Chương 10: Nấu ăn
– Em không thích ăn bánh quế hoa à?
Lúc đầu, cô rõ ràng kéo nó về phía mình, anh còn nghĩ cô thích ăn nó. Không ngờ, cả bữa cô đều không động vào.
Nghe anh hỏi, lòng Mộ An liền trở lên khẩn trương, mắt cô cụp xuống khẽ chớp chớp, lắp bắp bịa lời nói:
– Em… em ăn no quá! Đợi… đợi lát học em ăn.
– Ồ, anh còn tưởng rùa bụng con lớn lắm chứ.
Tần Cảnh Chi vừa cười vừa nói với giọng điệu trêu ghẹo. Mộ An lười để ý đến anh, cô đứng dậy thu dọn bát đũa. Đột nhiên, anh đứng lên nắm lấy cổ tay cô, Mộ An ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn anh.
– Để anh rửa cho, em đi học đi.
– Anh cứ ngồi đi, em rửa lát là xong.
Mộ An nhẹ nhàng đem tay anh gỡ ra. Hiếm khi, thấy anh dễ dàng thoả hiệp như thế, cô cũng yên tâm cầm bát đĩa đến bồn rửa bát.
Cô vừa bước đi, môi mỏng anh khẽ nhếch lên, đôi chân dài sải bước theo cô. Mộ An không chút phát giác sự khác lạ. Khi cô đang lấy búi chuẩn bị rửa, thì bỗng anh từ phía sau ôm gọn cô vào trong lòng.
Hai cánh tay săn chắc như dây leo cuốn lấy eo thon gọn, còn cằm anh thì gác lên vai cô. Đầu Tần Cảnh Chi ghé gần vào tai Mộ An, anh cố ý phả hơi nóng vào vành tai cô. Như cảm thấy vẫn chưa đủ, chiếc lưỡi xấu xa còn vươn ra liếm láp.
Bị đột kích bất ngờ, cả người cô trở lên mềm nhũn, miếng búi trên tay cũng rớt xuống bồn nước. Hai tay cô bám vội vào thành bồn rửa chống đỡ, giọng run run nói:
– Đừng…..
Răng anh khẽ cắn vào vành tai, giọng khàn khàn nói:
– Học hay rửa bát hửm?
Thân thể Mộ An run rẩy như bị điện giật, hai má đỏ hây hây, cô hấp tấp vội vàng đáp lại:
– Học… em học…
Tần Cảnh Chi đem người cô quay lại, cẩn thận cởi chiếc tạp dề. Anh cưng chiều xoa đầu cô, ân cần nói:
– Vậy mới ngoan, đi học đi. Anh rửa bát cho.
Mộ An ngoan ngoãn gật đầu rồi đi nhanh vào phòng ngủ học bài.
Nhìn cô gái nhỏ ngượng ngùng rời đi, anh khẽ nhoẻn miệng cười. Tần Cảnh Chi đem tay áo sắn lên cao, đôi tay thành thục rửa. Chỉ sau mười phút, chén đĩa đã sạch bách. Lau tay khô, anh từ từ dạo quanh căn nhà.
Mọi thứ trong nhà đều là đồ mới tinh cao cấp, cách trang trí cũng rất đẹp mắt. Có vẻ căn nhà này là do anh trai cô tỉ mỉ sắp xếp. Hơn nữa, tình cảm hai anh em cô nhìn rất tốt. Xem ra muốn ở bên cô, anh cần phải lấy lòng ông anh vợ rồi.
Trong phòng ngủ, tiếng giáo viên dạy môn anh phát ra đều đặn từ laptop. Mới đầu, Mộ An chăm chú lắng nghe, để ý ghi chép. Nhưng chỉ một lúc sau, đầu cô toàn hình ảnh của Tần Cảnh Chi.
– An An, câu tiếp theo chọn ý nào?
Bên kia màn hình, cô giáo Từ cúi đầu xuống vừa nhìn đề vừa hỏi. Đợi một lúc lâu, không thấy tiếng trả lời của cô, cô Từ liền ngẩng đầu lên. Bà ấy liền thấy gương mặt cô ửng đỏ, ánh mắt đờ đẫn, ngón tay tròn nho nhỏ vân vê chiếc tai.
Hôm nay, cô bé An An này có chút khác lạ, học hành lại lơ đãng đến mấy lần. Bà ấy cố ý hắng giọng một cái, Mộ An liền giật mình. Cô ái ngại nhìn cô Từ:
– Thật xin lỗi cô.
Cô Từ cười hiền hậu, giọng nhẹ nhàng hỏi:
– Em bị ốm sao? Cô thấy hôm nay em không tập chung như mọi hôm.
– Em…… em… em không sao ạ!
– Được, vậy em chú ý xem đề đi. Chúng ta cùng giải tiếp.
– Vâng.
Mô An hít sâu, cúi đầu chăm chú nhìn đề. Hai cô trò lại tiếp tục học như mọi hôm.
Bên ngoài, Tần Cảnh Chi đang ngồi chơi điện thoại thấy đã hơn mười giờ, anh liền đứng dậy đi vào bếp. Đem ngăn đông mở ra, anh nhìn sơ qua một lượt liền lấy thịt bò, sườn heo và tôm. Rùa con quá gầy, anh cần nuôi béo rồi mới thịt được. Tiếp đến anh mở ngăn mát ra lấy củ cải, cà rốt, cà chua và hành củ hành lá ra.
Tần Cảnh Chi để nguyên liệu gọn sang một bên, anh tìm gạo đem đi xóc sạch. Cắm cơm xong, anh mới đi cắt rau củ quả ra rồi xử lý đến thịt. Từng công đoạn anh làm rất bài bản, nhìn như một vị đầu bếp thực thụ.
Sau ba mươi phút, đồ ăn đã được anh làm xong hết. Anh thong thả ra ghế sopha ngồi chơi điện thoại. Bỗng tiếng chuông điện thoại của anh kêu lên. Sợ ảnh hưởng cô học, Tần Cảnh Chi liền nhanh chóng bắt máy.
Bên tai anh vang lên giọng nói gấp gáp của Cố Hân:
– Anh, ba Cố xảy ra chuyện rồi.
– Xảy ra chuyện gì?
Mặt anh khẽ biến sắc, lạnh lùng hỏi lại. Cố Hân lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa cấp cứu, nức nở đáp:
– Ông ấy nghe thuộc hạ báo dì Dung đã mất rồi liền ngất xỉu. Giờ ông ấy đang cấp cứu ở bệnh viện A, anh mau đến đi.
– Được, anh sẽ đến ngay.
Cúp điện thoại xong, Tần Cảnh Chi đứng dậy định rời đi. Như nhớ gì đó, anh quay lại phòng bếp kiếm tờ giấy viết vài dòng rồi lấy bát ăn đè lên. Xong xuôi, anh mới nhanh chân rời đi.