.
Quyển sách trên tay không ấm, lạnh lẽo, đầu ngón tay đã đông cứng.
Cậu chỉ nhìn quyển sách, đọc tựa đề của nó, liền có thể nhớ tới dáng vẻ năm ấy của Kiều Nam Kỳ, thậm chí còn có thể nhớ rõ Kiều Nam Kỳ đã mặc gì khi ngồi trong thư viện.
Chốt lát đã tới kết thúc, nhưng dập tắt ngọn đèn theo đuổi mười mấy năm trong lòng, như dao cùn cứa vào da thịt, đem lại cái đau từ từ. Triệu Vanh không phải thánh nhân luôn tịnh tâm, đã biết rõ nội dung trong 《Đường về》, còn cố chấp nhiều năm như vậy. Dù có hạ quyết tâm đến đâu, giờ phút nhìn thấy quyển sách này, trái tim vẫn còn đau âm ỉ.
Thói quen thật là khó chịu mà.
Nhưng cậu thực sự là một người cố chấp.
Cố chấp muốn gì làm nấy, lúc nghĩ muốn cái gì, cũng có thể theo đuổi tới tận mười năm.
Cũng cố chấp khi bản thân đã quyết định, cho dù đau không dứt, cậu cũng có thể nhẫn tâm không quay đầu lại.
Huống chi, dù cho khó chịu thì cũng không phải chưa từng? Cậu rồi một ngày nào đó sẽ trở nên tâm tĩnh lặng mà thôi.
Triệu Vanh giơ tay ném cuốn sách chưa mở vào trong thủng rác.
Có lẽ nó sẽ phỏng tay nếu cầm lâu mất.