Chương 30: Đừng sợ
Trên giường, Mộ An bị cơn nóng rực thiêu đốt, mơ hồ tỉnh dậy.
Nóng! Nóng quá! Cô cần nước! Nước!
Cô yếu ớt chống tay gượng dậy, lảo đảo bước xuống giường đi vào nhà tắm.
Bên ngoài, Tần Cảnh Chi tìm mãi một lúc mới thấy, anh liền vội vàng cầm hộp cứu thương vào lại phòng ngủ. Nào ngờ, người vốn nằm ở trên giường, giờ lại biến mất. Đôi mắt màu hạt giẻ của anh cứ như một tia laze quét xung quanh phòng nhưng vẫn không thấy hình bóng cô đâu.
Bỗng anh nghe thấy tiếng nước chảy róc rách phát ra từ phòng tắm, đôi chân dài vội rảo bước đi tới. Cánh cửa nhà tắm vừa mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến anh như chết sững.
Cả người cô ướt sũng nằm sõng soài dưới vòi hoa sen đang chảy, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch không chút máu, hai mắt thì nhắm nghiền lại. Tần Cảnh Chi nhanh chóng tiến tới tắt vòi nước, quỳ xuống ôm lấy thân thể lạnh như băng cô, hốt hoảng gọi:
– An An, An An…
Thần trí Mộ An mơ màng nghe có tiếng người gọi, cô cứ tưởng là Dương Hoàn, chân tay cô yếu ớt giãy giụa muốn trốn thoát ra khỏi tay lão.
Thấy cô đột nhiên phản kháng, Tần Cảnh Chi ôm chặt cô lại, dịu dàng nói:
– An An ngoan, đừng giãy nữa.
Càng nghe Mộ An càng hoảng loạn, cô vừa vùng vẫy chân tay vừa nức nở cầu xin:
– Xin ông….. tha cho tôi… hức…. xin ông hức… hức…. ông thả tôi ra…… hức hức…
Nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt ẩn chứa đầy sự sợ hãi cầu xin của cô khiến trái tim anh như thắt lại, đau đớn tột cùng.
Tần Cảnh Chi ôm cô, mềm mỏng dỗ:
– Đừng sợ, đừng sợ, có anh đây rồi. Rùa con không cần sợ, anh sẽ bảo vệ em.
Nghe thấy biệt danh anh hay gọi mình, lúc này Mộ An mới ngừng giãy giụa, cố nhấc mí mắt lên. Nhìn thấy đúng là anh, hai tay cô ôm chặt lấy anh, đầu thì rúc vào trong ngực anh, cả người run rẩy không kìm nén được mà khóc nấc lên từng cơn.
Cánh tay rắn chắc cũng mạnh mẽ ôm cô, tay còn lại thì vỗ nhẹ vào người cô:
– Bảo bối ngoan, không cần sợ, không cần sợ.
Dần dần tiếng nức nở cũng nhỏ đi, Tần Cảnh Chi nhẹ giọng nói:
– Rùa con, quần áo em ướt hết rồi, anh lấy áo choàng tắm cho em thay nhé!
Thấy cơ thể không bùng lên cơn nóng dục vọng kia nữa, Mộ An liền nghĩ có lẽ do cô ngâm nước lên dược tính đã mất. Cô liền yên tâm mà khẽ đáp lại anh:
– Vâng.
Nghe thế, Tần Cảnh Chi cẩn thận đỡ cô dậy, với áo choàng bên cạnh đưa cho cô, rồi ân cần dặn dò:
– Thay xong thì gọi anh.
Nói xong, anh định buông tay đi ra ngoài thì thân thể cô liền chao đảo muốn ngã. Tần Cảnh Chi thấy vậy thì vội đỡ lấy cô, lo lắng hỏi:
– Em không sao chứ?
Mộ An khẽ lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ nói:
– Em… em không có sức.
– Vậy anh thay cho em nhé!
Hai má Mộ An bỗng chốc nóng bừng, cô vội cúi đầu che giấu sự ngượng ngùng. Thấy cô im lặng không nói, anh lại hỏi tiếp:
– Được không, bảo bối?
Trầm tư một lúc, cái đầu nhỏ khẽ khẽ gật. Đôi môi mỏng khẽ cong lên, anh chậm rãi giúp cô cởi bỏ bộ quần áo dính nước ra khỏi thân thể ngọc ngà, rồi đến đồ lót.
Nhìn cơ thể trần trụi hiện ra trước mắt, yết hầu Tần Cảnh Chi khẽ di chuyển lên xuống liên tục. Anh cố đè nén dục vọng sôi sục trong lòng lại, lấy khăn tắm tỉ mỉ lau sạch nước ở trên người cô rồi mới mặc áo choàng tắm vào cho cô.
Thắt đai áo xong, Tần Cảnh Chi liền ôm cả người cô lên, sải bước đi ra ngoài. Đến giường, anh cẩn thận đặt cô xuống, rồi chu đáo kéo chăn phủ kín người cô, giọng trầm khàn khàn dặn:
– Em nằm nghỉ ngơi đi, anh đi thay đồ.
Chưa để cô đáp lại thì Tần Cảnh Chi đã xoay người rảo bước vào phòng tắm. Cửa vừa đóng lại, tay anh ngay lập tức giải phóng tiểu huynh đệ của mình ra ngoài. Nó dựng đứng đỏ tím. Nhìn vô cùng hùng dũng. Tay phải anh nắm lấy nó di chuyển lên xuống đều đều.
Mẹ kiếp, tất cả tại thằng chó già kia khiến cô gái nhỏ của anh kinh sợ. Nếu không bây giờ anh có thể dụ dỗ cô giúp mình thoải mải một chút. Hừ đợi trấn an rùa nhỏ của anh xong, anh nhất định phải cho lão ta một trận.
Vừa tuốt người anh em của mình, Tần Cảnh Chi vừa nhắm mắt vừa nhớ lại cảnh thân thể cô trần như nhộng đứng trước mặt anh lúc nãy, rất nhanh tiểu huynh đệ của anh không chịu nổi mà phóng thích.
Sợ cô nhóc ở một mình sẽ sợ hãi, Tần Cảnh Chi liền nhanh chóng đi tắm.