Chương 54: Vui vẻ
– Còn dám khóc nữa, anh sẽ hôn em đấy.
Mộ An chui đầu vào ngực anh, cố nén nước mắt lại, vội lên tiếng đảm bảo:
– Em hức không khóc, không khóc nữa.
– Bé con, thật ngoan.
Tần Cảnh Chi im lặng ôm cô, tay trái còn khẽ vuốt ve mái tóc đen suôn mượt.
Nằm trong lòng anh, nghe từng nhịp tim đập bên tai, tâm trạng của Mộ An dần dần bình tĩnh lại. Nhớ đến đôi mắt đỏ hoe cùng vẻ mặt thê lương của người kia, trái tim cô vô thức nhói lên. Đắn đo một hồi, Mộ An ngập ngừng mãi mới dám hỏi:
– Mấy năm nay, ông ấy sống có ổn không?
– Không ổn chút nào.
Dừng một chút, anh nói tiếp:
– Bao năm qua, ông ấy luôn ra sức tìm mẹ em, với hy vọng gặp lại bà ấy để bù đắp. Nhưng cách đây không lâu, ông ấy nhận được tin mẹ em đã mất, ông ấy chịu không nổi nên đổ bệnh. May mắn, thuộc hạ anh lại vô tình điều tra được mẹ em lúc rời đi đã mang thai, ông ấy biết tin đó mới phấn chấn lên được.
Nghe anh nói, đầu óc Mộ An vô cùng rối rắm, đem đầu vùi sâu vào lòng anh, buồn rầu nỉ nón nói:
– Có phải em đã làm ông ấy rất buồn và thất vọng lắm, phải không anh?
– Bé ngốc, không cần lo lắng. Chút nữa gặp ông ấy, em chỉ cần gọi ông ấy một tiếng “ba”, đảm bảo ông ấy sẽ rất vui.
Nghĩ đến bao năm qua, ông ấy cũng đã rất khổ sở. Mộ An không lỡ khiến ông ấy buồn thêm nữa nhưng cô có phần không quen.
Thấy bé con còn đắn đo, Tần Cảnh Chi khẽ cúi đầu gần tai cô, buông lời trêu ghẹo:
– Không thì bảo bối gọi ông ấy là ba chồng cũng được.
Mộ An xấu hổ, nhéo vào eo anh một cái. Chợt cô nghĩ đến một chuyện, quay mặt ra ngoài nhìn anh, tò mò bảo:
– Anh và ông ấy là thế nào vậy?
– Mẹ anh và ba Cố là bằng hữu. Lúc mẹ anh mất, anh vẫn còn nhỏ, nên bà ấy đã nhờ cậy ông ấy chăm sóc anh. Bao năm chung sống, ông ấy thương anh như con trai, còn anh coi ông ấy như ba ruột. Nhưng giờ có em, chắc anh không thể coi ông ấy như vậy được nữa.
Vừa nói lời cuối, Tần Cảnh Chi vừa cố làm ra vẻ mặt tiếc nuối.
Trông vậy, Mộ An có phần khó hiểu, nghi hoặc hỏi:
– Vì sao ạ?
– Vì ông ấy sẽ là ba vợ anh mà.
Lời nói thẳng thắn của Tần Cảnh Chi, khiến cho An An ngượng ngùng vội đem mắt giấu lại vào lòng anh, lúng túng mắng:
– Anh không… không… biết xấu hổ.
– Anh còn xấu xa nữa, em có muốn thử không hử?
Tần Cảnh Chi khẽ cười, cắn nhẹ vào vành tai trắng nõn của cô gái nhỏ hù dọa.
Mộ An hoảng sợ trốn sâu vào lòng anh, vội nói lảng sang chuyện khác:
– Em… em muốn hiểu thêm về ba, anh kể tiếp cho em đi.
Biết bé con lấy lý do, nhưng Tần Cảnh Chi vẫn vui vẻ đồng ý kể cho cô nghe những chuyện về ba Cố.
Đến giờ cơm trưa, Cố Nhan mang theo tâm trạng hồi hộp ngồi ở bàn ăn, ánh mắt ông ấy luôn ngóng trông về phía cửa. Đợi một hồi, không thấy con gái đến, ông ấy có phần hụt hẫng.
Trông ba vậy, Cố Hân vội lên tiếng động viên:
– Ba, ba phải tin tưởng anh trai chứ. Hơn nữa, anh ấy giờ còn là bạn…
Cố Hân đang nói, thì Cố Nhan nhìn thấy bóng dáng hai người đang đi vào, ông ấy kích động xô ghế đứng dậy.
– Kít.
Tần Cảnh Chi dẫn An An bước vào, khẽ cười với ông ấy, rồi nói:
– Bọn con xin lỗi ạ, để ba phải đợi rồi.
– Không sao, đồ ăn vừa mới lên thôi, hai đứa ngồi đi.
– Vâng ạ.
Tần Cảnh Chi đi lại, nhấc ghế cạnh ba Cố ra, anh đưa mắt ra hiệu cho cô gái nhỏ, nhỏ giọng bảo:
– An An, em ngồi đây đi.
Hai người còn lại lập tức bắn ánh mắt mong chờ nhìn về phía Mộ An, cô có chút rụt rè ngồi xuống.
Nhìn biểu hiện này của con gái, thì Cố Nhan hiểu trong lòng con bé đang dần tiếp nhận ông ấy. Ông ấy vui vẻ, gắp miếng sườn xào để vào chén cô, nhẹ nhàng nói:
– Món sườn này dì Quý làm ngon lắm! Con ăn thử đi.
– Còn cả món tôm chiên trứng cũng ngon nữa.Con nếm thử đi.
Cảm giác được ba yêu thương, khiến An An xúc động đến sững người.
Bên cạnh, Cố Nhan vốn đang phấn khởi giới thiệu, thấy cô mãi không động đũa, nụ cười trên môi ông cứng lại, vội dè dặt thu đua về. Có lẽ ông vui mừng quá sớm rồi.
Không gian chợt yên lặng, Cố Hân sốt ruột đá chân anh trai ra hiệu nghĩ cách. Tần Cảnh Chi khẽ vươn tay vỗ nhẹ vào tay bé con nhắc nhở.
Lập tức, Mộ An bừng tỉnh, trông vẻ mặt ủ rũ của ba, cô ngầm đau lòng. Tay cô cầm đũa khẽ gắp món cá, nở nụ cười tươi bảo:
– Ba cũng ăn đi, con nghe anh ấy nói ba rất thích ăn cá.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, làm Cố Nhan nghẹn ngào nói:
– Được, ta ăn, con cũng ăn đi.
– Vâng.
Tình thế đột ngột thay đổi tốt lên, Cố Hân không nhịn được mà giơ ngón cái lên cho anh trai mình. Quả nhiên, anh trai cô ấy lợi hại nhất.
Quay lại, thấy ba chỉ mải gắp đồ ăn cho chị An An, Cố Hân giả vờ giận dỗi:
– Hứ, ba có chị, quên con.
– Có, đứa nào cũng có hết không phải tị.
Cố Nhan cười lớn, gắp cho mỗi người một miếng.
Cả bữa ăn ngập tràn tiếng trò chuyện vui đùa.