Chương 1342 Em có lời nguyền gì?"
- Trang Chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
- Chương 1342 Em có lời nguyền gì?"
Cô ta lặng lẽ đi trước.
Lý Dục Thần lặng lẽ đi theo.
Hoa nở dọc đường, sao đêm theo chân.
Chỉ là hai người vẫn luôn một trước một sau, giữ khoảng cách một bước. Bước chân này khiến mọi điều tốt đẹp và niềm vui tan thành mây khói biến thành nỗi buồn và tiếc nuối.
“Vưu Hinh, đứng lại!”
Phía trước đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, cao lớn, khỏe mạnh, đứng đó như một ngọn núi.
“Anh trai!” Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn người đàn ông: “Sao anh lại ở đây?”
“Câu này phải là anh hỏi em mới đúng, sao em lại đến đây? Đây là cấm địa mà!” Ba Kỳ Lan nghiêm nghị nói.
“Em…” Vưu Hinh không muốn nói ra sự thật nhưng cô ta lại không giỏi nói dối.
“Anh hiểu rồi.” Ba Kỳ Lan nhìn Lý Dục Thần sau lưng Vưu Hinh: “Em bị tên đàn ông dị tộc này lừa rồi!”
“Không! Anh ấy không lừa em, là em dẫn anh ấy đến đây.”
“Vưu Hinh, em phải biết đây là cấm địa, những người vào đây đều phải chết!”
“Tại sao?”
“Đây là lời nguyền cổ xưa, là ý muốn của thần linh.”
“Vậy tại sao anh lại ở đây?”
“Vì anh là người bảo vệ của thần linh.” Trên người Ba Kỳ Lan có một luồng uy thế đặc biệt như thể đã có được sức mạnh của thần linh vậy.
“Anh trai!” Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn anh trai: “Anh muốn giết bọn em sao?”
Trong mắt Ba Kỳ Lan lộ ra một tia thương xót.
“Vưu Hinh, em là em gái của anh, anh không muốn em chết. Về nhà đi, ngủ đi! Nhưng người đàn ông đi cùng em này, anh ta phải chết!”
“Không! Em không cho phép anh giết anh ấy!” Vưu Hinh nói.
“Em muốn vì một người xa lạ mà làm trái với anh sao?”
“Em… Em không muốn làm trái với anh nhưng anh ấy không phải là người xa lạ, anh ấy… Anh ấy là… Anh ấy là người trong lòng em!” Trên mặt Vưu Hinh thoáng ửng hồng: “Em đã trao hết mọi thứ của mình cho anh ấy rồi! Em là Thiên Trì, anh ấy chính là ngọn núi của em, là đỉnh Bạch Đầu của em!”
“Em nói gì cơ?” Ba Kỳ Lan kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần: “Vưu Hinh, em làm anh thất vọng quá rồi!”
“Anh trai, em theo đuổi tình yêu đích thực của mình, anh nên vui mừng cho em chứ, giống như mẹ vậy!” Vưu Hinh nói.
“Mẹ…” Ba Kỳ Lan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt bỗng hiện lên vẻ bi thương: “Vưu Hinh, em có biết mẹ đã chết như thế nào không? Mẹ chết là vì lời nguyền của em đấy!”
Vưu Hinh kinh ngạc nhìn anh trai: “Em có lời nguyền gì?”
“Khi em được sinh ra, có một lời nguyền giáng xuống em, nói rằng một ngày nào đó em sẽ bị ác quỷ mang đi, làm thần linh nổi giận, gia tộc chúng ta sẽ vì thế mà bị trừng phạt, tất cả mọi người sẽ bị đày xuống địa ngục.”
“Bố mắng em không phải vì em bị bệnh mà là vì sự không may mắn của em, em có thể mang đến tai họa cho gia đình. Mẹ vì thế mà đau lòng, đã nhiều lần cãi nhau với bố, không tiếc chịu trận đòn độc ác của bố vì em đấy.”
“Bố từng là một người vĩ đại, là dũng sĩ trong mắt thôn dân, là niềm tự hào của mẹ và chúng ta. Từ khi em được sinh ra thì bố bắt đầu uống rượu, chửi bới, phát điên vì rượu. Đêm mẹ mất, bọn họ vẫn đang cãi nhau vì em.”
“Vưu Hinh, bây giờ em xông vào cấm địa, quấy rầy thần linh đang ngủ say, tất cả những điều này đều ứng nghiệm lời nguyền trên người em. Anh không muốn điều đó là sự thật. Vưu Hinh, anh không muốn!”
Trong mắt Ba Kỳ Lan đã có nước mắt nhưng ánh mắt lại trở nên kiên định.
Sát khí trên người anh ta tăng lên.
“Nếu em muốn ngăn cản, anh sẽ giết cả em! Vưu Hinh, đừng trách anh, anh là người bảo vệ cấm địa! Toàn bộ gia tộc chúng ta đều là như vậy!”