Chương 1337 “Đương nhiên là vậy.”
“Cô rất đẹp, còn đẹp hơn so với Thiên Trì.” Lý Dục Thần nói.
“Vậy sao vừa rồi anh không nhìn tôi?” Vẻ mặt của cô ta rất nghiêm túc, không hề có chút nói năng tùy tiện nào, nghiêm túc giống như một đứa trẻ.
Lý Dục Thần ngẩn người ngay lập tức, anh không biết nên trả lời như thế nào.
Cô ta nhìn quần áo của anh rồi đột nhiên nói: “Ôi, quần áo của anh đang ướt, sẽ bị ốm đấy!”
“Không sao đâu, một lúc nữa là nó khô rồi.”
Thật ra Lý Dục Thần chỉ cần niệm chú một cái thì quần áo của anh sẽ khô ngay nhưng không hiểu vì sao anh lại cảm thấy như vậy rất thoải mái.
Vưu Hinh nói: “Không được, anh phải nhanh chóng thay quần áo đi. Anh xuống núi cùng với tôi đi, đi về nhà tôi, tôi sẽ lấy quần áo của anh trai tôi cho anh mặc.”
Cô ta không để anh nói thêm bất cứ lời nào đã kéo anh chạy lên sườn núi.
Cô ta chạy được nửa chừng đã dừng lại rồi ‘suỵt’ một tiếng với anh và nói: “Cẩn thận một chút, đừng để chị tôi phát hiện!”
Hai người lặng lẽ tiến về phía trước, leo lên sườn núi giống như kẻ trộm, đi vòng qua trung tâm tiếp đón khách du lịch rồi lại phi thật nhanh xuống núi.
Sau khi chạy một lèo xuống dưới chân núi, Vưu Hinh vừa hổn hển, vừa cười lớn.
“A, vui quá đi mất.”
Không hiểu vì sao mà Lý Dục Thần cũng trở lên vui vẻ theo cô ta.
“Liệu chị cô có lo lắng nếu như không tìm thấy cô không?”
“Không sao đâu, tôi vẫn thường bơi ở Thiên Trì rồi chạy một mạch về nhà mà.” Cô ta nhăn mặt: “Cái đồ không mặc quần áo!”
Cô ta nói xong thì cười khanh khách.
Vưu Hinh kéo Lý Dục Thần đến ngôi làng nhỏ ở dưới chân núi, đó là một ngôi làng nhỏ nhắn và yên tĩnh, giống như một đứa trẻ nằm trong lòng mẹ.
“Anh trốn ở đây đi, tôi sẽ đi lấy quần áo cho anh.”
Vưu Hinh lặng lẽ bước vào nhà cô ta giống như một con mèo đi chơi về muộn.
Đèn trong phòng được bật sáng lên và bên trong truyền đến một số tiếng trò chuyện.
Sau đó đèn lại bị tắt đi, Vưu Hinh cầm trong tay một ít quần áo chạy ra ngoài rồi đưa cho Lý Dục Thần.
“Anh nhanh mặc vào đi.”
“Quần áo trên người tôi khô rồi.” Lý Dục Thần nói.
Dường như Vưu Hinh không chịu tin, cô ta sờ quần áo ở trên người anh một cái rồi lại đưa tay vào trong cổ áo của anh.
Anh cảm nhận được một bàn tay nhỏ nhắn và mịn màng đang vuốt ve cổ và lưng của anh.
“Ôi, khô thật rồi này! Thần kỳ quá!” Vưu Hinh kinh ngạc nói.
Lý Dục Thần hỏi cô ta: “Cô là người bản địa sao?”
“Đương nhiên là vậy.”
“Vậy cô đã bao giờ nghe nói đến vị thần hộ mệnh của Bạch Sơn chưa?”
“Thần hộ mệnh?” Vưu Hinh bối rối lắc đầu một cái.
“Là một người phụ nữ, có lẽ đó là một nữ thần.” Lý Dục Thần bổ sung thêm.
“Nữ thần?!” Hai mắt Vưu Hinh sáng lên, cô ta phấn khích nói: “Đó chính là tôi mà!”
“Cô á?” Lý Dục Thần kinh ngạc.
“Đúng thế, tôi tên là Vưu Hinh, Vưu Hinh trong tiếng của Cao Ly có nghĩa là nữ thần mà!”