Chương 26: Có chuyện
Thường ngày, trước cửa quán bar Night King siêu xe đỗ chật kín bên ngoài nhưng hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng chiếc nào. Thay vào đó là bốn năm chiếc xe cảnh sát bắt mắt đậu trước cửa.
Xe vừa chạy đến quán bar, Tần Cảnh Chi liền tắt máy, thong thả xuống xe rồi sải đôi chân dài bước vào. Thấy anh đi đến, hai vị cảnh sát canh cửa giơ tay cản lại, khuôn mặt nghiêm nghị thông báo:
– Xin lỗi anh, nơi này đang thi hành công vụ, người ngoài không được phép vào.
Anh nhìn hai người mặc cảnh phục, bình tĩnh nói:
– Tôi là ông chủ quán bar.
Nghe vậy, hai người đó liền thu tay lại:
– Cảnh sát trưởng chúng tôi đang đợi anh bên trong.
Tần Cảnh Chi khẽ gật đầu rồi thong dong đi vào. Bên trong, nhân viên quán đứng nghiêm chỉnh một góc, còn mấy vị cảnh sát đang tra xét xung quanh. Vừa thấy anh đến, Trì Hãn đã gấp gáp gọi:
– Anh Tần, anh..
Chưa để anh ấy nói xong thì một tiếng quát lớn vang lên:
– Gọi cái gì mà gọi, im lặng hết cho tôi.
Lúc này, anh mới để ý người đàn ông béo tốt mặc cảnh phục ngồi sát bên trong. Lão ta cũng đánh mắt quan sát anh, lớn tiếng hỏi:
– Anh là Tần Cảnh Chi, ông chủ quán bar này?
– Là tôi.
Ông ta đứng lên, tiến gần lại phía anh rồi nói:
– Chúng tôi nghi ngờ quán anh bán hàng cấm, mời anh theo chúng tôi về đồn để điều tra.
Trì Hãn đứng bên cạnh nghe được ngay lập tức lớn giọng phản bác:
– Rõ ràng là khách hàng tự ý giấu hàng cấm mang vào quán, sao lại thành quán chúng tôi bán hàng cấm rồi hả?
Lông mày anh nhướng lên nhìn người đàn ông mập trước mặt, lão ta liền giải thích:
– Người của chúng tôi tra khảo anh ta, anh ta nói chính ông chủ quán bar này đã bán cho anh ta số hàng đó.
Vừa nghe ông ta nói xong, máu trong người Trì Hãn như sôi lên, anh ấy đỏ mặt mắng to:
– Mẹ kiếp, thằng chó đó đã giấu hàng cấm mang vào quán, giờ còn dám đổ oan cho anh Tần. Bà nó em phải đập cho nó một trận…
Anh ấy đang chửi hăng thì Tần Cảnh Chi lạnh lùng cắt ngang:
– Trì Hãn, im miệng.
– Anh Tần, chúng ta…
Ánh mắt sắc lạnh bắn về phía Trì Hãn, ngay tức khắc anh ấy ngoan ngoãn ngập miệng lại. Lúc này, mắt anh mới nhìn lại phía ông cảnh sát trưởng mập ú nói:
– Giờ tôi sẽ đến đồn cảnh sát cùng ông. Chỉ là nếu như tôi vô tội, tất cả tổn thất ngày hôm nay ông đều phải chi trả.
Mắt lão khẽ lia về bốn phía, mặt có chút biến sắc. Nhưng rất nhanh mặt lão lại tự tin đáp:
– Được thôi.
Người kia và lão đã lên kế hoạch tỉ mỉ, làm sao có thể khiến người này dễ dàng trốn thoát được. Vì thế, lão chẳng có lý do gì mà phải sợ cả, cứ đem người về tra khảo, rồi tống luôn vào tù là xong.
Môi anh khẽ nhếch lên đầy giễu cợt, hờ hừng kêu:
– Thế thì đi thôi.
Nói xong, anh chậm rãi xoay người rời đi. Lão cảnh sát trưởng thấy vậy liền vội gọi đám thuộc hạ:
– Đi thôi, đừng để người chạy mất.
Nhưng khi họ đuổi ra đến nơi thì đã thấy anh ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong xe cảnh sát. Nào giống dáng vẻ của người sợ tội muốn chạy trốn, mà nhìn như cục trưởng đang chờ họ đến lái xe vậy.
Ông cảnh sát trưởng phân phó ba vị cảnh sát lực lưỡng áp giải anh về đồn. Trên đường đi, vị cảnh sát ngồi bên cạnh Tần Cảnh Chi thấy trạng thái bình chân như vại của anh, kìm lòng không được mà hỏi:
– Anh có vẻ không sợ nhỉ?
Nghe anh ta hỏi, hai vị ngồi bên trên cũng đánh mắt về phía anh, tai dỏng lên hóng hớt.
Tần Cảnh Chi lười biếng mở mắt, chỉ thấp giọng ngả ngớn đáp:
– Sao tôi phải sợ. Hiếm khi mới được cảnh sát hộ tống, tôi đang rất vui vẻ là đằng khác.
Phút chốc, gương mặt ba vị cảnh sát đần thộn ra, đưa mắt nhìn nhau rồi im lặng.
Chẳng mấy chốc, xe dừng trước sở cảnh sát, mắt anh liền mở ra, vươn tay mở cửa bước xuống. Anh vừa ra thì lão mập cũng vừa lúc đi đến, ông ta nhìn anh nói:
– Vào thôi.
Tần Cảnh Chi không trả lời lão mà chỉ im lặng đứng yên tại chỗ nhìn ra cổng. Lão thấy thế liền cười châm chọc:
– Giờ mới biết sợ à? Ai bảo anh có mắt không tròng, chọc phải người không nên chọc, vì thế ráng mà chịu.
Lão mải nói anh mà không hề để ý đến phía cổng chính đã có hàng loạt chiếc xe cảnh sát cao cấp lần lượt đi vào.
Khoé môi anh khẽ dương lên, nhàn nhạt hỏi:
– Ồ, người không nên chọc? Là ai thế? Tôi chọc nhiều người lắm, giờ nhớ không nổi.
Nhìn dáng vẻ dửng dưng của anh, lão hừ lạnh một cái rồi nói:
– Người đó cho anh vài năm ngồi bóc lịch, vì thế cứ từ từ mà nghĩ, không cần vội. Giờ thì đi vào đi, đừng câu giờ, tôi còn có rất nhiều việc.
Bỗng đằng sau ông ta vang lên giọng nói quyền lực nghiêm nghị quen thuôc:
– Là kẻ nào mà lại lợi hại như thế? Ông nói cho tôi nghe coi.
Cả người lão cứng ngắc quay lại phía sau, liền nhìn thấy người đàn ông trẻ mặc cảnh phục chỉnh tề, huân chương đeo đầy ngực, chân tay lão như rụng rời, giọng run rẩy:
– Cục trưởng Tạ, tôi…
– Cút vào trong, lát tôi sẽ tính sổ với ông sau.
Tạ Huân lạnh lùng ra lệnh. Ông ta sợ sệt cúi đầu, nhỏ tiếng “vâng” một cái, rồi nhanh chóng rời đi. Tay anh ấy giơ lên khẽ phẩy nhẹ một cái, thuộc hạ xung quanh liền rời đi. Chẳng mấy chốc chỉ còn lại hai người đàn ông đứng cùng nhau.