Chương 25: Sấy hỏng
Cùng lúc đó ở đoạn đường vắng gần chung cư Phong Nhã, người shipper giao hàng khi nãy ngồi chễm chệ trong chiếc ô tô màu đen. Mũ và khẩu trang của hắn đã cởi hết, hiện ra gương mặt u ám dữ tợn của Chung Kiên. Hắn rút điện thoại ra khỏi túi quần, ấn gọi cho ông chủ. Nhưng gọi mãi vẫn không có người bắt máy. Đến tận cuộc gọi thứ mười, đầu giây bên kia mới bắt máy, giọng ồm ồm hổn hển:
– Ưm…. có chuyện ưm gì bạch…… bạch….. bạch… nói nhanh đi ưmmm bạch……. bạch tao đang bận.
Vừa nghe những tiếng đó, Chung Kiên liền biết ông ta chắc chắn lại đang làm tình. Mặt anh ta không chút biểu cảm báo cáo:
– Ông chủ, đã tìm được nơi cô Mộ ở rồi.
Bên kia, Dương Hoàn đang ra sức đâm chọc khúc thịt thừa của mình vào người phụ nữ dưới thân, nghe vậy mắt lão liền sáng lên, dừng lại động tác dưới thân, gấp gáp hỏi:
– Nó ở đâu?
– Cô Mộ ở căn nhà số 101, lầu 17, chung cư Phong Nhã.
Lão cười *** tà nói:
– Tốt, tao biết rồi.
– Ông chủ, chung cư đó quản lý vô cùng chặt… 𝖳r𝘶уệ𝔫 chí𝔫h ở [ 𝖳rUm𝖳r𝘶 у𝖊𝔫﹒𝓥N ]
Chưa đợi Chung Kiên nói hết, ông ta đã chặn họng anh ta luôn:
– Yên tâm, tao tự có cách vào được.
Lão nói xong liền tắt luôn máy, phía dưới lại bắt đầu điên cuồng đâm chọc. Những âm thanh da thịt vang lên “bạch bạch bạch” trong văn phòng nghe vô cùng *** **.
– ——————————————————
Vừa lúc, Tần Cảnh Chi uống xong hai ly rượu vang thì bên trong vang lên tiếng “tinh tinh tinh tinh” báo hiệu đồ đã sấy xong. Anh chậm rãi thả chiếc ly rỗng xuống, rồi đi vào mở lồng sấy ra.
Bên trong, chiếc váy hàng hiệu co lại nhăn nhúm, mấy cuốn sách cũng bị xém, riêng chỉ có chiếc túi xách là không chút hề hấng gì.
Mắt anh khẽ nheo lại nhìn chằm chằm chiếc túi xách một lúc, mới vươn tay cầm chúng ra. Anh để chúng gọn vào trong chiếc hộp khác rồi cầm sang cho cô luôn.
Mộ An đang thu dọn nhà thì nghe thấy tiếng chuông cửa kêu lên, cô liền để giẻ lau xuống rồi đi ra ngoài. Nhìn qua lỗ nhòm thấy anh, cô vội mở cửa ra, gấp gáp hỏi:
– Anh đã sấy xong đồ rồi sao?
Anh đưa hộp đồ đến trước mặt cô, giọng buồn rầu nói:
– An An thật xin lỗi, lồng sấy đột nhiên hỏng, khiến đồ của em bị sấy quá nhiệt, làm chúng hỏng hết rồi.
Nghe anh nói, cô đi lại gần phía hộp đồ định mở ra xem thì mắt bất chợt va phải mảng đỏ trên mu tay anh. Đầu cô ngước lên hỏi anh:
– Tay.. tay anh bị sao vậy?
Trong đáy mắt anh loé lên một tia sáng rồi nhanh chóng biến mất, anh cố nói với giọng hờ hững:
– Vừa nãy anh vội lấy đồ ra nên va phải vào lồng sấy.
Mộ An lo lắng cầm tay anh lên xem xét, cô phát hiện vết bỏng vẫn chưa xử lý liền không vui nhìn anh:
– Bị bỏng sao anh không bôi thuốc.
Đôi môi mỏng khẽ cười nhẹ, ngả ngớn nói:
– Muốn bạn gái bôi cho anh.
Bỗng chốc, mặt cô trở nên đỏ ửng, lúng túng kéo anh vào nhà. Cửa vừa đóng, Tần Cảnh Chi giật tay khiến cả người cô chao đảo ngã vào lòng anh, anh ôm chặt cô, thấp giọng hỏi:
– Lo cho anh hửm?
Mộ An ngượng ngùng cụp mắt xuống, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu. Thấy cô thừa nhận, ánh mắt anh chất chứa đầy ý cười. Anh nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn lên trán cô một cái thật nhẹ nhàng.
– Cảm ơn, bạn gái đã lo lắng cho anh.
Nghe lời anh nói khiến cô thẹn thùng đến đỏ mặt, tay khẽ giật giật áo anh, nhỏ tiếng nói:
– Đi…. đi bôi thuốc.
Tần Cảnh Chi vô cùng vui vẻ ôm cô đi vào trong. Đằng sau, chỉ còn lại mỗi hộp đồ nằm lẻ loi trên tủ giày nhìn vô cùng đáng thương.
Trong phòng khách, Mộ An đang tỉ mỉ bôi thuốc giúp anh, thì nhạc chuông điện thoại trong túi quần anh vang lên. Mày kiếm khẽ cau lại, đưa tay rút điện thoại ra. Thấy trên màn hình hiển thị “Trì Hãn”, anh liền ấn trả lời:
– Có chuyện gì?
Bên kia liền chuyền đến giọng nói gấp gáp của Trì Hãn:
– Anh Tần, có người bí mật cầm thuốc cấm vào quán bar bị cảnh sát phát hiện. Giờ họ đang muốn gặp anh.
Mắt anh khẽ nheo lại nguy hiểm, lạnh lùng nói:
– Bảo họ đợi, chút nữa tao sẽ đến.
Dứt lời, anh cúp máy luôn. Thấy cô bên cạnh nhìn mình, anh liền nói:
– Giờ anh có chút việc gấp phải đi giải quyết, bao giờ xong anh sẽ tìm em.
Mộ An ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Anh liền hôn lên môi cô một cái rồi mới đứng lên rời đi. Trước khi ra khỏi nhà cô, anh còn nhân tiện cầm luôn hộp đồ đi luôn.