Chương 47: Đánh (1)
– Yên tâm, anh không lỡ đánh đau em, khi anh đánh đảm bảo khiến bảo bối “sướng”. Vậy nên, bảo bối ngoan, giữ sức đi.
Nghe lời anh nói, lòng Mộ An dâng lên cảm giác bất an. Nhưng khi cô còn đang chưa kịp hiểu rõ, thì đôi môi nóng rực của anh đã nhanh chóng đáp xuống, lấp kín chiếc miệng nhỏ xinh của cô.
Tần Cảnh Chi điên cuồng cắn mút đôi môi đỏ mọng chứa đầy mật ngọt. Mộ An chịu không nổi sự cuồng dạ của anh, mà thấp giọng kêu lên:
– Ư…
Tiếng rên nhỏ nhẹ càng kích thích Tần Cảnh Chi hôn cuồng nhiệt hơn. Chẳng mấy chốc, Mộ An bị anh hôn đến mờ mịt, rồi vô thức hôn đáp trả.
Thấy cô gái nhỏ nhắm mắt dần dần đắm chìm trong nụ hôn của anh, Tần Cảnh Chi liền nhanh tay đem cúc áo ngủ của cô cởi hết ra, rồi thoải mái chu du trên hai ngọn đồi núi.
Đột nhiên, phía trên thân có cảm giác mát mát khiến Mộ An thanh tỉnh trở lại. Nhận ra áo ngủ của mình đã bị anh cởi ra, Mộ An có chút hoảng. Hai bàn tay nhỏ nhắn vội vàng kéo vạt áo ngủ, rồi giữ chặt cái tay hư hỏng của anh lại nữa.
Bàn tay bị ngăn cản, khiến Tần Cảnh Chi có chút bực mình. Anh cáu kỉnh rời khỏi đôi môi mềm, rồi mau chóng bắt lấy đôi bàn tay làm loạn của cô đè cố định lên đỉnh đầu.
Mộ An vùng vẫy muốn trốn, nhưng bàn tay của anh như gọng kìm sắt làm cô không tài nào thoát được. Thấy thế, cô yếu mềm xin tha:
– Cảnh Chi, anh bóp em đau.
Nhìn cô bé làm nũng, Tần Cảnh Chi khẽ cười, miệng mỏng kề sát tai cô, gian tà dụ dỗ:
– Bảo bối ngoan, để anh mát xa cho em dễ chịu, sẽ không đau.
Anh vừa nói, tay vừa mâm mê cặp nhũ hoa tròn trịa của An An thành đủ hình dạng. Cảm xúc vừa mềm mại vừa trơn bóng co dãn, càng sờ lại càng sướng tay.
Bầu ngực được Tần Cảnh Chi thương yêu từ từ nhô lên hạt đậu nhỏ hồng hồng. Ngón tay thon dài liền vớ lấy nó vân vê, rồi khẽ trầm giọng hỏi:
– Bảo bối, anh phục vụ có thích không hử?
Từng cơn thoải mái xa lạ truyền khắp người, khiến cơ thể An An run run, hơi thở thì trở nên hỗn loạn. Mộ An cắn môi, cố giữ lại chút tỉnh táo yếu ớt lên tiếng phản kháng:
– Ư… dừng lại… ư đừng xoa…
Cắn nhẹ một cái vào chiếc tai phiếm đỏ trước mắt, Tần Cảnh Chi đầy gian manh nói:
– Bảo bối không thích, vậy để anh thử cách khác.
Nói xong, Tần Cảnh Chi cúi đầu xuống ngậm luôn lấy bầu ngực cương cứng của cô mà mút.
Đột nhiên, nhũ hoa bị hút vào trong khoang miệng ẩm ướt, Mộ An giật bắn người. Kinh hoàng mở lớn đôi mắt đen láy, nhìn thấy anh đang ăn ngực mình, cô hốt hoảng kêu lớn:
– Áaaa… Cảnh Chi đừng mà …
Tần Cảnh Chi không chút dao động, vươn chiếc lưỡi nóng bỏng liền liếm láp quanh bầu ngực căng tròn, đầu lưỡi tinh nghịch còn khẩy khẩy đầu ti nhỏ. Đôi lúc, anh còn cố ý cà cà chiếc răng nanh sắc vào đỉnh vú, để trêu chọc cô.
Cảm xúc tê dại mê mẩn bao trùm cả cơ thể, khiến thần trí Mộ An tan rã. Cô bị anh liếm đến mất kiểm soát, toàn thân run rẩy. Phía dưới chợt trào ra dòng nước ấm, làm An An khó chịu ma sát hai đùi, ngửa cổ thở dốc:
– Ưmmmm…
Thấy cô gái nhỏ đã động tình đến mơ hồ, bàn tay xấu xa của Tần Cảnh Chi liền luồn vào trong quần ngủ của An An, sờ vào u cốc đang rỉ nước. Ngón tay dài thuận thế trơn trượt cắm vào tiểu huyệt, chậm rãi khuấy động.
– Aaaaaa…
Bất ngờ bị tập kích, Mộ An chấn kinh hét lên, hoa huy*t nhỏ co rút mãnh liệt, đồng thời tiết ra mật dịch. Thấy u cốc chảy nhiều nước, Tần Cảnh Chi lại đút thêm một ngón tay vào, rồi liên tục đâm vào rút ra.
Bỗng nhiên, ngón tay anh vô tình chọc vào điểm mẫn cảm của hoa huy*t, làm cả người Mộ An run như bị điện giật. Đôi môi cô cũng không nhịn được bật ra tiếng rên đầy kiều mị, khiến tiểu huynh đệ của anh càng cương cứng đến khó chịu.
Nhưng Tần Cảnh Chi không dám đâm vào, bởi cô bé của An An rất nhỏ, phải đạt đủ cao trào thì cô mới nuốt nổi cây hàng khủng của anh. Vì thế, miệng anh ra sức liếm mút bầu ngực, đồng thời hai ngón tay anh ra sức đâm chọc điểm nhạy cảm.
– Ư… không cần…a…hức…
Mộ An bị Tần Cảnh Chi chơi đùa đến mức nức nở rên rỉ. Chẳng mấy chốc, cô thất thanh hét lớn, cả người co quắp cao trào. Mật ngọt chảy ra lênh láng.