Chương 3: Chuyển đến
Sau bảy ngày nằm viện, cuối cùng Mộ An cũng được thông báo xuất viện. Dương Minh muốn đến đón Mộ An nhưng đột nhiên có việc gấp. Anh ấy đành để thư kí Chương đến đón cô.
Chương Hàm đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện xong, mới đến phòng bệnh tìm Mộ An. Vừa mở cửa vào, Chương Hàm đã thấy Mộ An thu dọn hết đồ đạc, đang an tĩnh ngồi đợi.
– Tiểu thư, giám đốc Dương có việc lên phái tôi chở cô đến chung cư.
Nhìn người phụ nữ mặc đồ công sở thành thục trước mặt chốc lát, An An liền nhận ra cô ấy là thư kí của anh trai.
– Làm phiền rồi.
– Đây là chức trách của tôi. Chúng ta đi thôi.
– Vâng.
Mộ An ngoan ngoãn theo chân cô ấy ra xe. Biết tính tình cô nhút nhát, Chương Hàm không nói gì. Cả hai người im lặng lên xe.
– —————————————————
Trên chiếc giường, Tần Cảnh Chi đang nằm trên người một cô gái không ngừng vận động.
– Ư…. đau
Tiếng rên mềm mại dưới thân khiến Tần Cảnh Chi hưng phấn điên cuồng. gậy th*t phía dưới không ngừng ra vào *** *****. Bên trong ấm áp chặt khít vô cùng, vạch thịt non mềm không ngừng hút đầu quy vào. Anh không ngừng thở dốc, miệng không nhịn được rên ra:
– Ư…. bảo bối…. sướng…
Bàn tay to lớn không ngừng xoa hai bầu ngực mềm mại. Cô gái gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, đôi môi ướt át không ngừng kêu:
– Ư….. đau
– Nhịn chút, bảo bối…. ư……. anh sắp…..
– Reng….. reng…… reng…. reng…
Đột nhiên tiếng báo thức kêu lên, Tần Cảnh Chi đang ngủ trên giường liền bị đánh thức.
– Mẹ kiếp, lại là mơ.
Anh bực bội đá chăn, ngồi dậy. Nhìn phía dưới tiểu huynh đệ đang chào cờ, Tần Cảnh Chi có chút phiền não. Từ khi vô tình nghe tiếng kêu của cô gái nhỏ kia, đêm nào anh cũng gặp mộng xuân.
Vươn tay lấy điếu thuốc, anh châm lửa lên hút một hơi rồi thở ra. Giữa làn khói thuốc trắng, Tần Cảnh Chi rơi vào trầm tư. Suy nghĩ một hồi, anh quyết định nếu gặp lại cô gái đó, anh sẽ đem cô bắt về tay. Đêm ngày làm cô cho bõ bực.
Dí đầu thuốc vào gạc tàn, Tần Cảnh Chi đứng lên đi về phía phòng tắm. Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rào rào. Thân hình cường tráng với đường cong rắn rỏi in lên lớp cửa kính.
Tiếng nước dần dần ngừng lại, cánh cửa liền mở ra. Tần Cảnh Chi quấn chiếc khăn màu đen quanh hông, để ngực trần bước ra. Dáng người anh đẹp như tượng thần Hy Lạp. Mái tóc còn ướt rũ xuống, vẫn đang nhỏ từng giọt nước. Cả người anh toát ra vẻ mê hồn.
Đứng trước tủ đồ, Tần Cảnh Chi chọn bộ thể thao màu đen mặc vào rồi ra ngoài. Từ ngày gặp cô ấy, mỗi sáng anh đều phải tắm nước lạnh, chạy bộ để tiêu hao tinh lực.
– —————————————————
Đang đi, bỗng chiếc điện thoại đổ chuông phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe. Chương Hàm nhìn tên hiển thị, nhanh tay đeo tai nghe bắt máy.
– Alo, có chuyện gì?
Phía sau, cô khẽ ngẩng lên liếc trộm. Mộ An thật hâm mộ những người như thư kí Chương. Cô ấy luôn toát lên vẻ xinh đẹp, thông minh và sự tự tin, bản lĩnh. Không giống như cô luôn kém cỏi.
Không biết đầu dây bên kia nói gì, mà sắc mặt của thư kí Chương chợt biến sắc, lạnh nhạt đáp lại:
– Cứ làm theo như thế trước đi.
Nói xong, Chương Hàm cúp máy ngay. Mộ An liền cụp mắt xuống, ngoan ngoãn ngồi im. Đi được một đoạn, tiếng chuông lại vang lên, Chương Hàm vội bắt máy.
– Sao? Được, chờ tôi. Tôi sẽ về ngay.
Cứ thế, cả quãng đường còn lại toàn tiếng chuông điện thoại cùng mệnh lệnh của Chương Hàm. Cô đoán chắc cô ấy đang có việc rất gấp.
Chiếc xe dừng lại trước chung cư cao tầng, Chương Hàm mở cửa xe, ra sau cốp lấy vali. Mộ An cũng cầm túi đồ bước xuống xe, ngoan ngoãn đứng chờ. Chương Hàm vừa kéo vali lại gần cô vừa ân cần nói:
– Tiểu thư, tôi đưa cô lên.
Mộ An đưa tay chặn vali, Chương Hàm dừng lại nghi hoặc nhìn cô. Mắt cô không nhìn thư kí Chương, mà chăm chăm nhìn vào cái vali, nhỏ giọng nói:
– Đưa chìa khoá, tôi tự lên.
– Giám đốc Dương đã dặn tôi phải đích thân đưa cô lên.
– Cô bận, tôi tự lên được.
Nhìn thái độ chắn chắn của Mộ An, rồi nhớ đến rắc rối ở công ty, Chương Hàm liền động lòng. Đưa vali cùng chìa khoá cho Mộ An, cô ấy còn cẩn thận dặn dò:
– Tiểu thư, nhà cô ở tầng 17, căn nhà 101. Cô lên cẩn thận, tôi đi trước đây.
Mộ An ngoan ngoãn gật đầu vẻ đã rõ. Chương Hàm vội vội vàng vàng lên xe rời đi. Cô ấy thật sự không có thời gian nán lại. Bản thiết kế công ty bị đáng cắp, cô ấy cần trở về để giải quyết.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi, Mộ An nhìn có chút ngẩn người. Thư kí Chương đúng là cánh tay đắc lực của anh trai, không gì là không biết.