Chương 1327 "Thì cũng không phải."
- Trang Chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
- Chương 1327 "Thì cũng không phải."
Nhưng không ai dám chắc rằng Na Già sẽ không xuất hiện trở lại.
Vào ngày thứ ba, một con Thanh Điểu bay trên sông Mê Kông.
Lý Dục Thần mừng rỡ: “Thanh Điểu đã trở lại rồi! Chắc là có tin tức từ Thiên Đô!”
Anh vẫy tay, Thanh Điểu đậu trên lòng bàn tay anh.
Nhưng anh không nhận được bất kỳ thần niệm nào trong thức hải.
“Lạ thật, sao lại không có tin tức gì vậy?” Lý Dục Thần ngạc nhiên nói.
Hướng Vãn Tình nói: “Chuyện Tà Thần Na Già lớn như vậy mà đại sư huynh không quan tâm sao? Quá đáng quá vậy!”
Lý Dục Thần biết thần tượng của Hướng Vãn Tình là nhị sư huynh nên cô ấy luôn phàn nàn nghiêm khắc về đại sư huynh khá nhiều
Đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ hư không truyền đến:
“Ai nói huynh không quan tâm!”
Chỉ thấy trên bầu trời sông Mê Kông, gió nhẹ thoang thoảng, mây ngũ sắc bồng bềnh, kim quang lóe lên, có hạc bay đến.
Giữa kim quang và mây ngũ sắc có một người bước ra, người đó mặc áo xanh, mắt sáng mày rậm, mặt như ngọc, nếu không có ba lọn râu dưới cằm thì còn tưởng là một chàng trai trẻ tuấn tú.
Anh ta khoanh tay lại bước trên hư không, uy áp ngời ngời.
“Đại sư huynh!”
Ba người đồng thời kinh ngạc, đặc biệt là Hướng Vãn Tình, vừa rồi còn nói xấu đại sư huynh, giờ cô ấy lại vội cúi đầu, cung kính đứng thẳng.
Lý Dục Thần là người nhỏ tuổi nhất nên lại càng cung kính hơn.
Sau khi lên Thiên Đô, mặc dù anh bái Vân Dương Tử làm sư phụ nhưng hành tung sư phụ bất định, thần long thấy đầu không thấy đuôi, không phải ở trong Vạn Tiên Trận thì cũng là du ngoạn thiên hạ, chỉ thỉnh thoảng mới đến giảng đạo hoặc kiểm tra đệ tử thôi.
Thật ra những đệ tử nhỏ như Lý Dục Thần đều do đại sư huynh Lưu Sùng Tuấn truyền thụ thay sư phụ, người ta hay nói trưởng huynh như cha nên đối với anh mà nói đại sư huynh cũng giống như sư phụ vậy.
“Đại sư huynh, sao huynh lại đích thân đến đây?” Đỗ Thanh Hồi nói.
“Na Già là yêu thần thời cổ đại, huynh không đích thân đến, chỉ bằng mấy người bọn đệ thì làm sao có thể là đối thủ của nó chứ?” Lưu Sùng Tuấn nói.
“Không phải đã giải quyết xong rồi sao!” Hướng Vãn Tình lẩm bẩm.
Mặt Lưu Sùng Tuấn lạnh lùng, nói: “Là các đệ giải quyết xong sao?”
“Thì cũng không phải.”
Hướng Vãn Tình không dám giấu giếm nên bèn kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Lưu Sùng Tuấn nghe xong thì nhìn Lý Dục Thần, hơi gật đầu nói: “Không tệ, đây là mối lương duyên mà Dục Thần kết được.”
Đột nhiên sắc mặt anh ta thay đổi, ánh mắt như điện, sau đó nắm lấy mạch môn của Lý Dục Thần.
Trước mặt đại sư huynh, Lý Dục Thần không có sức phản kháng, mà cũng không dám phản kháng.
“Đệ xuống núi chưa đầy một năm đã vượt qua hai lần Lôi Kiếp?!”
Hướng Vãn Tình nói: “Đúng vậy, sư đệ tiến bộ rất nhanh, sư phụ còn nói đệ ấy là người đầu tiên trong năm trăm năm nữa!”
Lưu Sùng Tuấn lại cau mày: “Chuyện tu hành muôn vàn khó khăn hiểm trở, không có đường tắt nào cả. Căn cơ của đệ không đủ mà một năm vượt qua hai kiếp, tiến bộ quá nhanh nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt đối với đệ.”
Hướng Vãn Tình nói: “Một năm hai kiếp cũng không đến nỗi quá khoa trương chứ, nhị sư huynh còn liên tiếp vượt qua bốn kiếp nữa kìa!”
Sắc mặt Lưu Sùng Tuấn tối sầm, quát lớn: “Muội thì biết cái gì? Trước khi nhị sư huynh của bọn đệ vượt kiếp đã mất một trăm năm để bồi đắp Trúc Cơ, cố tình đè nén Lôi Kiếp mới có thể tạo nên kỳ tích liên tiếp vượt qua bốn kiếp sau này. Mặc dù vậy, đệ ấy vẫn để lại di chứng, đi chệch hướng còn đường sau này đấy.”
Hướng Vãn Tình thấy Lưu Sùng Tuấn có chút tức giận, cũng không dám cãi lại mà nháy mắt với Lý Dục Thần, không nói gì nữa.
Lưu Sùng Tuấn lại nhìn Lý Dục Thần, nói: “Đệ vào Thiên Đô mười ba năm, xuống núi luyện một năm mà đã qua hai lần thiên kiếp rồi, quả thực xứng đáng với danh hiệu người đầu tiên trong năm trăm năm. Nhưng đệ không được vì thế mà kiêu ngạo, quên đi cái tâm ban đầu khi tu hành. Rèn luyện trong hồng trần là để đệ đoạn tuyệt với duyên trần, tẩy sạch tâm ma nhưng huynh thấy tâm ma của đệ vẫn chưa tiêu tan, mà còn có dấu hiệu ngày càng nặng thêm. Theo huynh thấy, đệ nên theo huynh về núi đi.”